Trường An Thái Bình

Chương 4: 4: Thi Hội







Đáp xong bài sách luận[1] cuối cùng, Tô Sầm nộp bài sớm như mọi lần rồi ra khỏi phòng thi, cậu cúi người với mấy Hàn lâm Học sĩ gác thi, ưỡn lưng nghênh ngang mà đi.

[1] Bài văn nghị luận về vấn đề chính trị đương thời, đưa ra sách lược cho triều đình.

Người này không phải mới nộp bài sớm lần đầu, sau mấy hôm, Trương hàn lâm cũng để mắt tới cậu, bài viết người khác cần đến ba ngày mới xong mà lần nào cậu cũng chỉ viết trong một ngày là cùng, cầm bài thi đã được dán tên lên xem thử, ông giật nảy cả người.

Ý bài cuồn cuộn, từng hàng chữ như nước chảy mây trôi, từng nét phẩy, dấu chấm đều bộc lộ tài hoa thấu triệt, cũng chẳng giấu được khí phách thiếu niên.

Đọc tiếp nội dung, tay Trương hàn lâm run lên, ba bài văn lớn chỉ thẳng tác hại của chuyện phân tranh chia bè cắt phái trong triều, vạch rõ sai lầm một cách rõ ràng rành mạch, hoàn toàn không giống kiến thức của một thiếu niên.

Từng câu từng chữ thấm đẫm phong thái của người kia.

Ông vội ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng đã đi xa, cậu đi qua từng phòng thi, ngẩng cao đầu bước về phía cổng, nắng tháng Hai rọi xuống lưng khiến người ta không mở nổi mắt, nhìn dáng người ngạo nghễ kia biến mất ngoài cửa, Trương hàn lâm cúi đầu day ấn đường.

Kỳ tài chính trị, chỉ cần không bị cố ý chôn vùi thì ắt có ngày trở thành lưỡi dao sắc bén tung hành trên triều đường, vạch ra ánh sáng cho triều cục hỗn mang.

Tô Sầm ra khỏi cống viện thì ngó nghiêng trái phải, thấy tiệm chè vẫn còn đó, đúng lúc nắng to, Tô Sầm bèn đi qua gọi một bát chè tu cạn, sau đó gọi thêm bát nữa mới ngồi xuống ăn từ từ.

Ông lão bán chè vẫn nhận ra cậu, đúng lúc không có khách, ông bèn lại gần hỏi chuyện, hỏi cậu lại nộp bài sớm à?

Tô Sầm cũng không ra vẻ khiêm tốn, cười đáp: "Hôm nay làm bài suôn sẻ, có ý tưởng nên viết cho xong rồi nộp luôn."

"Hậu sinh khả úy." Ông lão cười bảo: "Mười mấy năm trước cũng có một người trẻ tuổi nộp bài sớm một ngày, giờ đã lên đến Trung thư lệnh[2] rồi đấy.

Ta thấy sau này chắc chắn cậu sẽ làm nên chuyện lớn."

[2] Nhà Tùy định ra Tam tỉnh chế, các chức quan đứng đầu tam tỉnh bao gồm: Nội sử lệnh, Nạp ngôn, Thượng thư lệnh.


Đến nhà Đường thì sửa thành Trung thư lệnh, Thị trung và Trung thư tỉnh; ba chức quan san sẻ quyền lực, đều được liệt vào hàng Tể tướng.

Tô Sầm mỉm cười, biết người ông lão nhắc đến là hữu tương đương triều Liễu Trình, cốt cán trong phe Thái hậu.

Vị Liễu tướng này là Trạng Nguyên năm Vĩnh Long thứ hai mươi hai, cũng là kỳ khoa cử cuối cùng được cử hành khi Thái tông Hoàng đế tại vị.


Chẳng qua thành công của vị hữu tướng này không ai có thể bắt chước được, trong cuộc chiến đoạt ngôi của Tiên Đế và Ninh Vương vào những năm Vĩnh Long, vị Liễu tướng này chọn đúng vị trí, được Tiên Đế nâng đỡ, thăng quan liên tục.

Năm Thiên Thú thứ tám, Tiên Đế đột ngột băng hà, Thiên tử mới sáu tuổi đăng cơ, Ninh Vương nắm binh quyền vào triều, vị Liễu tướng này lại đứng về phe Thái hậu.

Có Sở Thái hậu đề bạt, hắn giẫm lên con đường trải đầy thi thể của kẻ khác, trèo lên đỉnh cao quyền lực trong cuộc chiến lặng thầm chốn triều nghi, mới ngoài bốn mươi đã phong hầu nhập tướng, là vinh quang khó lòng với tới trong mắt người khác.

Lúc này thế cục trong triều đã ổn định, hai phe vững vàng, muốn vươn lên như vậy không phải chuyện dễ dàng.

Vậy nên Tô Sầm cũng chỉ cười xòa cho qua, huống chi xoay sở vun vén giữa cuộc chiến đảng phái không phải mong muốn của cậu, chẳng thà về địa phương làm gì có ích cho muôn dân trăm họ.

"Tiệm chè của bá đã lâu năm rồi nhỉ?" Tô Sầm hỏi.

"Phải, hơn mười năm rồi." Ông lão nheo mắt nhìn cổng viện đóng chặt: "Ta từng thấy rất nhiều người đi vào cánh cửa kia như cậu, cũng thấy rất nhiều người đi ra từ trong đó, có người thăng quan tiến chức, cũng có kẻ khóc ướt mặt mày, có đứa trẻ chỉ mới mười mấy, cũng có người già đã gần sáu mươi, rất nhiều người trong số họ đều từng ăn chè ở đây rồi mới vào thi."