Để Kiều Giang hết buồn chán, Hoàng Dương Vũ chỉ làm việc đến tầm đầu giờ chiều rồi về sớm, dẫn cô đi chơi.
Phó Thành vừa mới ôm một đống hồ sơ đi vào, bắt gặp cảnh này thì định nói gì đó. Ai ngờ, Hoàng Dương Vũ đã cướp lời luôn.
- Có cái gì thì cứ để trên bàn, mai tôi sẽ giải quyết hết.
- Nhưng…
- Phó Thành, giao hết cho anh đấy.
Phó Thành thật sự muốn cắn cái lưỡi của mình ngay lúc này luôn. Nếu như anh ta mà không lên tiếng thì cũng chẳng bị đùn đẩy trách nhiệm cho rồi. Nhìn bóng dáng của hai người kia đi, Phó Thành tức đến nỗi muốn xì khói.
Tư Lâm đúng lúc đi vào muốn thảo luận với Hoàng Dương Vũ vài chuyện. Tuy nhiên, anh ta chỉ thấy có mỗi Phó Thành trong này với một đống giấy tờ chất thành núi.
- Hoàng Tổng đâu rồi?
- Bị mỹ nhân mê hoặc bỏ bê công việc đi chơi rồi. Thật sự không hiểu nổi, Hoàng Tổng thay đổi tính cách, u mê bất ngộ từ bao giờ không biết. Trước đây anh ta chưa từng bỏ việc mà đi làm việc riêng.
- Yêu vào là như vậy đấy.
Tư Lâm vỗ vỗ vai của Phó Thành an ủi. Người ta nói không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Vốn cứ tưởng rằng Hoàng Dương Vũ chỉ có tình cảm với Kiều Giang thôi, thật không ngờ hắn lại yêu chiều cô tới mức độ này. Tư Lâm chỉ sợ rằng nếu Kiều Giang đem một cốc thuốc độc tới bảo Hoàng Dương Vũ uống thì hắn cũng thẳng thừng mà chấp nhận uống mất.
Cuộc nói chuyện của hai người đã bị Hoàng Dương Vỹ đứng ở cửa nghe thấy hết tất cả.
Càng suy nghĩ lại khiến cho anh ta càng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cái cảm giác hụt hẫng khi chứng khiến người mình yêu tay trong tay cười nói với anh trai của mình… Chính là cái cảm giác tồi tệ nhất.
Hoàng Dương Vũ thay đổi, ngay chính cả Hoàng Dương Vỹ cũng thay đổi. Một người vì yêu mà thay đổi tính cách, sẵn sàng bỏ cả công việc để khiến cho vợ vui. Còn một người cũng vì yêu mà nảy sinh lòng đố kị, tức giận, ghen ghét, thậm chí không cam tâm.
Cả chiều hôm ấy cho đến tối mịt, Hoàng Dương Vũ đã đưa Kiều Giang đi chơi rất nhiều nơi. Thậm chí, hắn còn bao trọn cả du thuyền chỉ để ngắm cảnh khiến cho tâm trạng của Kiều Giang tốt lên.
Cô nghĩ rằng người nhiều tiền đúng là rất sướng. Thích làm gì cũng được. Chỉ cần vung tiền ra thì ngay cả thứ đắt đỏ mắc đến mấy cũng mua được bằng tiền.
- Hết buồn chưa?
- Hết rồi.
Hoàng Dương Vũ vẫn còn một trò nữa. Hắn lấy điện thoại ra, chỉ ấn vài nhát là điện thoại của Kiều Giang lập tức có thông báo. Trong tài khoản của cô được chuyển vào một con số rất lớn…
- Anh… Chuyển cho em nhiều vậy sao?
- Không những vậy đâu.
Hoàng Dương Vũ lại lấy ra hai cái thẻ đen đưa cho Kiều Giang.
- Cứ tiêu thoải mái. Nếu em thấy thiếu, anh sẽ chuyển tiếp cho em, hoặc là đưa cho em thẻ khác.
- Dương Vũ, hình như anh hơi chiều em quá rồi. Có ai như anh không, vung tiền không cần nghĩ…
- Chồng em không thiếu tiền, chỉ cần em vui là được.
- Em muốn ôm anh quá đi.
