Trường An Thái Bình

Chương 148




Sáng sớm hôm sau Tô Sầm và Khúc Linh Nhi từ biệt vợ chồng họ Trương, tìm đến đường mòn dưới chân núi theo lời chị Trương, quả thật nơi này cỏ mọc thành bụi, có thể nhận ra đã lâu không có ai đến.

Khúc Linh Nhi cực kỳ không muốn đi. Y tin lời mấy thôn dân kia sái cổ, chỉ sợ mình bị mấy cỗ quan tài kia cuốn đi không về được Trường An, không gặp được Kỳ ca ca của y. Y nhõng nhẽo quấy phá Tô Sầm cả đêm, thế nhưng từ thời đọc sách Tô Sầm đã rèn ra được bản lĩnh, đóng tai khép mắt không quan tâm chuyện gì, tự ngủ phần mình, không lâu sau đã có tiếng ngáy.

Khúc Linh Nhi cam chịu, chuyện Tô ca ca của y đã quyết thì chín trâu cũng không kéo lại được.

Trước khi đi y còn nhất quyết tìm hòa thượng già ở đầu thôn xin vẽ cho mấy lá bùa, hòa thượng già nói vẽ bùa là việc của đạo sĩ, hắn chỉ có thể dạy cho mấy đoạn kinh Vãng Sinh thôi.

Cuối cùng không biết Khúc Linh Nhi làm thế nào lại xin được bùa của hòa thượng già thật, y lấy hai sợi dây đỏ trịnh trọng đeo lên cổ. Tô Sầm híp mắt nhìn mấy chữ “Om Mani Padme Hum”[1] viết ẩu, nét bút phóng khoáng, nhìn rất cao thâm… Lừa Khúc Linh Nhi thì thế là đủ rồi.

[1] Om Mani Padme Hum (唵嘛呢叭咪吽) là một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế Âm Bồ Tát và là chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng. Nó còn được mệnh danh là “Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn” tức là “Chân ngôn sáng rõ bao gồm sáu chữ”.

Đường đi vô cùng gian khó, cỏ dại mọc cao đến nửa người. Tuy đã vào thu nhưng khí nóng vẫn chưa lui bớt, cộng thêm nơi này nhiều mưa, nóng ẩm khó chịu, còn nhiều muỗi kinh khủng. Đi suốt buổi sáng quần áo hai người đều ướt sũng, chân chi chít nốt muỗi đốt, nhưng vẫn chưa thấy bóng người nào.

Mặt trời giữa trưa chói chang, Tô Sầm đề nghị hai người tìm chỗ nghỉ tạm, tiện giải quyết việc ăn uống.

Khúc Linh Nhi lấy lá cây quấn thành mũ đội lên đầu, tựa vào thân cây gãi đùi sồn sột, vừa gãi vừa than: “Tô ca ca, huynh nói xem chúng ta tuần tra yên lành sớm ngày về Trường An không hay sao? Tại sao cứ phải chịu khổ vậy? Không được nữa thì nói rõ thân phận dẫn theo đám Mã đại nhân đi theo đi, ít ra còn có người mở đường cho chúng ta.”

Tô Sầm đang úp mũ rơm lên mặt nghỉ ngơi, nghe vậy thì hé ra, nói: “Năm xưa Trần đại nhân, Trương đại nhân lấy danh nghĩa Đại Lý Tự đến đây còn chẳng điều tra được gì, cậu nghĩ gọi một Mã đại nhân còn không dám vào hang động theo thì được việc gì?”

“Ít ra nhiều người thì đỡ sợ mà.” Khúc Linh Nhi nhỏ giọng nói.

“Cậu tin lời họ thật đấy.” Tô Sầm phe phẩy mũ rơm: “Mọi người thấy sợ hãi không phải vì bản chất sự việc đáng sợ tới đâu, phần nhiều là do thứ mình tự tưởng tượng ra, tự mình dọa mình. Chỉ cần nhìn qua bề ngoài thấy được bản chất thì có những thứ không cần đánh cũng phá được. Có muốn nghe ý kiến của tôi không?”

Khúc Linh Nhi ngồi thẳng dậy: “Tô ca ca nói đi.”

“Không có chuyện người khi không lại biến mất, nếu họ đi ra từ quan tài rồi lại biến mất trong quan tài, tôi đoán hẳn là bên dưới quan tài có đường hầm, hay cửa ngầm gì đó. Chắc hẳn lúc người kia đến mọi người trong thôn đang làm gì đó dưới hầm nên mới không thấy ai.”

“Sao lại có người xây đường hầm trong quan tài?” Khúc Linh Nhi bĩu môi: “Thế giải thích sao chuyện người kia về nhà rồi chết, còn có cỗ quan tài không biết từ đâu ra kia nữa?”

