Trường An Kinh Mộng

Chương 13




“Khi nào thì muội đi?” Thuấn Hoa hỏi ta.

Ta đặt đống thảo dược trong tay xuống, quay người nhìn huynh ấy. Huynh ấy đứng ở cửa, ánh sáng bị chặn lại sau lưng, hồng y như máu, vừa giống ma lại vừa giống tiên.

Sáng sớm sau khi trời mưa trong lành thanh khiết, chim chóc trong núi kêu líu lo. Những cơn gió điên cuồng tối qua đã biến mất không còn tăm tích, chỉ để lại trên mặt đất từng đợt lá rụng.

Ta quay mặt đi: “Huynh muốn đuổi ta đi bây giờ sao?”

Thuấn Hoa cười: “Muội biết ta vĩnh viễn sẽ không.”

Ta nói: “Pháp thuật cùng kiếm thuật huynh dạy ta, ta còn chưa học xong, lúc này ta sẽ không dời đi đâu.”

Thuấn Hoa hỏi: “Muội học xong rồi, liền đi giết hắn ta sao?”

Ta hơi ngừng lại, “Ta biết huynh muốn nói cái gì. Nhưng mà, bất luận kiếp trước ta là ai, kiếp này ta chính là Thẩm Mi. Sát thân chi thù, ta quyết phải báo.”



“Muội nhớ được bao nhiêu?”

Ta nghĩ một lát, nói: “Không rõ nữa. Trong trí nhớ của ta, huynh vẫn là tiểu hồ ly.”

Ta cười, Thuấn Hoa bất lực nhìn ta.

Ta nói: “Huynh bây giờ khiến ta cảm thấy rất xa lạ. Tại sao ta lại như bây giờ, vì sao huynh lại không có trong sách tiên, mấy thứ này ta đều không muốn biết. Nếu ta đã quên thì đều có lý do. Ta chỉ muốn nhìn về cuộc đời ở trước mắt.”

Thuấn Hoa khẽ thở dài, quay người rời đi, trước khi đi để lại một câu: “Nhưng thảo dược kia để giúp muội luyện công.”

Ta nói: “Ta biết rồi.”

Ta đã sớm biết, nên dù có phàn nàn nhưng vẫn cẩn thận phân loại chúng.

Trong quá trình tu hành, Thanh Tâm Sư thái dạy ta rất nhiều tri thức về thảo dược, ta thường cùng các sư tỷ xuống núi trị bệnh cho bách tính. Lúc đó ta đã không còn là đứa trẻ lười biếng ham chơi năm xưa nữa, trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy, ta tự nhiên sẽ học được cách trở nên trầm ổn, nhẫn nhịn chịu khổ. Các tỷ muội đều là con gái của nhà hạ quan như ta, mỗi người đều có những câu chuyện riêng của mình. Mọi người cùng nhau nâng đỡ chăm sóc, yên ổn mà sinh hoạt trong núi.

Ta đã luyện kiếm từ lúc đó.

Lúc đầu, Thanh Tâm Sư thái nói xương cốt của ta vô cùng cứng cáp, thích hợp để luyện kiếm, ta đã cười lớn không ngừng, ta nói từ nhỏ ta đã trèo cây bắt chim, trèo tường đi chơi, người khác học nữ công, ta thì học không nổi.

Thanh Tâm Sư thái nghe xong không nói lời nào, chỉ đưa ta một quyển kiếm phổ, muốn ta tự mình mày mò.

Ta cầm lấy quyển kiếm phổ, tùy tiện lật giở, thấy mấy động tác mới bắt đầu trông rất quen mắt, thế là cầm kiếm gỗ một mình tập luyện. Cứ luyện tập nửa canh giờ như vậy, ta đã tập được liền mạch lưu loát, động tác rút kiếm rồi tra vào vỏ cùng vô cùng trơn tru.

Quay đầu lại, thấy Thanh Tâm Sư thái cùng Diệu Lâm sư tỷ đứng dưới mái hiên, Diệu Lâm sư tỷ đang nói chuyện.

Ta vội nói: “Con chỉ đang tìm hiểu thôi.”

Diệu Lâm sư tỷ thốt lên: “Đây là thức đầu tiên của [Vũ long hí thủy]! A Mi vậy mà lại vô sự tự thông. Sư phụ, đây là nhân tài hiếm có a!”

Khoa trương vậy sao? Ta kinh ngạc nhìn kiếm phổ cùng kiếm trong tay. Ta chỉ nhớ, những chiêu thức này là người nào đó ngày ngày đều luyện, ta ngày nào cũng xem, có thể nói là, chưa ăn qua thịt heo, cũng nhìn thấy heo chạy rồi đi?

Thanh Tâm Sư thái gật đầu, nói: “Tuy rằng không có nội lực, nhưng lại hiểu thấu triệt để các chiêu thức. Ta quả là không nhìn lầm con.”



