Kiều Giang nằm trên giường bệnh mà mơ một giấc mơ rất dài.
Vẫn là giấc mơ hàng đêm xuất hiện đó. Có điều, bây giờ cô đã nhìn thấy rõ mặt của người đàn ông kia rồi. Tất cả mọi thứ, trở thành một dòng hồi ức mà cô đã từng lãng quên. Chỉ biết khi đó cô khóc rất nhiều. Khóc đến nỗi đau thấu tâm can. Người đàn ông đó lại bỏ cô lại giữa đám cháy lớn…
Đến khi Kiều Giang dần dần bừng tỉnh lại thì cả người cô đã đổ mồ hôi ướt đẫm rồi.
Mà người đang nắm chặt lấy tay tay của cô một cách chân thực nhất đó chính là Hoàng Dương Vũ.
Kiều Giang nhìn người đàn ông trước mặt thì bao nhiêu nôi xuất ức và thất vọng khiến cho cô cảm thấy hắn vô cùng chướng mắt. Chính vì thế mà cô lập tức rút tay lại.
Khi cô định xuống giường thì bị Hoàng Dương Vũ ngăn lại.
- Em định đi đâu?
- Tôi muốn đi gặp con trai tôi. Anh tránh ra!
- Thằng bé không sao rồi, đã được đưa đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Kiều Giang không nghe lời của Hoàng Dương Vũ nói mà nhanh chóng đi ra ngoài. Nhưng ai ngờ hắn lại cúi xuống ôm cô một mạch đem trở lại giường bệnh.
- Hoàng Dương Vũ, anh bị điên sao? Bỏ ngay tôi ra ngay!
- Sức khỏe của em hiện tại không được tốt… Em.. hự…
Do vì Kiều Giang vùng vẫy quá nên đã chạm vào vết thương của Hoàng Dương Vũ. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nhịn đau mà đưa bằng được cô trở lại giường bệnh mới thôi.
Vì cái vẻ mặt đau đớn của Hoàng Dương Vũ thì Kiều Giang không có chút động tâm gì cả. Ngược lại cô lại càng tức giận hơn, muốn hắn mau tránh xa mình ra ngay lập tức.
- Hoàng Dương Vũ! Tôi muốn anh hãy biến mất ngay trước mắt của tôi ngay! Cứ mỗi lần nhìn thấy anh là tôi lại nhớ lại vết thương bị bỏng phía sau lưng của mình. Nó cũng là minh chứng cho thấy tôi hận anh bao nhiêu. Anh vì Hạ Liên mà bỏ lại tôi, mặc cho tôi chết cháy… Anh rõ ràng luôn miệng nói anh yêu tôi, bảo vệ tôi… Nhưng khi tôi cần anh nhất thì anh lại bỏ tôi… Hoàng Dương Vũ, anh quả là một diễn viên rất giỏi… Hiện tại tôi đã có một cuộc sống rất tốt.. Anh làm ơn hãy buông tha cho tôi đi… Tôi chẳng còn gì để anh lợi dụng nữa.
Từng câu nói của Kiều Giang như những nhát dao cứa mạnh vào tim của Hoàng Dương Vũ vậy. Hắn biết bây giờ hắn có giải thích thì cô cũng chẳng thể nào mà tin hắn.
Hoàng Dương Vũ vẫn giữ một mực sự kiên trì đó. Bây giờ hai người cũng đã có con rồi. Hắn đã xác định Tiểu Phong là con của hắn. Chính vì vậy mà hắn không thể nào mà buông tay của cô được.
- Kiều Giang, anh không thể buông tay em…
- Cút ra ngoài!
- Anh nhất định sẽ bù đắp cho em và con…
- Tôi đã nói anh cút ra ngoài cơ mà!
Kiều Giang cầm cái gối ném về phía của Hoàng Dương Vũ. Hắn thấy cô có biểu hiện đau đầu, nên đành thở dài mà đi ra ngoài.
Hắn biết bây giờ Kiều Giang đang rất hận hắn… Nhưng hắn sẽ cố gắng chấp nhận tất cả…
Hoàng Dương Vỹ lúc này đang ngồi ở hàng ghế chờ đối diện thì ngẩng đầu lên khi thấy anh trai mình đi ra.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hoàng Dương Vỹ lúc này thì Hoàng Dương Vũ cũng thấy vô cùng sầu não. Hai anh em họ, đến bao nhiêu năm nay thì cũng không thể hóa giải khúc mắc. Nếu nói về cuộc tình này thì rõ ràng ai cũng phải tổn thương.
Suốt mấy năm qua, họ chưa từng có ngày nào vui vẻ. Vốn từ hai anh em thân thiết bây giờ suýt nữa trở thành kẻ thù của nhau.
- Những chuyện cần nói thì em cũng đã nói hết rồi. Tiểu Phong quả thực là con của anh. Chỉ là em không muốn buông tay nên mới lừa cô ấy trong thời gian này như vậy thôi.
