Sau khi thành Trường An bị thất thủ, bọn ta bị giam lỏng tại nhà, cùng chờ đợi số phận của mình trong sợ hãi và tuyệt vọng.
Mùa thu ở Trường An tiêu điều, lạnh lẽo, từng đám mây xám xịt vắt ngang bầu trời, vài con chim đơn độc bay lượn trên đỉnh đầu. Kinh đô loạn lạc tựa như một ngọn cờ sụp đổ xuống mặt đất, mọi ánh hào quang trước đây đều bị bao phủ bởi bùn lầy. Dịch bệnh nhanh chóng lan rộng do yêu ma quấy phá.
Ta ở trong nhà, vận dụng chút pháp lực ít ỏi của mình để bảo vệ cả nhà khỏi sự quấy phá từ bên ngoài. Nhưng mà ta vẫn không chịu được mùi máu tanh cùng hôi thối ập tới từ phía ngoài, nó kinh tởm đến mức ta không thể thở nổi.
Cả tòa thành dường như đang trải qua một cuộc thanh lọc lớn. An Lộc Sơn giết sạch toàn bộ những quan viên đi theo hoàng thượng, làm như vậy vẫn khiến ông ta không hài lòng, thế là ông ta giết tiếp công chúa cùng phò mã, Vương phi để hiến tế cho con trai của mình là An Cảnh Tông. Đủ kiểu bạo hành tàn ác mà trước nay chưa từng thấy.
Mà các cung nữ cận thần đều bị áp giải về Lạc Dương. Nhà ta có thể an ổn lưu lại trong phủ hoàn toàn là do trước đây cha ta cùng An Lộc Sơn từng có một chút giao tình.
Đột nhiên, chẳng có báo trước, rất nhiều binh lính tràn vào nhà ta, một tên người Hồ bụng phệ miệng cười man rợ bước vào.
Ta cùng hạ nhân trốn trong một căn phòng nhỏ ở góc sảnh, nghe thấy giọng người đàn ông kia nói với cha ta: “Thẩm lão đệ, lâu ngày không gặp.”
Cha ta bình tĩnh đáp với giọng lạnh nhạt: “Bản quan không nói chuyện với nghịch tặc.”
Ta nghe thấy tiếng đao được tuốt ra khỏi vỏ, tên thô lỗ kia nói: “Gượm đã.”
Trái tim ta trực trào lên cổ họng.
An Lộc Sơn nói: “Thẩm lão đệ, cái tính cách này của đệ thật sự là ngàn năm khó đổi. Ta thích, thẳng thắn, cứng rắn, giống người Hồ bọn ta!”
Cha ta lạnh lùng quay đi không thèm nhìn ông ta.
An Lộc Sơn tự nói một mình: “Aiz, đã mười năm kể từ lúc chúng ta ngồi uống rượu bên lửa trại rồi. Đệ vẫn không thay đổi.”
Cha ta nhịn không được mà nói: “Nhưng mà ngươi thay đổi rồi.”
An Lộc Sơn cười: “Biến tắc thông*, đạo lý này vẫn là nhờ lão đệ ngươi dạy ta đấy.”. Truyện Tiên Hiệp
*Cùng tắc biến, biến tắc thông, thông tắc cửu: Sự vật phát triển tới cực điểm, khi cùng tận thì ắt phải biến hóa, sau khi biến hóa thì liền thông đạt, nhờ thông đạt mà được dài lâu.
Cha ta giận dữ: “Giẫm đạp lên giang sơn của ta, tàn sát bách tính của ta. Ngươi thế có khác gì tên cầm thú!”
Đám người bên cạnh An Lộc Sơn rút đao xông tới. Ta sợ hãi, há miệng kêu lên, nhưng vú nuôi đã bịt miệng ta lại.
May là An Lộc Sơn đã ngăn đám người hầu lại.
Sự kiên nhẫn của ông ta rất nhanh đã mất hết. “Thẩm lão đệ thật là bản lĩnh. Năm đó lại còn trả lại chậu mẫu đơn ta gửi tặng ngươi cơ đấy.”
Ta chấn kinh. A Tử?
“Nhưng mà ngươi có biết không? Đồ mà ta đã tặng, trước giờ chưa từng có đạo lý bị trả về. Nếu Thẩm lão đệ đã xem thường, vậy thứ đồ ấy cũng chẳng còn giá trị nữa.”
Ta kinh hãi, bọn họ đã làm gì với A Tử rồi?
Thủ hạ của An Lộc Sơn đã trả lời cho ta: “Vương phủ Tĩnh An vừa rồi đã bị một mồi lửa thiêu rụi, Thẩm Đại nhân có biết không?”
Thanh âm của cha run rẩy: “Các người....thế mà lại...”
Ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông lên từ dưới bàn chân. A Tử, A Tử ngây thơ hoạt bát, nhiệt tình quyến rũ. Mắt ta trở nên bỏng rát.
Tiếng cười của một người làm ta bừng tỉnh: “Thẩm Đại nhân, ông là một người thông minh! Hoàng thượng không cần mấy ông làm quan nữa đâu, tự mình bỏ trốn trước rồi. Bây giờ Dương Quốc Cữu cùng Quý Phi đều thành ma rồi, mấy người còn bám lấy Trường An sao, trung thành như vậy sao?”
Cha ta khinh bỉ: “Phi!”
Bên ngoài rơi vào một mảnh im lặng đến đáng sợ.
Thời gian trôi dài đằng đẵng như nửa đời người rồi ta mới nghe được An Lộc Sơn nói: “Thẩm lão đệ, ta cùng đệ vô cùng hợp ý, năm đó đệ đã chỉ giáo cho ta rất nhiều nên ta mới có ngày hôm nay. Nếu đệ đi theo ta, sau này mọi vinh hoa phú quý đều là của đệ. Đệ không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên vì phu nhân cùng con gái mà suy tính đi.”
Bọn họ đi rồi.
Ta đem theo một thân đổ mồ hôi lạnh chạy ra ngoài: “Cha, bọn họ muốn cha làm gì?”
Cha mệt mỏi ngồi xuống: “Hầu hết các quan lại ở trong kinh đều đã khuất phục dưới trướng của An Lộc Sơn, trở thành ngụy quan rồi.”
Cha ta nhất định là không chịu nhượng bộ.
Ta hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây? Ông ta không đạt được mục đích, nhất định sẽ lại tìm tới cửa.”
Cha lắc đầu, ánh mắt trống rỗng: “Để ta nghĩ, để ta nghĩ cái đã.”