Mấy tháng nay Tiết Hàm vẫn luôn lãnh đạo quân đội Tiết gia đi quét sạch tàn dư của các thế lực tạo phản, diệt trừ cướp bóc. Tháng trước hồi triều, thánh thượng đã vô cùng vui mừng, vội phong huynh ấy thành Quy Đức Tướng quân. Tính ra cũng được coi là kế thừa chức nghiệp của cha huynh ấy, hoàn thành nốt tâm nguyện của ông.
Cuối mùa xuân năm nay, Huệ Giác công chúa được thánh thượng chiếu cố, đặc biệt cho phép nàng đi về phía Nam để lập tế điện cho mẫu thân của nàng, người đã bỏ mạng thời loạn lạc. Quy Đức Tướng quân được cử đi theo để hộ tống công chúa. Cô nam quả nữ, đồng hành ngàn dặm, hai người bọn họ còn chưa làm gì, tin đồn đã lan truyền khắp bốn phương tám hướng. Vị Hoàng đế này muốn gả con gái đến điên rồi.
Ta cùng Thuấn Hoa tạm thời tách nhau ra, trong tộc Thuấn Hoa có sự vụ cần xử lý, mà ta cũng cần phải đi tìm Tiết Hàm.
Thuấn Hoa hỏi ta: “Muội muốn đi tìm hắn ta sao?”
Ta cũng chẳng biết nữa. Tiết Hàm quả thật đã đâm một nhát trên người ta, nhưng mà ta không chết, nếu đã không chết thì việc muốn huynh ấy đền mạng quả thật không được ổn cho lắm.
Ta nói: “Con người ta cũng coi như hiền lành, cứ đâm một nhát lên người huynh ấy coi như là báo thù vậy.”
Thuấn Hoa cười đầy châm chọc: “Muội cẩn thận chút. Bây giờ bên cạnh hắn ta có một vị công chúa mỹ mạo đầy mình, không thể so với năm đó được. Tình nhân cũ các người lâu ngày không gặp, không tránh khỏi kích động, đánh là yêu mắng là thương. Nữ nhân đánh ghen vô cùng đáng sợ, huống hồ nàng ta còn là công chúa. Cẩn thận công chúa kia xử chết muội.”
Ta lườm huynh ấy một cái: “Mồm mép lão hồ ly huynh càng ngày càng xéo sắc rồi đấy.”
Màn trời tối đen, cuồng phong gào thét, tuyết lớn bay ngợp trời. Ta di chuyển nhẹ nhàng, tựa như bóng ma thi triển pháp thuật lướt qua từng mái nhà.
Tiết Hàm hiện đang nghỉ chân tại biệt quán của huyện nha. Huệ Giác công chúa cùng Quy Đức tướng quân đi qua nơi này là cơ hội duy nhất để vị quan huyện này thể hiện công trạng của mình. Biệt quán kia tường vàng ngói đỏ, đình viện xanh thẳm, thật là một chỗ ở tốt. Đêm đã khuya, cả khoảng sân trừ bỏ mấy ngọn đuốc trên tay tuần binh thì chỉ còn mấy ngọn đèn dưới mái hiên đang cháy bập bùng trong gió.
Ta lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, trước mắt thấy hai bóng đen vượt qua bức tường, trên người kẹp vũ khí sắc bén, hướng về nội điện mà đi.
Ta cười lạnh, thế này thì chẳng phải lo không tìm được phòng của Tiết Hàm nữa rồi.
Ta cứ vậy mà đi theo bọn họ.
Trên người ta có pháp lực, cách một khoảng xa cũng có thể nhìn rõ tình hình trong phòng. Tiết Hàm một thân một mình ngồi ở trong thư phòng, một ngọn đèn, một tách trà, tay cầm sách đang ngẩn người. Tên nhóc này từ nhỏ đã thích tới đây cầm đèn đọc sách buổi tối để tạo hảo cảm cho mọi người, hiện tại sắc mặt huynh ấy tái nhợt, thân hình gầy gò, đều là do tự bản thân mình ép lấy.
Đang lúc ta cười lạnh thì hai tên kia đã không nhịn được nữa, một người từ phía Đông, một người từ phía Tây lao vào như hai mũi tên, xuyên qua cửa sổ xông về phía Tiết Hàm. Kiếm khí băng lạnh như tuyết, sát khí nồng đậm, trực tiếp đâm vào nơi yếu hại.
