Trường An Kinh Mộng

Chương 25




Sau khi cha ta qua đời, An Lộc Sơn quả thật đã không còn làm khó bọn ta nữa. Ta đã bán hết gia sản, mua một tiểu viện tử an tĩnh ở ngoại thành, rồi dẫn theo a nương cùng vài gia phó lúc trước không chịu rời đi tới đó ở.

Ta sẵn sàng khuynh gia bại sản để chữa bệnh cho a nương, nhưng chính bản thân bà đã chẳng còn cầu mong sự sống nữa. Tỷ tỷ theo nhà chồng di cư tránh chiến loạn, đến tang lễ của cha cũng chẳng tới kịp, trong bức thư đẫm nước mắt gửi về nhà, tỷ ấy kể đã hạ sinh được một bé trai được hai tháng rồi.

Ta đem tin tức này nói cho a nương biết. Gương mặt xám xịt hốc hác của bà cuối cùng cũng có chút tươi sáng trở lại.

“Ta được làm tổ mẫu rồi sao?” A nương cười vui vẻ, “đây coi như là cái tin vui nhất mà ta nghe được trong năm nay.”

Thế cục vẫn rối ren như cũ, người Đột Quyết dường như có ý định muốn rời đi, trong thành Trường An có rất nhiều anh hùng hào kiệt ra sức dẹp quân phản loạn, nhưng càng trấn áp lại càng gây thêm nhiều cuộc phản kháng. Hoàng đế thoái vị lên làm Thái Thượng Hoàng, Thái Tử đăng cơ thành tân Hoàng đế, niên hiệu cũng đổi thành Chí Đức. Tuy rằng bọn ta đã có tân Hoàng đế nhưng thành Trường An vẫn bị bao trùm bởi một bầu không khí tuyệt vọng bi thương.

Tiết Hàm gửi đến một phong thư ngắn, trải qua thiên hồi vạn chuyển mới tới được tay ta, qua mấy dòng chữ vội vàng, hiện tại huynh ấy đang ở trong quân của Quốc Tử Nghĩa, cùng ông ta đi phương Bắc để dẹp phản quân.

Người đưa thư là một tiểu ca bán đậu phụ, dưới chiếc khăn trùm đầu rách nát là một đôi mắt tinh ranh. Hắn ta hỏi ta: “Có cần hồi âm cho tướng quân không?”

Trong đầu ta muốn nói rất nhiều thứ, thiên ngôn vạn ngữ muốn giãi bày nhưng lại chẳng thể chấp bút. Tiểu ca là người thông minh, cười đáp: “Tiểu nhân hiểu rồi. Cô nương yên tâm đi.”

Tiết Hàm giống như con diều đứt dây trong tay ta vậy, bay càng lúc càng cao, càng xa. Ta đứng dưới mái hiên đưa mắt về phương Bắc, trời cao mây trắng, một mảnh mênh mang tiêu điều.

Quản gia vào thành nghe ngóng rồi chạy về kể lại cho ta, tù trưởng của Đột Quyết là A Sử Na dẫn binh tiến vào, trong thành loạn thành một đoàn. Kinh triệu doãn Thôi Quang Viễn Thôi đại nhân, dẫn theo một đám quan lại bỏ trốn cùng Hoàng thượng.

Lão quản gia nói với ta: “Chiến hỏa sớm muộn gì cũng lan tới thành Trường An thôi. Hiện tại đi vẫn còn kịp. Nếu không, sợ tới lúc đó chỉ biết ngồi im chịu chết.”

Lời ông ấy nói cũng có lý, nhưng năm nay bệnh của a nương tới sớm hơn năm ngoái. Ngày trước chỉ ban đêm bà mới ho, bây giờ lại ho suốt cả ngày.

Cứ kéo dài như vậy, bất tri bất giác đã qua Tết Trung thu, mưa thu se lạnh. A nương đã không xuống giường được nữa, sốt nhẹ liên miên, thân mình cũng gầy đến đáng thương.

