Trường An Thái Bình

Chương 135




Khúc Linh Nhi ăn ve suốt ba ngày, sắc mặt cũng cùng màu với ve rồi. Nhìn túi ve không ít đi chút nào sau bếp, y đau khổ, bất lực đến tìm Tô Sầm, mong Tô Sầm có thể thủ thỉ bên gối, xin cho y trước mặt Lý Thích.

Tô Sầm đang bưng bát sứ uống lê chưng đường phèn ướp lạnh, ngẩng đầu nhìn Khúc Linh Nhi: “Cậu làm gì đắc tội hắn?”

Khúc Linh Nhi nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nói: “Đâu có gì đâu, tôi nhìn một cái thôi đã run cả chân, sao còn dám le ve với hắn.” Nhíu mày nghĩ lại, y nói: “Nếu phải có thì cũng chỉ có ban đầu tôi nói huynh chết rồi, làm hắn tức hộc máu thôi.”

Tô Sầm sặc nước, nước lê sánh ra tay: “Nôn ra máu?! Hắn sao rồi?!”

“Không phải vẫn đang khỏe re đấy sao?” Khúc Linh Nhi bĩu môi, vô tội thanh minh: “Phải ai thấy huynh ngã từ trên vách núi xuống cũng nghĩ vậy thôi, đâu thể trách tôi được.”

Tô Sầm lườm Khúc Linh Nhi, tạm không so đo với y, hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”

“Còn…” Khúc Linh Nhi cắn ngón tay, nghĩ tiếp: “Lúc trước tôi nhận nhầm xác có tính không?”

Tô Sầm không thể tin nổi: “Tôi mà cậu cũng nhận nhầm?”

“Cái chính là tại tôi không dám nhìn.” Khúc Linh Nhi cười xòa: “Người đã thối cả rồi, vừa xấu vừa đáng sợ, tôi sợ tôi nhìn xong tối mơ ác mộng, mơ thấy huynh về tìm tôi. Sau nghĩ lại, chắc người tôi mang về là quan viên đi cùng chúng ta kia đó, thật sự rất đáng sợ luôn, bụng phồng lên như mang thai mười tháng, tôi đoán Vương gia cũng sợ rồi.”

Khúc Linh Nhi càng nói càng hăng, y đặt mông lên bàn, vung vẩy chân nói tiếp: “Nhưng cũng không thể trách tôi được, người đã thối đến vậy rồi tôi nhận sai cũng đâu có gì lạ, không phải Vương gia cũng không nhận ra sao? Còn sai người mang cái xác thối um về thành Trường An, bảo dùng Định Nhan Châu gì gì nữa. Còn giữ với gìn gì nữa, đã thối rữa xấu như ma thế rồi còn không đẹp bằng bộ xương nữa…”

“Linh Nhi.” Tô Sầm giữ cái chân đang đong đưa của Khúc Linh Nhi lại: “Ve không đủ ăn đúng không?”

“Hở?” Khúc Linh Nhi mù mịt.

Tô Sầm cười như gió xuân ấm áp: “Không đủ thì tôi bảo thằng Hổ cái Hai bắt thêm cho, về đi.”

Khúc Linh Nhi: “…”



Đợi mấy hôm không thấy Hoàng Đình, lại đợi được Hoàng Miễn. Tô Sầm không vội gọi Lương Phương sang đối chất mà dẫn người vào phòng, chỉ gọi Lý Thích đến, muốn nghe Hoàng Miễn nói trước.

Hoàng Miễn quỳ hành lễ với Lý Thích, nói: “Gia phụ lớn tuổi, sau chuyện kia đã ốm bệnh trên giường nhiều ngày, từ Trường An đến Từ Châu xa xôi lại đang có nạn lũ, đợi gia phụ qua đây e là sẽ lỡ dở chuyện của Vương gia. Vậy nên Hoàng Miễn đến thay cha, nhận tội thay cha, xin Vương gia thứ tội bất kính. Mọi chuyện gia phụ đã nói cho tôi biết, lệnh tôi qua trình cho tỏ tường, sau nếu Vương gia định tội, muốn phạt thì nhà họ Hoàng tuyệt không oán trách. Chỉ xin Vương gia phân xử cho ngay, cho nhà họ Hoàng cũng như dân chúng Từ Châu một sự công bằng.”

Lý Thích nâng tay cho người đứng dậy, rồi nhìn Tô Sầm.

Tô Sầm nói: “Thế được rồi, ta hỏi huynh đáp, nếu có chỗ nào không tường tận hay trước sau mâu thuẫn, e là vẫn phải mời Hoàng đại nhân qua đây, mong Hoàng huynh hiểu cho.”

Hoàng Miễn chắp tay với Tô Sầm: “Tô đại nhân nói quá, Hoàng Miễn biết gì sẽ nói hết, không dám giấu giếm.”