Tiết Hàm hơi nhướng mày, bút lông trong tay bay lên, lao nhanh trong gió, trong chớp mắt đánh trúng trường kiếm của một tên thích khách. Sau đó huynh ấy đứng bật dậy, nghiêng mình tránh ám chiêu của một tên thích khách khác, rồi rút kiếm của mình ra. Thân kiếm trắng sáng, mỏng tựa cánh ve, bay lượn như cánh bướm. Băng Nguyệt Điệp.
Ngực ta thắt lại, cơn đau đã từng muốn đoạt mạng ta đột ngột ập tới, nửa người ta trong chốc lát bỗng tê liệt.
Bàn tay cầm Băng Nguyệt Điệp kia, vẫn thon dài và tao nhã hệt như trong ký ức. Mà người cầm kiếm, so với ngày đó, lại tiều tụy đi rất nhiều, trong ánh mắt nhiều thêm một nét bi thương cuồng loạn. Kiếm pháp của huynh ấy vô cùng hung tàn, sát khí cuồn cuộn, chiêu thức tàn nhẫn, sau vài chiêu đã áp đảo hai tên thích khách.
Ta lặng lẽ ở bên ngoài quan sát. Bên trong phòng đang tranh đấu sinh tử, thế nhưng âm thanh lại bị tiếng gió gào thét bên ngoài che lấp, chỉ thấy kiếm quang chớp nhoáng xẹt qua.
Đảo mắt đã qua mấy chục chiêu, thân thủ hai gã thích khách kia cũng không tệ, Tiết Hàm lấy một địch hai, ban đầu bộc phát uy lực, về sau đã dần bị đuối sức. Hai thanh trường kiếm đồng thời chém xuống, Tiết Hàm vung kiếm đỡ lấy, keng một tiếng, tia lửa văng khắp nơi.
Ta từ trong bóng tối đi ra. Tay của Tiết Hàm vừa rồi hơi run. Với nhãn lực của ta, có thể nhìn thấy sẽ những giọt mồ hôi lẳng lặng rơi xuống từ thái dương của huynh ấy. Cánh tay mệt mỏi, bước chân vô lực, thể lực như vậy coi như đã chống đỡ hết nổi.
Hai gã thích khách cũng phát hiện ra điều này, sự hưng phấn trong ánh mắt tăng thấy rõ, bọn họ lại cố sức chiến đấu tới cùng. Hai người đồng thời ra tay, cùng hướng về phía Tiết Hàm.
Tiết Hàm lui về phía sau một bước, phía sau lưng là giá sách. Mà kiếm của thích khách đã đâm tới trước mắt.
Đột nhiên một trận gió thổi tới, chỉ nghe thấy hai tiếng leng keng, hai thanh trường kiếm bỗng chốc gãy vụn, cùng với đó là hai hòn đá nhỏ rơi xuống đất.
Người trong nội viện đều cả kinh, lúc này bên ngoài vang lên tiếng hô to: “Thích khách! Bắt lấy thích khách!"
Tiết Hàm nhân cơ hôi, một thân mồ hôi lạnh vung kiếm đâm tới. Thân binh của Tiết Hàm cũng xông vào trong phòng. Hai gã thích khách thấy được thất bại trong gang tấc, bèn hét lớn một tiếng rồi phá vòng vây rời đi.
Tiết gia quân đã phái người đi truy đuổi thích khách. Thủ hạ của Tiết Hàm vây quanh, khẩn trương mà hỏi: “Tướng quân, ngài sao rồi?”
Tiết Hàm nhẹ nhàng thu kiếm: “Không sao. Công chúa đang ở đâu?”
“Công chúa vô cùng an toàn, mong tướng quân yên tâm.”
Mảnh sân bị đuốc chiếu sáng tỏ như ban ngày, thị binh cầm kiếm đứng vây quanh Tiết Hàm, trong ba lớp, ngoài ba lớp, vô cùng khoa trương. Vị quân sư mang dáng vẻ một văn nhân trung niên tiến lên nói: “Đây là lần thứ tư Tướng quân bị ám sát trong tháng này rồi, vẫn mong Tướng quân đồng ý để thân binh tới canh gác trong viện.”
Phó tướng đứng bên cạnh tức giận nói: “ Cái tên lão tặc A Tra Nhĩ chết tiệt kia, lần sau tướng quân đem binh đi diệt sạch lũ người bọn họ đi.”
Tiết Hàm đứng im lặng giữa đám người. Khuôn mặt tuấn dật tái nhợt, lại có chút ửng hồng do bệnh, tóc mai ở thái dương đã ướt đẫm mồ hôi. Sau đó, huynh ấy ngẩng đầu lên, ngó nhìn tứ phía.
Ta có chút giật mình, vội vứt mấy hòn đá còn sót lại trong tay, rồi quay người bỏ đi.