“Người về đến nơi rồi chết, có thể là vì đã mắc bệnh từ lâu, cũng có thể là sau này mới nhiễm căn bệnh nguy cấp nào đó. Còn quan tài thì đơn giản hơn nữa, đêm khuya gió cả đặt một quan tài ở đó có gì mà lạ? Tôi có cả trăm cách để quan tài trước cửa nhà hắn ta đấy.”

“Huynh nói thì đơn giản lắm.” Khúc Linh thầm trợn mắt, nói nhỏ: “Chuyện nào chuyện nấy nói rõ cả, thế bao nhiêu chuyện vướng mắc vào nhau lại đơn giản thế hay sao?”

Tô Sầm úp mũ rơm lên mặt: “Vì không đơn giản nên chúng ta mới phải điều tra.”



Khi nắng gắt chính trưa qua đi hai người mới lại lên đường, Khúc Linh Nhi dùng dây thừng bện từ cỏ buộc ống quần tay áo lại, sau đó trùm áo lên đầu, liều chết với đám muỗi như lợn chết không sợ nước sôi.

Nhìn sang Tô Sầm, thấy cậu vẫn tay áo bay bay như trước, hoàn toàn không quan tâm đ ến đám côn trùng.

Khúc Linh Nhi khâm phục nhìn cậu bằng hai con mắt duy nhất lộ ra: “Tô ca ca không sợ muỗi cắn à?”

“Sợ chứ.” Tô Sầm bình tĩnh nói: “Đằng nào bị muỗi cắn cũng ngứa, nổi rôm cũng ngứa, kiểu gì cũng ngứa nên tôi mặc xác.”

Khúc Linh Nhi: “…” Có lý ra phết nhỉ.

Đến khi mặt trời ngả về Tây hai người mới đến cột mốc Lục Gia Trang, đi thêm một đoạn thì thấy có nhà dân, chẳng qua chỗ này vẫn chưa vào thôn, chỉ có một nhà đơn độc cách thôn khoảng hai dặm. Đây chỉ là một căn nhà rơm bình thường, trước cửa cũng không có quan tài.

“Có… có ai không?” Khúc Linh Nhi núp sau lưng Tô Sầm, cẩn thận quan sát căn nhà: “Mặt trời chưa lặn… có phải không có ai không?”

Tô Sầm tiến lên vài bước, vừa định gõ cửa thì có cơn gió nhẹ thổi qua, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

Tay Tô Sầm khựng lại, nhìn vào khoảng sân vắng lặng, bỗng chốc không biết nên làm gì nữa.

“Tô ca ca, sao cửa tự mở ra vậy?” Khúc Linh Nhi sợ đến nói lắp: “Có… có phải có ma không?”

“Khụ khụ…” Tiếng ho không rõ ràng vang lên phía sau, như thể hưởng ứng với câu “có ma” của Khúc Linh Nhi.

“Aaa! Tô ca ca cứu tôi!” Khúc Linh Nhi nhón chân, nhảy vọt lên như mèo xù lông, y gào họng hét bên tai Tô Sầm.

Tô Sầm xoa tai nhìn lại, chỉ thấy phía sau đã có một ông cụ tóc hoa râm đứng từ lúc nào, ông cụ ôm nửa bó củi khô trong lòng. Nắng chiều hắt lên kéo ra cái bóng thật dài, trái lại tôn thêm vẻ u ám trên mặt ông ta, song đôi mắt lại lóe lên ngờ vực nhìn hai người.

“Đừng hét nữa, là người.” Tô Sầm bịt miệng Khúc Linh Nhi, vừa định quay lại giải thích với ông lão đã thấy ông ta ôm bó củi đi qua hai người vào trong sân, trước khi đi còn cười nhẹ: “Hiếm hoi mới thấy hai vật biết thở vào đây.”

Khúc Linh Nhi suýt quỳ: “Tô… Tô… Tô ca ca, lão nói chúng ta biết thở kìa, liệu có ăn thịt chúng ta không?”

Tô Sầm nhìn bóng lưng ông lão: “Nói cậu không biết thở thì cậu vui hả?”

Ông lão vào nhà cũng không đóng cổng, vào thẳng trong phòng củi nấu cơm. Chí ít điều này cũng chứng minh ông lão không để bụng nhiều về họ, Tô Sầm bèn kéo Khúc Linh Nhi vào.

Khoảng sân nhỏ này không khác mọi nhà là bao, bên hàng rào có mấy mảnh ruộng khô cằn được vỡ ra trồng trọt, cà và rau cải đều mọc rất tốt. Sau cổng sân thì có mấy nông cụ bình thường như cuốc, bừa, không có vũ khí gây sát thương nào khác.

Tô Sầm bảo Khúc Linh Nhi ngồi ngoài sân, còn cậu thì vào phòng củi bắt chuyện với ông lão.

“Ông ơi.” Tô Sầm chắp tay: “Chúng tôi là thầy lang đi chữa dạo, trên đường đi ngang muốn vào xin miếng nước.”