Ta bước ra từ tiệm thuốc, cúi đầu đi thẳng về phía cổng thành. Sáng sớm trời mưa, mặt đất lầy lội, bắn ướt làn váy. Phản quân mặc đồ mới tinh cưỡi ngựa chạy rêu rao trên đường phố, bá tánh bị đuổi chạy tới chạy lui. Ta ở trong đám người chật vật tiến lên, đột nhiên bị va mạnh một cái, dược liệu trong tay rơi xuống, văng tung tóe trên mặt đất.

Ta cả kinh, vội vàng ngồi xổm xuống để nhặt. Ta không để ý xem dược liệu có bị vấy bùn hay không, cứ như vậy mà vơ vào trong ngực áo khiến tay chân lấm toàn bùn.

Đám người chen lấn xô đẩy, tay ta bị chân ai đó giẫm lên. Cơn đau truyền từ ngón tay lên tới tim. Đột nhiên, mọi người chen chúc phía sau ta, khiến ta văng ra khỏi đám đông và gã xuống đất.

Tiếng vó ngựa dừng lại ngay bên cạnh cùng với tiếng ngựa hí vang rõ ràng.

“Là kẻ nào không có mắt dám cản đường!” Một giọng nữ kiêu ngạo đầy phẫn nộ vang lên.

Sau đó ta mẫn cảm phát hiện có một cơn gió hung ác đang đánh về phía ta. Ta tránh không nổi nên chỉ biết nhắm chặt mắt lại.

Cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến trên người đã không xuất hiện. Trong tiếng hít thở hổn hển của người vừa mới tới, ta mở hai mắt ra, quay người lại. Dưới bầu trời âm u, một thân ảnh cao lớn đang giơ tay đỡ lấy roi da.

“Thất ca?” Nữ tử ngồi trên ngựa kinh ngạc nói.

Ta nheo mắt muốn nhìn xem người đã cứu ta là ai.

Người kia lao về phía tay, đôi bàn tay to lớn nắm lấy vai ta lắc dữ dội, mạnh đến mức ta không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

“A Mi! Là muội! A Mi!”

Giọng nói này vừa xa lạ mà lại có chút quen thuộc. Ta kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn người đàn ông với ngũ quan sắc sảo, gương mặt tuấn tú ở trước mặt. Mặc trang phục người Hồ, cẩm y hoa phục, mới qua thời gian một năm mà gạt sạch đi sự non nớt trên gương mặt huynh ấy. Trên người huynh ấy bây giờ hoàn toàn là phong thái dũng mãnh hiếu chiến của đại mạc.

Người này.....

“Tô Thác?”

Tô Thác phấn khích đến mức không kìm được mà ôm ta vào lòng.

“Ta tìm được muội rồi! Cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi!”

Trước ánh mắt của bao người, ta vô cùng ngạc nhiên, Tô Thác vui mừng khôn xiết ôm chặt lấy ta.

“Ta vừa mới tới Trường An liền đi tìm muội, nhưng mà bọn họ bảo với ta rằng từ sau khi cha muội tạ thế, bọn muội chuyển đi chỗ khác rồi. Ta không có tin tức gì của muội, vội muốn chết ta, sợ muội không có ai bảo hộ sẽ gặp nguy hiểm trong thời loạn này. Bây giờ tốt rồi, cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi. May là muội không làm sao!”

Huynh ấy kéo ta ra, nhìn kỹ ta một lượt rồi lại ôm lấy ta. Ta cứ đờ đẫn mặc huynh ấy ôm lấy, bản thân vẫn chưa kịp phản ứng.

Huynh ấy đem ta nâng dậy, muốn kéo ta lên ngựa.

“Điện hạ?” Thuộc hạ của huynh ấy nhịn không nổi nữa, cuối cùng cũng lên tiếng nhắc nhở.

Cũng chính nhờ tiếng hô này khiến ta thức tỉnh, ta giật tay ra khỏi tay Tô Thác.

“A Mi?”

Ta hung hăng trừng huynh ấy, trái tim đau nhói khi nhìn thấy trang phục hoa lệ trên người huynh ấy. Tô Thác đưa tay ra muốn chạm vào ta, ta nghiêng người tránh đi rồi lẩn vào đám người, bỏ huynh ấy mà đi mất.