Trường An Nguyệt

Chương 48




"Tiểu Nghiên có biết cô đã trải qua những ngày tháng như thế nào không?" Thất ca tựa vào gối mềm, tay phải không ngừng xoa mi tâm: "Đọc viết bài tập, cô làm xuất sắc hơn cả các huynh đệ; buổi trưa mới đấu dế với các thái giám một lúc, đến giờ Thân đã bị các sư phó thay nhau dùng sách thánh hiền dạy dỗ; phụ hoàng nói thẳng ở trước mặt một đám con cháu hoàng tộc trong thượng thư phòng rằng Lục ca của Lưu quý phi càng giống ông ấy hơn. Trong quyển sách "xuất hành" đã nói nên gần gũi với những quan chức có đạo đức, nhưng bên cạnh cô chỉ có một mình Chương gia."

Ánh mặt trời chiếu vào khe hở, bên tóc mai của thất ca mọc ra một sợi tóc trắng, năm nay huynh ấy mới qua mười lăm thôi, lòng ta chua xót, an ủi nói: "Tiểu Nghiên và Thất ca là song sinh."

Thất ca mở mắt ra, nở nụ cười, mặt mày cong cong, "Từ nhỏ nói chuyện với đệ luôn là như vậy, vừa cãi vừa cười. Đúng vậy, Tiểu Nghiên ở bên cạnh cô nhưng Tiểu Nghiên cũng là công chúa bị vây ở trong cuộc..."

Ta biết huynh ấy còn chưa nói hết, Đại Tấn không phải nhà Đường trước đây, công chúa không thể thao túng thời cuộc, ta không giúp được huynh ấy.

"Nếu huynh không muốn làm Thái tử nữa vậy thì huynh cứ đi đi, ta có thể giúp huynh." Ta nắm chặt cổ tay thất ca, cao giọng nói: "Huynh có thân phận và giấy thông hành của Giang Nam, ta sẽ bảo Từ Quân Dật sắp xếp người đưa huynh ra khỏi Trường An, từ nay về sau rời xa tất cả phân tranh. Mặc kệ Chương gia hay Lý gia, Thất ca, huynh đấu không lại bọn họ đâu!"

Làn da của thất ca cũng trắng như ta, cổ tay rất nhanh lưu lại dấu tay màu đỏ, huynh ấy vén tóc ta lên, cười hỏi: "Tiểu Nghiên, cô đi ra ngoài có thể làm gì?"

Ta không để ý đến sự phản đối của huynh ấy, vén tấm màn che màu đỏ trên xe ngựa sang một bên. Thành Trường An vẫn phồn hoa như cũ, sau khi Hứa Trắc chết, khói lửa lại trở về, giữa phố phường ồn ào náo nhiệt đã yên bình. Dường như ta đã hiểu rõ vì sao trong Tả truyện lại nói tên và danh tiếng không thể làm giả. Đối hoàng tộc huân quý, đó là tước vị và lễ nghi, với người bình thường, là sự sống có tôn nghiêm, "Tiên sinh dạy học, cho thuê nhà ở hoặc buôn bán cũng được, không câu nệ làm cái gì, tóm lại là tốt hơn so với ở lại cung Đại Minh này."

"Tiểu Nghiên không cần phải nói nữa, cô sẽ không đi, cũng không làm được người bình thường." Thất ca thẳng lưng, "Cô càng thông hiểu sách sử hơn đệ, biết các đời Thái tử có kết cục thế nào. Trường An là cố hương cũng là nơi mai táng của cô."

Ta cúi đầu, hai tay nắm chặt đặt lên đầu gối, nước mắt nhỏ giọt trên mu bàn tay, trước mặt bày ra một cái tử cục, nhà Tấn sắp sửa thành ván cờ, quân cờ trắng từng bước ép sát, quân cờ đen giấu giếm sát khí, dưới mạch nước ngầm mãnh liệt, chỉ có giết quân đen không còn sót lại gì mới có thể chỉnh đốn lại càn khôn. Ta nên làm cái gì, lại có thể làm cái gì đây.