- Đây cũng là lý do mà em từ chối xem mắt nhiều lần sao?
- Ừm…
Hai người đàn ông ngồi với nhau hồi lâu, cứ thế im lặng mà suy nghĩ. Hoàng Dương Vũ cũng không thể trách em trai được. Nếu như năm đó không có Hoàng Dương Vỹ thì Kiều Giang cũng chẳng có mặt đến bây giờ. Vốn hắn cứ tưởng rằng tình cảm mà em trai của hắn dành cho cô chỉ là nhất thời thôi. Ai ngờ… Mọi chuyện lại thành ra như vậy.
- Dương Vũ, anh có thể nhường cô ấy cho em được không? Đây chính là điều duy nhất mà em có thể cầu xin anh.
- Từ trước giờ, mọi thứ anh đều cho em. Tuy nhiên, chỉ có Kiều Giang là không thể.
- Nhưng chính anh bỏ cô ấy. Hiện tại cô ấy rất hận anh.
- Không sao cả. Anh tự biết bản thân cần phải là gì để chuộc lỗi.
Đúng, hắn sẽ làm bất cứ chuyện gì để Kiều Giang có thể chấp nhận hắn… Kể cả chết…
Sau mấy tiếng phẫu thuật đã qua, cuối cùng Tiểu Phong cũng đã tỉnh lại. Kiều Giang cứ sợ thằng bé sau khi nhìn thấy cô thì sẽ khóc, hay kêu đau. Nhưng mà thằng bé lại yên lặng đến mức khiến cho cô hơi chột dạ.
- Tiểu Phong, có đau chỗ nào không? Nếu đau thì nối với mẹ.
- Con xin lỗi, vì con… Mà chúng ta đã trễ chuyến bay…
- Ngốc ạ. Mẹ đau có trách con chuyện đó. Đối với mẹ thì con mới chính là quan trọng nhất.
- Ba đâu mẹ? Ba không đến sao?
Kiều Giang không biết phải trả lời ra sao cả. Người mà Tiểu Phong luôn coi là ba thực chất lại không phải ba ruột của thằng bé.
- Tiểu Phong, ba con bận không đến được. Con có đói không? Mẹ đi mua đồ cho con ăn nhé?
Kiều Giang buộc phải đánh trống lảng sang chuyện khác. Thôi thì cô sẽ đợi cho đến khi nào con trai cô khỏi bệnh rồi nói với nó sau. Dù sao tiểu Phong vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, chắc chắn nó sẽ từ từ chấp nhận chuyện này thôi.
Ngay khi Kiều Giang định đứng dậy, muốn đi ra ngoài mua đồ ăn thì Hoàng Dương Vũ lúc này đi vào bên trong. Kiều Giang vừa trông thấy hắn thì nổi giận muốn đuổi hắn đi, nhưng mà trong phòng còn có mặt của con trai cô nữa. Cô không muốn con trai có suy nghĩ xấu nên đành cố mà nuốt xuống.
- Tiểu Phong, chú có mang cháo đến cho cháu đây. Hai mẹ con ai cũng có phần nhé.
Tiểu Phong chăm chú nhìn Hoàng Dương Vũ, sau đó nói hai mắt thằng bé phát bừng lên.
- Chú là người cứu cháu đúng không? Lúc cháu hôn mê ý, mơ mơ màng màng nhìn thấy chú…
- Bạn nhỏ nhà ta cũng biết quan sát ghê.
- Chú à, chú thật đẹp. Không thua kém gì ba của cháu cả.
Hoàng Dương Vũ vẫn tỏ ra bình tĩnh mà nói chuyện với Tiểu Phong. Kiều Giang không muốn con trai cô tiếp xúc với hắn nhiều nên đã nghĩ đủ mọi lý do. Cuối cùng, Tiểu Phong không nhịn được mà nói với cô.
- Sao con cứ có cảm giác mẹ ghét chú vậy?
- Làm gì có đâu. Mẹ chỉ lo cho con thôi, sức khỏe của con chưa hồi phục, cần nghỉ ngơi.
- Nhưng con muốn nói chuyện với chú, không được sao?
- Tất nhiên là được rồi, nhưng mà…
Mới nói được vài câu mà đã không để ý đến cô rồi. Thật là… Như kiểu cô đi đẻ thuê ý. Nhìn hai ba con hai người kia nói chuyện mà cô thấy chẳng có cảm tình chút nào. Hoàng Dương Vũ cũng bật cười vì những hành động của Kiều Giang.
Hắn biết là cô đang không muốn cho hắn nói chuyện với Tiểu Phong. Nhưng mà vẫn là con trai tốt. Nếu như Tiểu Phong thích hắn thì Kiều Giang dù có muốn thì cũng chẳng làm được gì.
Thôi thì từ từ bồi dưỡng tình cảm vậy.