Sư thái hỏi ta, có muốn học kiếm pháp cùng đạo thuật không? Ta đương nhiên là ngàn lần đồng ý rồi.

Sư thái nói: “Pháp thuật độc môn, không thể truyền ra ngoài.”

Thế là ta trở thành nữ quan của Thanh Tịnh quan, đạo hào Diệu Nghi.

Lúc đó ta chịu khổ chịu cực, mặt trời mới mọc ta đã đi gánh nước đổ đầy thùng, sau đó xuất kiếm luyện 300 hiệp rồi mới đi ăn sáng. Mới qua mấy năm đã có chút thành tựu. Mà trên phương diện tu hành pháp thuật, ta có thiên tư hơn người, tu luyện chẳng bao lâu đã vượt qua cả Sư thái.

Sau này, vào cái đêm Sư thái viên tịch, sư tỷ muội bọn ta đều ở ngoài cửa, Sư thái gọi một mình ta vào.

Sư thái nói với ta: “Diệu Nghi, lúc con mới vào cửa, ta đã tính ra cuộc đời này của con gập ghềnh, khó khăn, không có duyên với phàm trần. Nếu con không muốn lang bạt chịu khổ, vậy thì kế thừa chức chủ trì của Thanh Tịnh quan đi. Với thiên tư của con, chẳng bao lâu sau sẽ thành nhất đại tông sư.”

Ta của lúc đó đã rơm rớm nước mắt, nhưng lại quật cường nói: “Sư phụ hậu ái, Diệu Nghi xin ghi tạc trong lòng. Chỉ là gia thù chưa báo, lòng con sẽ không yên, không có cách nào tịnh tâm tu luyện, cũng chẳng thể đảm đương được chức vụ. Xin Sư thái lượng thứ!”

Sư thái thở dài: “Cái tình tình này của con a...”

Cái tính tình quật cường này của ta, ta biết, vì nó mà ta đã phải chịu không ít khổ, nhưng ta chưa từng muốn thay đổi. Ta là người nhà họ Thẩm, mang trong mình niềm tự hào của Thẩm gia. Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.

Nhớ năm Thiên Bảo thứ 14 đó, trong nhà định thân cho ta cùng Tiết Hàm. Cũng trong năm đó, An Lộc Sơn tạo phản.

Lúc tin tức truyền tới, Tiết Hàm đã bị cha huynh ấy gọi về, ta còn đang chọi dế dưới mái hiên.

Ta nghe thấy a nương lo lắng hỏi quản gia: “Chuyện này có thật không?”

Quản gia nói: “Tin tức đã truyền đi khắp kinh thành, hiện tại mọi người đều đang vô cùng hoang mang.”

A nương lại hỏi: “Lão gia có nói gì không?”

“Lão gia nói người phải cùng các đại thần khác thương lượng đối sách, không cần đợi người về ăn cơm đâu.”

A nương thở dài, chau mày ủ rũ, “Đang yên đang lành, sao lại tạo phản? Không phải nói thiên hạ thái bình sao?”

Ta nghe thấy liền hiếu kì hỏi: “Nương, An Lộc Sơn kia phản rồi thì sao?”



A nương cả kinh, thấy là ta thì thở phào. Bà đưa ta đi vào, vuốt tóc ta rồi nói: “A Mi, sau này những lời như vậy, không được nói trước mặt người ngoài, có biết chưa?”

Ta nói: “Nhưng mà không phải cả cái kinh thành này đều đang nghị luận sao? An Lộc Sơn kia là ai thế? Hoàng thượng không phải là ngày ngày ở cùng Quý Phi nương nương không chăm lo triều chính đấy chứ?”

Sắc mặt a nương trắng bệch, nhẹ giọng mắng: “Lời này không được nói bừa! Sẽ bị chém đầu đấy!”

Ta ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Biên thành Tây Bắc gió nổi mây phun, còn chưa tới chạng vạng mà đã có ánh đỏ lấp ló.

Ta cảm thấy bất an, nói với a nương: “Nương, chúng ta rời kinh đi.”

A nương cười nói: “Hài tử ngốc, con nói gì thế? Bây giờ còn nơi nào an toàn hơn kinh thành sao?”

“Nhưng mà....”

“Con yên tâm đi. Trận phản loạn này, chưa nổi lên được bao lâu sẽ được dập xuống thôi.” A nương xoa đầu ta, “Đi chơi đi.”

Ta bước được vài bước, quay đầu lại liền thấy khuôn mặt ủ rũ của a nương, y sam màu phấn hồng điểm xanh càng làm cho nét mặt bà trở nên phờ phạc, tựa như một đóa hoa diễm lệ héo tàn.

Lòng ta bàng hoàng, lắc đầu rồi đi ra ngoài.