"Tiểu Nghiên đừng tự làm khổ mình, nghe theo trái tim mà làm mới là đệ," Thất ca trả khăn tay lại cho ta, chỉ vào một nam nhân cao lớn đội mũ rộng vành màu đen ở phía sau xe ngựa, "Đi đi, nơi đó có người đang đợi đệ."

Ta nói với thất ca một tiếng bảo trọng rồi nhảy xuống xe ngựa, người nọ kẹp bụng ngựa bước nhanh về phía trước, một tay vòng qua eo ôm ta lên ngựa.

"Sao lại khóc rồi."

Hắn không nói còn đỡ, vừa nói xong ta không nhịn được lau nước mắt, ta cố gắng để mình nghĩ một số chuyện vui vẻ, chẳng hạn như phòng bếp nhỏ của Phượng Dương các, những cuốn truyện tranh ở trong rương của phủ công chúa, còn có Cửu Châu Vạn Phương mà ta chưa bao giờ đặt chân đến, đáng tiếc những điều này cũng không thể làm cho ta cười được.

"Có phải ngươi lại ghen không?" Ta còn mặc xiêm y của thái giám, vì tránh né ánh mắt tò mò của mọi người, ta trốn dưới mũ rộng vành của hắn, dùng vạt áo trước của hắn lau nước mắt: "Từ tướng là cái vại dấm lớn."

Một tay Từ Quân Dật nắm dây cương, tay kia ôm ta vào lòng, chậm rãi đi trên đại lộ Chu Tước, hắn hôn đỉnh đầu của ta, thấp giọng nói: "Ta lo lắng cho Tiểu Nghiên."

"Tiểu Nghiên không làm được gì cả." Ta trầm giọng nói: "Thì ra trên đời có nhiều chuyện bất lực như vậy, giữa người thân cũng đối đầu với nhau."

Từ Quân Dật vỗ vỗ đầu ta, "Thái tử sẽ không sao."

Hắn sẽ buông tha cho thất ca, nhưng thất ca sẽ không bỏ qua cho bản thân. Thái tử đã bái tổ tiên, tế Thái tổ, khác với công chúa giả như ta, thất ca là người thừa kế chính thống của vương triều. Nếu không làm được việc này cũng sẽ không làm được An Nhạc Công hay Hôn đức hầu.

"Tiểu Nghiên khó xử sao?" Từ Quân Dật sửa sang búi tóc cho ta.

"Tổn thương hoàng thất của ta mà cứu lê dân." Ta lau nước mắt, trịnh trọng nói, "Từ tướng cứ đi làm đi, Tiểu Nghiên tin ngươi, càng sẽ không trách ngươi."

Từ Quân Dật quay đầu ngựa, đi tới phường Hưng Đức, "Ta dẫn ngươi đi gặp một người."

Con ngựa dừng chân trước Trân Bảo các, ta nghiêng đầu nhìn thấy một thiếu nữ nở nụ cười tươi tắn đang thử vòng tay ngọc trai cho quý phụ nhân.

"Nàng là Uyển Tình ở Kế Trấn?" Ta còn nhớ rõ bóng dáng nàng xách giỏ đầy bánh bao trắng lo lắng tìm kiếm Vệ Đại Lang.

"Đúng vậy." Từ Quân Dật xoay người xuống ngựa, vươn tay phải về phía ta, "Trân Bảo các chính là sản nghiệp dưới danh nghĩa của ngươi và ta. Uyển Tình là người lanh lẹ, làm việc chịu khó, không có chuyện cố ý sắp xếp nào, nàng vẫn từ trong một đám dân chạy nạn trổ hết tài năng, được chưởng quầy coi trọng nên tuyển vào trong Trân Bảo các. Ly nô ngươi xem, dù nàng ta trải qua nhiều khổ nạn, cuối cùng mọi chuyện cũng sẽ tốt lên."