Kiều Giang và Hoàng Dương Vũ cùng nhau ngắm cảnh, cùng nhau đi chơi… Lần đầu tiên, Kiều Giang cảm thấy vui vẻ như vậy. Cô chưa từng được tự do thoải mái làm những gì mình thích. Chỉnh có Hoàng Dương Vũ giúp cho thực hiện. Hắn biết cô mắc bệnh về tâm lý mà vẫn cố gắng chăm sóc, tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho cô. Cô thích tiền, hắn cũng không ngần ngại chuyển tiền cho cô. Một con người luôn theo khuôn phép như hắn mà cũng thay đổi.
- Dương Vũ, em chỉ mong rằng sau này cuộc sống của chúng ta mãi như thế này thôi.
- Yên tâm, anh sẽ bảo vệ em. Dù như thế nào, anh cũng sẽ không bỏ em đâu.
Một cuộc hôn nhân khởi đầu bằng một bản hợp đồng, cuối cùng hai người cũng hạnh phúc. Kiều Giang cảm thấy vô cùng may mắn khi được nằm trong số ít trường hợp đặc biệt như vậy.
Hai người trở về biệt thự cũng là chuyện của đêm khuya. Ngày hôm nay Kiều Giang cảm thấy cực kì vui vẻ.
Vừa từ trong phòng tắm đi ra, cô thấy Hoàng Dương Vũ vẫn ngồi đó làm việc thì vòng qua phía sau ôm lấy cổ của hắn.
- Muộn rồi anh vẫn chưa đi ngủ sao?
- Anh đang hoàn thành nốt chút chuyện gửi cho Tư Lâm, nếu em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi.
- Em đợi anh.
Hoàng Dương Vũ lắc đầu, sau đó tiếp tục công việc để hoàn thành sớm hơn.
Không biết qua bao lâu, hắn dừng tay lại, Kiều Giang từ nãy tới giờ vẫn ôm lấy cổ của hắn. Có điều, cô đã gục xuống vai hắn nhắm mắt từ bao giờ rồi.
Hoàng Dương Vũ nhẹ nhàng vòng tay qua bế cô lên giường rồi tiện tay tắt đèn. Ánh đèn ngủ mờ ảo trong phòng khiến cho Hoàng Dương Vũ cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng hơn. Hôm nay Kiều Giang lại muốn hắn qua đây ngủ, có vẻ như mối quan hệ của hai người đã phát triển thêm một bước mới rồi.
Hoàng Dương Vũ nằm xuống, kéo chăn lên đắp cẩn thận cho Kiều Giang. Tuy nhiên, cô lại quay lại, vòng tay qua ôm chặt lấy eo của hắn.
- Kiều Giang… Em dịch sang bên chút…
Hôm nay hắn không định làm việc đó với cô mà cô khiêu khích hắn như thế này, hắn sợ sẽ không thể kiềm chế nổi mất.
- Dương Vũ, em muốn có một cục cưng bảo bảo trắng trẻo mềm mềm…
- Em thích trẻ con không?
Kiều Giang vẫn nhắm mắt, nhưng miệng lại trả lời một cách rất thành thực.
- Thích, vậy anh có thích không?
- Nếu là con của anh và em thì anh nhất định sẽ thích.
Kiều Giang chỉ ừ nhẹ mà không biết trong câu nói của Hoàng Dương Vũ có ý tứ gì. Cô rút tay lại, định quay người sang bên kia đánh một giấc ngủ tiếp thì Hoàng Dương Vũ không cho cô cơ hội đó. Hắn nắm lấy cổ tay của Kiều Giang, ấn xuống giường.
Nhận ra điều gì đó không đúng, Kiều Giang lập tức mở mắt nhìn chằm Hoàng Dương Vũ.
- Anh định làm gì thế?
- Giúp em có thai.
- Nhưng…
Không để cho cô từ chối, Hoàng Dương Vũ lập tức phủ môi xuống. Nụ hôn dây dưa khiến cho đầu óc của cô lúc này rất hỗn loạn. Đến khi từng cúc áo trên người cô bị Hoàng Dương Vũ cởi thì cô mới ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.
- Dương Vũ, anh có hối hận không? Nếu anh yêu em thì cả đời này sẽ chỉ yêu mình em mà thôi. Em không chấp nhận anh yêu người khác đâu.
- Không hối hận! Giang Giang… Anh yêu em…