Tô Sầm nhíu mày, trước giờ Hoàng Miễn và cậu vẫn gọi nhau như bạn, chưa từng gọi “đại nhân” gì đó, không gặp mấy ngày mà người này đã chín chắn, sâu lắng hơn nhiều.

Tô Sầm nhìn Lý Thích, thấy người nọ ngồi xuống gật đầu, cậu mới hỏi Hoàng Miễn: “Thế ta xin hỏi, tiền tu sửa sông ngòi Từ Châu có liên quan đến việc cô Uyển Nhi mất tích không?”

Hoàng Miễn cười, chẳng qua cười cũng không vui vẻ gì: “Tô đại nhân tính toán thực khéo, thứ cho tôi xin trình từ từ, thật ra chuyện phải kể từ tháng sáu năm ngoái.”

“Tháng sáu năm ngoái, Thứ sử Từ Châu Lương Phương dâng thư xin triều đình chi tiền xây sửa đê đập Từ Châu, khi ấy gia phụ là Thị lang Hộ bộ, phụng mệnh xuống thị sát đê điều, lúc đó đã kết luận là chưa cần chi tiền.”

Tô Sầm cau mày: “Không cần chi tiền?”

“Gia phụ nói đê đập Từ Châu còn dùng được, chưa đến mức bắt buộc tu sửa, lại thêm năm trước Thái hậu mới xây Phương Lâm Viên, quốc khố không dồi dào còn phải dành bạc ra chuẩn bị cho việc bên Lũng Tây với Hoài Nam, vậy nên mới muốn là tạm hoãn lại một hai năm rồi tính, không ngờ năm nay lại xảy ra chuyện.”

Tô Sầm hỏi: “Vậy tức là triều đình không hề chi năm mươi vạn lượng?”

“Phụ thân chi rồi!” Hoàng Miễn ngẩng phắt đầu: “Đến tháng chín, Uyển Nhi đột ngột mất tích, sau đó nhà tôi nhận được thư bảo phụ thân chi tiền cho Từ Châu. Gia phụ trằn trọc nhiều đêm, trước giờ ông thương Uyển Nhi nhất, từ nhỏ đang nâng niu trong tay, Uyển Nhi mất tích, thực lòng gia phụ lo lắng hơn bất cứ ai. Sau nghĩ lại, chẳng phải là ra bạc thôi, một năm đã qua hơn nửa, chắc triều đình cũng không còn gì cần đến bạc nữa, đợi các nơi nộp thuế lên thì quốc khố sẽ lại dồi dào, nghĩ đến sớm muộn gì cũng phải chi bạc cho Từ Châu, bèn chi luôn năm nay.”

Hoàng Miễn lấy mấy tờ giấy trong ngực ra trình lên Tô Sầm, Tô Sầm lại đưa cho Lý Thích, hai người cùng xem.

Hoàng Miễn nói: “Đây là bằng chứng năm mươi vạn lượng đã xuất kho, tờ bên dưới là văn thư giao nhận của Từ Châu, tất cả đều làm đúng quy trình, chắc chắn đã ra bạc, mà bạc cũng đã đến Từ Châu rồi, tại sao Từ Châu chưa nhận được thì chúng tôi thực không biết rõ.”

Lý Thích gật đầu: “Đúng là văn thư của Hộ bộ.”

“Vậy tức là Tống Phàm bắt cóc Hoàng Uyển Nhi để ép Hoàng Đình ra bạc?” Tô Sầm nhìn Lý Thích: “Hắn ta có lòng tốt vậy sao?”

Lý Thích nói: “Nếu hắn có lòng tốt thế thì năm mươi vạn lượng kia đã không biến mất.”

Tô Sầm gõ nhẹ lên bàn: “Tống Phàm bắt cóc Hoàng Uyển Nhi, sau đó nhốt trong chùa Thảo Đường. Bảo sao trụ trì Tuệ Không lại nói như vậy, e là trụ trì cũng bị Tống Phàm lừa, ông ta nghĩ mình nhốt Hoàng Uyển Nhi là để ép triều đình ra bạc sửa đê điều cho Từ Châu, thương sinh mà trụ trì nói tới chính là dân chúng Từ Châu. Sau này chuyện vỡ lở ông ta cũng thà chết không để lộ người phía sau, chẳng qua trụ trì cũng không ngờ người mình muốn bảo vệ lại muốn lấy mạng mình!”

Lý Thích trầm tư, rồi gật đầu: “Hẳn là vậy.”

“Ban đầu gia phụ không báo án là vì sợ kéo cả chuyện này ra, tuy chi bạc như bình thường nhưng nói sao cũng dính tới cả Uyển Nhi nữa, thật ra gia phụ cũng biết hướng đi của khoản bạc này không bình thường, nên sợ liên lụy đến người nhà.”