Vệ Đại Lang an nghỉ trên chiến trường, mà Uyển Tình đáp lại lời hứa của hắn ta đi tới Trường An, vì hai người mà sống.

"Tiểu Nghiên muốn đi vào trò chuyện với nàng ta không?"

"Không cần đâu," Ta nắm tay Từ Quân Dật đi xuống ngựa, lắc đầu nói, "Để Kế Trấn trở thành quá khứ của nàng đi."

Ta và hắn sóng vai đi trên phố xá sầm uất, có tiếng cãi vã thiếu cân thiếu lượng, có lời đồn trong nhà, có câu ca dao bắt tai, có tiếng nghiến răng nghiến lợi chửi rủa. Ta đã hiểu vì sao đại tài tử Dương Thận vứt bỏ điển cố tối nghĩa, đem thơ mới làm giao cho bà lão trên đường, khác biệt giữa Dương Xuân Bạch Tuyết và tiết mục dân gian* không phải là thẩm mỹ, mà là xuất thân và kinh nghiệm.

(*Dương Xuân Bạch Tuyết và tiết mục dân gian ở đây đều chỉ ca khúc của nước Sở thời Chiến quốc, nhưng DXBT là cổ khúc trứ danh.)

"Có phải lúc Từ tướng vừa vào Phượng Dương các đã thích Tiểu Nghiên hay không?"

"Một thiếu niên tướng quân như ta có thể thích một đứa bé mập mạp thắt bím tóc, mặc áo lụa đỏ hay sao?"

Rõ ràng hắn không muốn dỗ ta! Ta dắt ngựa quay đầu bước đi. Từ khi Từ Quân Dật nắm quyền Đông Hán tới nay, hắn đã xử lý rất nhiều vụ án tham ô kết đảng, vong hồn của các quan viên sĩ tộc chết dưới đao hắn nhiều vô số, nhưng hắn không làm phiền dân chúng, đến nỗi mọi người thấy ta mặc trang phục thái giám cũng không biết né tránh.

"Được được được, ta nói," Từ Quân Dật đuổi theo, ôm bả vai của ta, "Tiểu Nghiên và Thái tử có thân hình tương tự nhau, ngươi đã từng thay Thái tử cưỡi ngựa bắn cung."

Đúng là có chuyện này, các công chúa không được cưỡi ngựa, khi đó ta ở Phượng Dương các ngột ngạt đến mức hoảng hốt. Ta nghĩ đến chiếc mũ sắt che mặt của lính bộ binh nhà Tấn, vội năn nỉ thất ca trao đổi xiêm y cho nhau rồi đi tới giáo trường của cung Đại Minh, một thân kỹ thuật cưỡi ngựa cũng học được từ đó.

Trong mắt Từ Quân Dật như có hoài niệm, "Những trò vặt này sao có thể giấu diếm được những người khác. Lúc đầu thần cho rằng công chúa là tiểu nương tử hoạt bát, sau đó mới phát hiện dưới trang phục lộng lẫy, thì ra là tiểu Ly nô giả nữ."

"Trách không được không có ai phát hiện, thì ra may mắn nhờ có Từ tướng," Ta chép miệng, dần dần phát giác có chút không đúng, quay người đánh vào vai của hắn, "Chờ đã, có phải ngươi nhìn lén ta đổi y phục hay không!"

***

Ba ngày sau, đại hôn của thái tử.

Hiếm khi nhìn thấy Từ Quân Dật mặc một thân áo giáp bạc cũ kỹ, hắn sờ sờ đầu của ta, giải thích: "Đây vốn là của phụ thân ta."

Ngày thường, ta thường mặc nam trang hành động cho thuận tiện, nhưng hôm nay ta cài trâm vàng, đội mũ nạm ngọc, một thân áo đỏ váy lụa, bên hông vang lên tiếng vòng ngọc bội.

Trong phủ công chúa, Phục Giám Minh mặc quân trang đưa tay về phía ta.