Trường An Thái Bình

Chương 2: 2: Thích Khách







Tô Sầm nhìn theo bóng lưng tiểu quan kia lên tầng, tầng trên dành cho các buồng riêng, tiểu quan vừa lên tầng hai đã vào ngày căn buồng gần lan can nhất rồi buông rèm xuống.

Cậu có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ trong rèm, tuy không rõ ràng lắm, nhưng cậu cảm giác có một ánh mắt sau rèm vẫn luôn nhìn về phía cậu.

"Nhị thiếu gia..." A Phúc dè dặt gọi.

Nhị thiếu gia cứ dán mắt vào tiểu quan kia mãi, có lẽ nào...!Nhìn nhị thiếu gia bây giờ, khả năng năm nay đỗ cao không lớn lắm, đến lúc đó lại nuôi thêm một tiểu quan ở thành Trường An...nếu để lão gia biết được, chắc cậu ta phải chuẩn bị tiền mua quan tài cho mình thôi.

Tô Sầm quay lại, cười hỏi: "Ngươi thấy y thế nào?"

"?!" Biết ngay!

A Phúc nuốt nước bọt, đau khổ nói: "Nhị thiếu gia, trên đường tới đây em có chăm sóc cậu chưa tốt chỗ nào, cậu cứ đánh em, mắng em.

A Phúc vào nhà họ Tô từ năm mười tuổi, chưa lười biếng ngày nào, sau này cũng sẽ hết lòng hầu hạ cậu, nhị thiếu gia tha mạng cho em đi!"

Nói tới cuối câu, cậu ta đã khóc ướt cả mặt.

Tô Sâm: "..."

Khi không nói nhảm gì vậy?

Tiếng thứ gì đó vỡ vụn giòn giã bỗng vang lên từ trên tầng, chén trà rơi xuống.

Tô Sầm vừa quay đầu lại đã thấy tiểu quan kia bị đẩy xuống, đám đông tầng dưới thét lên, tiểu quan kia lao thẳng xuống cầu thang, nhưng khi gần chạm đất y lại nhanh nhẹn trở mình, cuối cùng đáp đất vững vàng.

Sau đó có thêm một người phi từ trên tầng xuống, lao thẳng về phía tiểu quan.

Tiểu quan kia nghiêng người tránh một cú cực mạnh, nhanh nhẹn chạy ra sau lưng người kia khi một cú đấm vung tới.

Nhưng người đuổi theo y cũng không vừa, thoắt cái lưỡi gươm đã tuột ra khỏi vỏ, chuôi kiếm thụi mạnh vào hông tiểu quan.

Tiểu quan đau đớn nhíu mày, may sao y vẫn phản ứng rất nhanh, vội vàng lùi lại khi lưỡi gươm quét đến Biết mình không phải đối thủ của người kia, y liếc mắt, lách người trốn sau lưng Tô Sầm.

Tô Sầm đang tập trung nếm trà thì tự dưng bị một lưỡi gươm lạnh toát kề cổ.

Tô Sầm: "..."

"Tránh ra!" Người cầm kiếm lạnh lùng nói.

Cậu muốn tránh lắm chứ, đấy là nếu không có mũi tên nhọn hoắt ghì sau lưng.

Chắc chắn hôm nay cậu ra đường không xem lịch rồi, đáng lẽ giờ này cậu phải ở nhà tắm rửa dâng hương chay tịnh một ngày mới phải.

Vậy mà tiêu quan phía sau vẫn ra vẻ đáng thương nũng nịu nói: "Công tử cứu em!"

Tô Sầm liếc sang lưỡi gươm kề bên cổ mình, cẩn thận đẩy nó ra mấy tấc rồi mới quan sát người trước mặt.

Người này cao tận tám thước, đôi mắt nhàn nhạt ánh lên màu hổ phách, mặc trang phục thị vệ, vẻ lẫm liệt ở hắn khiến Tô Sầm không khỏi nuốt nước bọt, dè dặt nói: "Vị huynh đài này, có gì từ từ nói, động dao động thương làm người vô tội bị thương thì không hay đâu.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========


1.

Triêu Lộ Sanh Ca

2.

Câu Chuyện Phù Sinh

3.

Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

4.