Ngày hôm sau, Hoàng Dương Vũ thu dọn hành lý rồi bay sang Mỹ.
Quản gia đưa anh ta đến sân bay rất đúng giờ.
- Ông trở về trước đi. Sắp đến giờ bay rồi.
- Vậy tôi trở về. Thiếu gia đi đường bình an.
- Ừ.
Hoàng Dương Vũ trả lời xong rồi đi bên trong. Trên loa đang thông báo chuyến bay sắp cất cánh.
Hoàng Dương Vỹ không đi chuyến bay đó mà đứng một chỗ có vẻ như đang đợi ai đó. Chỉ lát sau, có một chiếc xe ô tô dừng lại. Hoàng Dương Vỹ vui vẻ đi tới mở cửa xe phía sau ra. Người phụ nữ đeo kính râm từ từ bước xuống.
- Ra ngoài mệt không? Để anh xách đồ cho.
- Vết thương vẫn còn đau một chút nhưng không sao cả.
Người phụ nữ đó nói xong thì tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt to tròn quen thuộc.
Người phụ nữ trước mặt Hoàng Dương Vỹ hiện tại chính là Kiều Giang. Nhưng cô có vẻ rất thân với anh ta, không có chút xa cách gì giống như trước đây cả.
Hôm đó, khi Hoàng Dương Vũ rời khỏi công ty thì Hoàng Dương Vỹ cũng bám theo hắn. Đến nơi, Hoàng Dương Vũ bất chấp nguy hiểm xông vào. Còn Hoàng Dương Vỹ lại không thế. Anh ta đi mở cốp xe. lấy ra một chiếc gậy sắt rồi vòng qua phía sau căn nhà phá cửa sổ xông vào.
Từ ngoài cửa sổ, Hoàng Dương Vỹ tận mắt thấy anh trai của mình bỏ mặc Kiều Giang mà đi cứu Hạ Liên trước. Khi hai người kia đi ra cửa, một thanh gỗ rơi xuống đè lên chân của cô. Chính vì vậy Hoàng Dương Vỹ mới xông vào cứu Kiều Giang từ cửa sổ phía sau ra.
Có điều là sau khi ra ngoài thì có vụ nổ lớn xảy ra. Phía sau lưng của cô bị vụ nổ ảnh hưởng nên bị thương rất nặng. Vì vậy mà Hoàng Dương Vỹ bèn đưa Kiều Giang đi qua dòng người tấp nập đang cố gắng dập lửa mà rời đi trước.
Anh ta đưa cô đến bệnh viện chữa trị. Sau hơn rất nhiều tiếng chờ đợi, bác sĩ nói với anh ta rằng phần phía sau của cô không thể nào mà khôi phục hoàn toàn được. Vết bỏng nặng đến nỗi chạm đến tầng cuối cùng của lớp da. Chỉ còn cách là sống chung với vết thương cả đồ và kiên trì bôi thuốc để vết thương đỡ đau hơn khi trái gió trở trời.
Biết được Kiều Giang không có nguy hiểm tới tính mạng. Hoàng Dương Vỹ vô cùng vui vẻ. Có điều, khi cô tỉnh dậy… Cô lại không nhận ra anh ta. Ngoại trừ tên và tuổi của mình thì Kiều Giang hầu như không nhớ ra được bất cứ cái gì khác.
Bác sĩ nói rằng phần não của Kiều Giang được tiêm bởi một lượng thuốc tê liệt các dây thần kinh trong một thời gian dài nên cô mới có biểu hiện như vậy. Có lúc cô rất tỉnh táo, có lúc lại mất hết trí nhớ, thậm chí có khi chỉ mất đi trí nhớ một lửa…
Hoàng Dương Vỹ vốn muốn đưa Kiều Giang trở lại nhưng thấy cô thành ra như thế này, anh ta lại không nỡ một chút nào. Hoàng Dương Vũ bỏ mặc cô trong vụ cháy cũng đồng nghĩa với việc hắn đã mắc một sai lầm lớn.
Hoàng Dương Vỹ biết sống cuộc sống hiện tại thì cô cũng chẳng vui vẻ gì. Chi bằng, anh ta sẽ đem cô đi, cho cô một cuộc sống mới tự do hơn. Không có Hoàng Dương Vũ, cũng không có gia đình ép buộc… May ra những ngày tháng sau này cô sẽ có tự do hơn.
- Thời tiết hôm nay khá lạnh, sao lại không mặc ấm vào chứ?
Hoàng Dương Vỹ vội mở vali lấy ra một chiếc áo lông rồi mặc vào cho Kiều Giang.
Đúng lúc này, đầu của cô chợt nhói một cái. Cô quay sang nhìn Hoàng Dương Vỹ với vẻ nghi hoặc.
- Hoàng Dương Vỹ? Sao anh lại ở đây?
Có vẻ như Hoàng Dương Vỹ đã quen với sự thay đổi thất thường của cô thế này nên chẳng có chút gì ngạc nhiên.
- Chúng ta sẽ ra nước ngoài sinh sống.
- Tôi và anh?
- Chẳng lẽ cô muốn gọi anh trai của tôi tới đi chung?
- Tôi hận anh ta!
Vừa dứt lời, Kiều Giang lại đưa tay day day đầu. Hoàng Dương Vỹ biết sự thay đổi thời tiết cũng tác động không nhỏ đến cô. Vì thế mà anh đứng dậy, kéo tay cô đi làm thủ tục chuẩn bị lên máy bay.
- Dương Vỹ, chúng ta đi đâu thế?
- Chúng ta đi sang Mỹ. Khí hậu ở đó bây giờ rất ấm. Khi nào ở Mỹ chuyển sang mùa đông thì anh sẽ dẫn em sang nước khác ấm hơn.
- Ờ…
Kiều Giang bây giờ khác hẳn với dáng vẻ vừa nãy. Cô chỉ biết đi theo Hoàng Dương Vỹ mà thôi.
Trước lúc đi lên máy bay, Kiều Giang còn nhìn lại về phía đại sảnh đông người kia một lượt. Chẳng hiểu sao cô lại khóc nữa. Nước mắt… Cứ rơi xuống không ngừng…
Bên này, Hoàng Gia Nghị đang gặp vấn đề rất lớn đối với công ty.
Cuộc họp cổ đông hôm nay rất là căng thẳng. Vô số thành viên trong hội đồng quản trị đều đề nghị thay chủ tịch mới. Hoàng Gia Nghị đã lâu rồi không có quay lại công ty nên năng lực của ông ta không thể nào khiến cho tất cả các vị cổ đông hài lòng được. Cổ phiếu liên tục giảm xuống. Bây giờ mà không nghĩ ra được các cách nào khác thì nhất định công ty sẽ phá sản.
Ngay trong lúc tình hình đang diễn biến phức tạp.
Cửa phòng họp được Tư Lâm mở ra. Tiếp theo đó, Hoàng Dương Vũ từ từ đi vào. Đến cả cả Hoàng Gia Nghị cũng kinh ngạc mà đứng bật dậy.
Hắn lướt qua tất cả đám người vừa phản đối muốn thay tân chủ tịch mới rồi cho họ một ánh mắt cảnh cáo khiến ai nấy đều không dám ngẩng đầu lên.
- Tôi sẽ coi như tôi chưa từng nghe thấy bất kỳ chuyện gì. Mong rằng các vị sẽ tiếp tục với chức vụ của mình… Tôi, Hoàng Dương Vũ đã trở lại…