Trường An Kinh Mộng

Chương 5




Lần đầu tiên ta gặp Tiết Hàm là lúc ta vừa tròn tám tuổi.

Nhị tiểu thư Thẩm gia sớm đã nổi danh là ương bướng khó bảo.

Dù rằng ta chẳng mấy khi ra khỏi nhà, nhưng cũng không cản được việc người khác trò chuyện với ta. Lúc ấy ta đã biết mình khác với người thường, bạn cũ đều đã siêu độ, mà trong nhà cũng chả có ai cùng trang lứa làm bạn với ta, ta cảm thấy vô cùng cô đơn.

Đúng lúc đó Tiết Hàm tới.

Huynh ấy là con út của Quy Đức tướng quân Tiết Chính Nghĩa, bên trên còn có bốn vị huynh trưởng. A nương của huynh ấy cùng a nương của ta là biểu tỷ muội, trước khi xuất giá vô cùng thân thiết. Năm đó a nương huynh ấy bạo bệnh mà chết, trong nhà loạn thành một khối. Đại lão gia không biết quản gia, Tiết Hàm sinh bệnh trên giường, ngay đến một gã sai vặt nhanh nhẹn cũng không có. A nương của ta chịu không nổi nữa, liền đề nghị đưa Tiết Hàm về nhà ta, chiếu cố một đoạn thời gian.

Hôm đó ta đang leo lên cây hòe, vừa ăn đào vừa hóng gió. A nương dẫn Tiết Hàm đi đến trong vườn, ta nghe thấy giọng nói dịu dàng ân cần của bà: “Con cứ ở cái viện bên này đi. Thời gian này cứ coi nơi này như nhà con, có chuyện gì nhất định phải nói cho ta nghe.”



Ta hiếu kỳ ngó xuống. Nam hài tử khoác áo tang vải gai, gầy gò đen nhẻm, buồn bã ỉu xìu như chiếc lá vàng héo úa dưới ánh mặt trời.

Sau khi a nương đi, huynh ấy ngồi thất thần ở trong sân, không nói cũng chẳng động.

Ta nghĩ, liệu có phải a nương đã dẫn theo một tên ngốc về nhà rồi không. Ý nghĩ vừa lóe lên, ta liền muốn thử một chút. Thế là dùng hạt đào còn sót lại nhắm thẳng đầu huynh ấy mà ném.

Một chuyện đáng kinh ngạc xảy ra. Đầu huynh ấy chẳng buồn ngẩng lên, thế mà tay lại đột nhiên giơ lên bắt trúng hạt đào.

Ta hít sâu một hơi. Ta còn chưa xem qua xiếc ảo thuật nha, tiểu kỹ này đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.

Ta nhảy từ trên cây xuống, chạy tới bên cạnh huynh ấy, ánh mắt ngưỡng mộ nói: “Đây là công phu gì vậy? Có thể dạy ta không?”

Tiết Hàm liếc nhìn ta với ánh mắt đờ đẫn, rồi lại quay đầu đi chỗ khác, coi ta như không khí.

Lúc ấy ta mặt dày xán lại, nói: “Tên huynh là gì? Tới nhà ta làm gì vậy?”

Tiết Hàm vẫn là một bộ câm như hến.

Ta tự mình nói chuyện: “ Ta tên là Nhị Muội. Nếu huynh không nói ra tên của huynh, vậy ta sẽ gọi bừa vậy. Gọi huynh là Tiểu Hắc có được không?”

Tiết Hàm trừng mắt nhìn ta, nhưng vẫn chẳng nói gì.

Ta kéo lấy ống tay áo của huynh ấy: “ Huynh định ở lại nhà ta phải không? Vậy sau này huynh có chơi cùng ta không?”

Ánh mắt Tiết Hàm tối sầm lại, dùng hết sức giựt tay áo lại, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền não.

Ta chẹp miệng, ủy khuất nói: “Người nào cũng không để ý tới ra. Bọn họ không thèm trò chuyện với ta, giả bộ không nhìn thấy ta. Vốn ta tưởng rằng huynh khác bọn họ, không ngờ lại giống nhau.”



Tiết Hàm lúc đó cũng còn nhỏ, không có tâm phòng bị, bị lời nói của ta làm cho cảm động liền đảo mắt nhìn ta với vẻ tội lỗi và thương hại.

Ta cười đầy hài lòng với huynh ấy: “ Tiểu Hắc, huynh có đói không? Chỗ này ta có bánh nhân đậu, ăn ngon lắm.”

Nói xong bèn lấy bánh từ trong một túi giấy ra.

Tiết Hàm nheo mắt nhìn bánh đậu xanh, rồi lại nhìn ta, nhưng lại không có hành động gì.

Ta cầm một miếng bánh, cắn một miếng thật to, thơm ngon ngọt lịm, chứng minh là bánh ngọt không có độc.

Tiết Hàm dù sao cũng là hài tử, mỹ thực ở trước mắt, chịu không nổi dụ hoặc, cuối cùng cũng vươn tay ra lấy một miếng bánh.

Ta hết sức chăm chú nhìn huynh ấy mở miệng ăn miếng bánh kia, nhấm nuốt vài cái, sắc mặt đại biến.

Huynh ấy cau mày, hé miệng phun hết miếng bánh dính bùn đất ra.

Ta cười “ha ha” mấy tiếng, quăng túi giấy đi, cười lăn lộn trên nền đất.

Sắc mặt Tiết Hàm hết xanh rồi lại trắng, tức giận đến phát run, dường như không thể tin được mình lại bị lừa dễ dàng như vậy.

Ta vừa nhảy vừa cười: “Tiểu Hắc thích ăn bánh bùn, ăn một cái lại còn muốn ăn nữa”

Đột nhiên có tiếng mắng từ trên dội xuống: “Thẩm Mi!”

Tỷ tỷ dẫn theo nha hoàn cùng ma ma vội vàng đi vào trong sân, dựa vào kinh nghiệm của mình, tỷ ấy không cần hỏi cũng biết đây là chuyện tốt do ta làm.

Vẻ mặt tỷ tỷ tức giận, ôm lấy Tiết Hàm, nhanh miệng bảo người đi lấy trà cho huynh ấy súc miệng.

Có cần thiết phải như thế không? Chỉ là một miếng bùn thôi mà, hắn cũng đâu có nuốt xuống.

Tỷ tỷ hổ thẹn nói với Tiết Hàm: “Nha đầu này là muội muội của ta, không được quản giáo, vô pháp vô thiên. Tiểu Hàm, sau này nó bắt nạt đệ, thì cứ nói với dì và biểu tỷ.”

Nói như thế có nghĩa là gì?

Ta kêu lên: “Sao lại nói như là huynh ấy sẽ không bắt nạt muội vậy?”

Tỷ tỷ lườm ta một cái: “Thiên hạ này lại còn có người bắt nạt được muội cơ à?”

Đôi mắt lạnh như băng của Tiết Hàm nhìn đến ta, đại khái là bị một tiểu cô nương lừa gạt, mặt mũi không nhịn được nên có chút đỏ.

Ta kéo mắt cùng miệng thành một đường rồi lè lưỡi với huynh ấy. Huynh ấy tức giận quay mặt đi.

Tiết Hàm cứ như vậy mà ở lại nhà ta.