Trường An Kinh Mộng

Chương 33




Tiết Hàm đỡ ta đứng dậy, giúp ta lau nước mắt: “Nín đi nào. Bây giờ ta đi vào, thỉnh Hoàng thượng đồng ý hôn sự của chúng ta.”

Ta nắm lấy tay áo của huynh ấy, “Vậy Huệ Giác công chúa phải làm sao?”

Tiết Hàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta chỉ có thể yêu một nữ nhân mà thôi, cô ấy tới muộn rồi. Ta không yêu cô ấy, lấy về cũng chỉ làm hại cô ấy mà thôi.”

Ta quay trở về chờ đợi tin tức. Trên đời này chắc chẳng còn gì lo lắng hơn bằng việc ngồi không chờ đợi một tin tức có thể thay đổi định mệnh của mình. Một ngày trôi qua tựa một năm vậy.

Trong viện tử có một ao sen. Hiện tại tiết trời ấm áp, những chiếc lá sen đã duyên dáng vươn mình lên thật cao. Ta ngây người nhìn chằm chằm vào chúng, tiểu nha hoàn đột nhiên vui vẻ chạy tới báo tin, nói rằng Tiết tướng quân tới rồi.

Ta lập tức đi ra ngoài.

Tiết Hàm đi vào trong viện, nhìn ta, ta cũng nhìn huynh ấy.



Sắc mặt của huynh ấy không xấu, nhưng cũng không dễ nhìn lắm.

“Chuyện sao rồi?” Ta hỏi.

Tiết Hàm nói: “ Hoàng thượng rất không vui.”

“Quan tâm ông ấy làm gì. Vậy là ông ta không đồng ý sao?”

“Cũng không phải.”

Ta gấp lên: “Vậy rốt cuộc là có đồng ý hay không?”

Tiết Hàm nói: “Hôm qua có quân báo tới, nói rằng ở hải vực Đông Nam có hải tặc, Hoàng thượng nói rồi, đợi ta dẹp yên hải loạn nơi đó, ông ấy sẽ tứ hôn cho chúng ta.”

Cả hai ta cùng im lặng.

Thật lâu sau ta mới mở lời: “Huynh lại phải xuất chinh sao?”. đam mỹ hài

Tiết Hàm bất lực gật đầu.

Ta nắm lấy bàn tay vô lực của huynh ấy, miệng chua xót nói: “Đao kiếm vô tình, huynh nhất định....phải cẩn thận."

Tiết Hàm thở dài đau đớn rồi ôm chầm lấy ta.

Ta mệt mỏi nhắm mắt lại. Nỗi sợ hãi và lo lắng bủa vây khiến ta càng ôm chặt huynh ấy hơn, vì sợ rằng, sau khoảnh khắc này, huynh ấy sẽ biến mất.

Tiết Hàm dường như cũng cảm nhận được tâm trạng lo lắng của ta, vỗ nhẹ vào lưng ta, giọng điệu thoải mái: “Không cần lo lắng, lần này ta chỉ là phó tướng, mà đám đạo tặc kia cũng chỉ là một đám đạo quân ô hợp mà thôi.”



Ta cười khổ: “Huynh là người phương Bắc, lại được phái đi dẹp hải tặc, nếu không phải đầu của lão Hoàng đế kia bị cửa kẹp thì chính là đang dồn huynh vào chỗ chết rồi!”

Tiết Hàm cũng cười khổ: “Ta cũng gì cũng không sợ. Đợi ta trở về, chúng ta liền có thể ở cùng nhau vĩnh viễn rồi.”

Ta cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định: “Ta sẽ đi cùng huynh.”

Tiết Hàm vừa nghe liền phải đối ngay lập tức: “Hồ nháo! Chiến trường là nơi nữ nhân như muội đi vào sao? Đến lúc đó làm phiền người khác không nói, ta lại phải dành thời gian lo lắng cho muội.”

Ta nghiêm túc nói: “Ta có pháp lực.”

Tiết Hàm phản bác: “Lần trước bị yêu nghiệt đánh đuổi còn chưa đủ sao?”

Ta gấp gáp nói: “Lần đó ta sợ đả thương người vô tội trên đường. Lần này là có người ác ý tấn công, không đáp trả, thì ta sẽ bị đuổi khỏi thành Trường An mất.”

Thanh âm của Tiết Hàm cũng cao lên: “Vậy muội định làm thế nào? Nhân lúc mấu chốt đứng mũi chịu sào, tính học theo Khổng Minh hô mưa gọi gió sao, thật sự nghĩ mình có thể làm tuyết rơi mùa hạ sao?”

Ta tức giận, giãy giụa thoát khỏi vòng tay của huynh ấy: “Huynh không tin, ta cũng chẳng cần giấu diếm cho huynh xem làm gì! Hoàng thượng cũng chẳng có ý tốt gì! Tướng lĩnh hải quân Đại Đường của chúng ta cũng chưa bị An Lộc Sơn giết sạch, muốn huynh đi xuất đầu lộ diện làm gì?”

Tiết Hàm gầm lên: “Thế nên ta càng không thể để muội đi!”

Ta bị tiếng hét của huynh ấy làm giật mình, nước mắt bỗng dưng lăn dài trên má.

Tiết Hàm hoảng hốt chạy tới dỗ ta: “Làm sao thế? Làm sao thế? Ta làm như vậy không phải là vì muốn tốt cho muội sao?”

Ta không kìm được nước mắt, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, “Lần trước, lúc huynh rời đi, ta đợi huynh, đợi tới lúc ta suýt chết. Lần này huynh đi, còn muốn ta đợi tới khi nào, tới lúc biển cạn đá mòn sao? Huynh thật là nhẫn tâm!”

Tiết Hàm trầm mặc. Huynh ấy biết lời ta nói đều có lý lẽ.

Ta nhẹ giọng nói: “Để ta đi cùng huynh đi. Ta cải nam trang làm quân nhân cho huynh là được. Huynh đừng bỏ ta lại được không, muốn chết thì chúng ta cùng chết!”

Tiết Hàm im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Nhất định phải theo sát bên cạnh ta đấy.”

Tiết Hàm ôm lấy ta, đột nhiên cười nói: “Mấy ngày trước ta nằm mơ.”

“Mơ cái gì?” Ta hỏi.

“Một giấc mơ vô cùng kỳ quái.” Tiết Hàm nói: “Quang cảnh trong mơ luôn bị sương mù bao phủ, muội chạm nhẹ liền có thể khiến cây cối đâm chồi nảy lộc, ta vẫy tay liền khiến trời đổ cơn mưa. Muội chăm sóc hoa cỏ, ta giúp muội tưới nước. Hai chúng ta vô cùng hạnh phúc, muội nói xem, giấc mơ này có kỳ lạ không?”

Ta cười thoải mái: “Kỳ lạ sao? Sao ta lại không thấy vậy?”

“Muội không thấy vậy sao?”

“Không.” Ta dịu dàng nói. “Đợi chúng ta trở lại, ta sẽ khiến huynh từ từ nhớ lại thôi.”