Lý Thích nhíu mày: “Hồ đồ.”

Nếu có thể điều tra rõ ràng sớm hơn, năm mươi vạn lượng kia sẽ không đến mức không cánh mà bay, Từ Châu không vỡ đê, thậm chí Hoàng Uyển Nhi cũng không bị nhốt dưới giếng tận nửa năm trời.

Hoàng Miễn vội quỳ xuống: “Vương gia tha tội.”

Lát sau, Lý Thích mới nhìn lên: “Đứng dậy trước đã.”

Hoàng Miễn nghe lời mới dè dặt đứng dậy.

Tô Sầm nói: “Vấn đề bây giờ là năm mươi vạn lượng kia vào Từ Châu rồi đã đi đâu?” Ai phụ trách việc giao nhận? Hắn lấy ấn quan ở đâu ra? Lương Phương là Thứ sử Từ Châu, bình thường tất nhiên là ông ta giữ ấn quan, chẳng lẽ thật sự là ông ta bắt tay với Tống Phàm…”

“À, đúng rồi.” Hoàng Miễn nói: “Tôi đã tìm được tên sai nha vận chuyển bạc lúc đó, vốn là muốn hắn làm chứng cho, chắc hắn từng gặp người nhận bạc rồi.”

Tô Sầm mừng hỏi: “Người đâu?”

“Đến cùng với tôi, đang ở ngoài hành cung.”



Tô Sầm ra ngoài tìm người cùng Hoàng Miễn, vừa đi vừa hỏi: “Bệnh tình của lệnh tôn thế nào rồi?”

“Phiền Tô huynh quan tâm.” Hoàng Miễn cười khổ, thở dài nói: “Thật ra cha tôi đã biết trước có ngày này, một bước lầm trăm bước sai, ông cụ cũng vì lo lắng đâm bệnh. Nhà họ Hoàng làm quan nhiều đời, ông gánh vác tổ tiên nhà họ Hoàng trên lưng, sợ làm nhục gia tiên, cuối cùng lại thành ra mua dây buộc mình, nếm trái đắng rồi.”

Tô Sầm an ủi: “Chuyện này cũng không thể trách lệnh tôn hoàn toàn, chúng lên kế hoạch từ trước, lệnh tôn chỉ là mắc bẫy của chúng thôi, ta tin Vương gia sẽ xử lý công bằng.”

Hoàng Miễn mỉm cười: “Đa tạ Tô huynh.”

Rồi im lặng. Trông Hoàng Miễn có vẻ phờ phạc, nét mặt mệt mỏi, Tô Sầm bèn nghĩ lát gặp người xong sẽ bảo hắn về nghỉ trước. Vừa định nghĩ sang vụ án thì cậu nghe Hoàng Miễn nói: “Uyển Nhi bảo tôi gửi lời hỏi thăm huynh, dặn huynh ở đây phải cẩn thận mọi việc.”

“Ồ?” Vẻ lạnh lùng trong mắt Tô Sầm tan đi, cậu biết sau khi về nhà Hoàng Uyển Nhi đã dần khôi phục lại, xem ra nay đã khỏi hẳn rồi, không còn là cô gái nhỏ sợ hãi nép sau bám lấy cậu nữa.

“Thật ra ban đầu cha tôi không đồng ý cho tôi đi, là Uyển Nhi bảo tôi đến, nó bảo nó tin Tô ca ca của nó, nó còn chưa nói tin tôi bao giờ.” Hoàng Miễn day mũi, cười khổ: “Nhưng đúng là tôi cũng chẳng có gì đáng để nó tin.”

Tô Sầm cười đáp lại: “Nếu nàng đã yên tâm để huynh đi một mình thì tự nhiên là phải tin huynh.”

Hoàng Miễn cười, thôi sầu lo.

Ra ngoài hành cung thì thấy ngựa vẫn còn đó, lại không thấy người đâu hết, hỏi nạn dân xung quanh thì hay người này đã vào rừng đi tiểu rồi.

Tô Sầm và Hoàng Miễn đợi ngoài cửa, mãi lâu sau không thấy ai về mới nhận ra khác lạ.

Hai người cùng vào rừng, Hoàng Miễn gọi mấy lần không thấy ai trả lời. Càng đi vào sâu cỏ dại càng cao, Hoàng Miễn vừa định vào tìm thì Tô Sầm bỗng nói: “Không cần nữa.”

Một mảng lá cây tươi tốt đang nhỏ máu, Hoàng Miễn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người đang mắc trên cành cây nhìn xuống hắn, máu tươi chảy ra từ thất khiếu, vừa chết chưa lâu.

Tô Sầm nhíu mày: “Hung thủ ở ngay trong chúng ta.”