“Xin miếng nước? “Ông lão dừng tay cười khẩy, không giấu vẻ châm chọc trong mắt: “Đi hai mươi dặm đường núi vào đây để xin miếng nước?”

Từ thôn Cảnh Hòa tới đây vừa đúng hai mươi dặm, xem ra ông lão hiểu rất rõ vùng này. Tô Sầm bị vạch trần cũng đỏ mặt, nở nụ cười bình tĩnh tự nhiên: “Không giấu gì ông, thật ra tôi đến đây tìm người.”

“Ồ?” Ông lão tiếp tục cho củi vào bếp, lửa nổ lách tách trong lò, chiếu rõ thêm nếp nhăn trên mặt ông ta: “Tìm ai?”

“Lục Tiểu Lục.” Tô Sầm bình tĩnh nói: “Ông có quen không?”

Ông lão khựng lại: “Anh là gì của hắn?”

“Ông quen ạ?” Tô Sầm mừng rỡ: “Lục Tiểu Lục từng làm việc tại Hầu phủ cùng tôi, ngày xưa hắn chăm sóc tôi nhiều, sau nghe nói hắn phạm tội bị điều về quê nên tôi mới lặn lội tới thăm.”

“Anh tìm sai chỗ rồi, trong thôn không có ai tên Lục Tiểu Lục hết.”

“Đây không phải Lục Gia Trang sao?”

“Lục Gia Trang? Ha.” Ông lão cười trào phúng: “Không còn là Lục Gia Trang từ lâu rồi.”

Nước trong nồi sắt sôi sục, ông lão đứng dậy đi lấy muôi, Tô Sầm nhanh mắt lấy trước rồi đưa cho ông lão, ông ta vớt gạo trong nồi lên cho sang lồng hấp, động tác bình tĩnh, không hề ngẩng đầu.

Tô Sầm thấy ông lão không định đáp lời nữa bèn cúi người nói “Quấy rầy rồi”, sau đó ra khỏi phòng.

Ra đến cửa, cậu chợt nghe tiếng thở dài xen giữa làn khói quanh quẩn: “Chàng trai trẻ, tôi khuyên anh một câu, anh đến từ đâu thì về đó đi, đừng giẫm vào vũng nước đục này.”

Khúc Linh Nhi đang chơi với mấy con gà con ngoài sân, thấy Tô Sầm ra, y ôm con gà lên chạy tới: “Hỏi được gì không?”

Tô Sầm lắc đầu: “Đi thôi.”

“Ồ.” Khúc Linh Nhi bỏ gà xuống, đi ra ngoài cùng Tô Sầm.

“Kế tiếp chúng ta làm gì đây?” Khúc Linh Nhi hỏi.

Tô Sầm đứng trước cửa một lúc, nhìn mấy căn nhà nhấp nhô không xa, nói: “Vào thôn.”

Không phải cậu không coi lời ông lão ra gì, mà càng như thế càng chứng minh thôn này không bình thường. Nhìn thái độ của ông lão kia, chắc chắn ông ta biết Lục Tiểu Lục, hơn nữa rất có thể là biết chuyện năm xưa, ông lão càng không chịu nói càng chứng tỏ chuyện năm xưa quan trọng, cậu không tìm sai chỗ.

Đi được mấy bước, họ bỗng nghe thấy tiếng sột soạt phía sau. Hai người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy con gà con lúc trước cũng ra theo họ mấy bước, ngước đôi mắt như hạt đậu xanh nhìn họ.

“Hơ, con gà này thích tôi này.” Khúc Linh Nhi cười, hỏi: “Tô ca ca, làm sao đây?”

Tô Sầm trợn mắt: “Cậu thấy sao?”

Khúc Linh Nhi nghiêm túc suy nghĩ: “Nướng?”

Tô Sầm: “…”

Cuối cùng, Khúc Linh Nhi bế gà đưa về dưới cái nhìn chòng chọc của Tô Sầm. Vừa mở cổng, y thấy ông lão kia đang kê bàn ngoài sân, ông ta ngẩng đầu nhìn Khúc Linh Nhi làm y sợ suýt ném bay con gà.

“Con gà này chạy mất… tôi bắt về giúp ông…” Khúc Linh Nhi không vui bỏ gà xuống, rõ ràng là làm chuyện tốt, sao cứ như y trộm gà vậy?

Vừa định quay đi, y nghe ông lão phía sau hỏi: “Các anh muốn vào thôn?”

Khúc Linh Nhi quay lại gật đầu: “Đúng thế.”

Ông lão cười khẩy.

“Sao vậy?” Khúc Linh Nhi hỏi. Ông lão ngẩng đầu nhìn Khúc Linh Nhi, nói từng chữ một, như cố ý cho y nghe: “Thôn này về đêm… có ma.”