Hôm nay như mọi ngày, Kiều Giang vẫn bị nhốt ở cái căn phòng trống trải. Tuy nhiên, có vẻ như mấy ngày nay Bạch Gia Nặc tiêm quá nhiều thuốc cho cô nên mới khiến cô bắt đầu có dấu hiệu nhờn thuốc.
Thời gian mà Kiều Giang bất động trên giường hôm nay được rút ngắn lại. Cô tỉnh dậy sớm hơn mọi khi.
Mãi mới có thể cử động được, Kiều Giang cố gắng hít thở đều đều để chân tay hồi phục sức lực. Không biết qua bao lâu, cô đã có thể ngồi dậy được.
Có điều, hai xiềng xích lớn ở chân của cô không dễ dàng bị đứt được. Kiều Giang quan sát xung quanh căn phòng một lượt, xác định không có gắng camera thì lấy từ trong tóc ra một chiếc cặp tăm nhỏ.
Cũng may cô thường có thói quen đeo mấy cái cặp tăm trên đầu. Do vì tóc cô màu đen, cặp tăm bị lẫn vào trong tóc nên Bạch Gia Nặc mới không phát hiện ra bất cứ cái gì. Vốn cô định nhân lúc thoát thân nhanh hơn nhưng mà Bạch Gia Nặc kia quá cảnh giác. Trước khi anh ta ra khỏi nhà là anh ta sẽ tiêm cho cô 1 mũi tiêm tê liệt toàn bộ cơ thể.
Kiều Giang cố gắng lần mò xuống từng ổ xích rồi cho cặp tăm vào khe bắt đầu mở khoá. Chỉ vài bước đơn giản, Kiều Giang đã thành công tách hai cái xiềng xích quanh chân cô ra một cách dễ dàng.
Cô vội đứng dậy, trụ vững vào tường mà từ từ đi ra bên ngoài. Động tác của Kiều Giang rất cẩn thận… Cô chỉ lo sợ rằng cơ thể của cô sẽ không thể nào mà thoát khỏi đây được. Vẫn may là cô trụ được đến lúc đi ra cổng lớn.
Ra bên ngoài rồi Kiều Giang mới biết bản thân ngây thơ đến mức nào. Nơi này nằm ở một nơi rất xa thành phố. Nhìn xung quanh cũng chẳng có xe cộ đi lại. Cho dù cô có trốn thoát được khỏi đây đi chăng nữa thì cũng không thể đi bộ một quãng đường xa như thế.
Suy nghĩ lúc lâu, Kiều Giang đánh cược chạy trốn. Cô không thể nào cứ ở yên trong đó mà chờ chết. Ai biết được rằng Hạ Liên kia sẽ thao túng tâm trí của cô rồi bắt cô làm ra cái chuyện gì chứ?
Kiều Giang cứ liều mạng chạy trên con đường lớn. Cả người cô mệt lử, mồ hôi ướt đẫm cả người. Nhưng cô vẫn không thể nào bỏ cuộc mà tiếp tục chạy về phía trước.
Cho đến khi Kiều Giang thật sự đã kiệt sức ngã ở ven đường, cuối cùng cũng có một chiếc ô tô đi ngang qua. Trong cơn mơ hồ, Kiều Giang nghe thấy có ai đó gọi tên của mình. Cô không biết đây có phải là mơ hay không nhưng vẫn còn tốt hơn là chẳng có chút hy vọng gì.
Lâm Thiên Hy thấy Kiều Giang đã ngất đi thì vội vàng bế cô dậy. Một người đàn ông khác từ trên ô tô đi xuống , nói.
- Kisama, anh quen cô gái này sao?
- Ừm, là bạn cũ.
- Không biết cô ấy bị sao nữa. Nhìn bộ dạng lấm lem như vậy chắc đang chạy trốn cái gì đó.
- Trước hết đưa cô ấy về đã.
Hai người nhanh chóng ôm lấy Kiều Giang vào trong ô tô rồi rời đi. Lâm Thiên Hy nhìn người cô gái đang có vẻ rất mệt mỏi nằm trong tay của mình thì thấy vô cùng lo lắng.
Có bao ngày không gặp Kiều Giang mà cô lại ra nông nỗi này rồi sao? Hoàng Dương Vũ kia rốt cuộc đã đối xử với cô ấy như thế nào chứ?
Bên này, sau khi nghe nói Kiều Giang mất tích Hoàng Dương Vỹ cũng sốt ruột không kém hơn anh trai của anh ta. Hoàng Dương Vũ vì chuyện của Kiều Giang mà thậm chí không đến công ty. Chính vì vậy mà Hoàng Dương Vỹ phải cùng Phó Thành đảm nhiệm hết tất cả.
Thực ra Hoàng Dương Vỹ cũng rất muốn đi tìm Kiều Giang lắm nhưng Hoàng Gia Nghị vì không muốn anh ta xen vào quan hệ của Hoàng Dương Vũ nên đã bảo Phó Thành giao tất cả công việc cho anh ta làm. Nếu như không hoàn thành sớm thì nghĩ cũng đừng nghĩ sau này sẽ có cơ hội vào công ty làm việc nữa.
- Phó Thành, hôm nay Dương Vũ lại không đến công ty sao?
Phó Thành vừa bận chạy lại dự án, vừa nói.
- Tôi cũng không biết nữa. Hoàng Tổng có dặn là tất cả cứ làm việc như bình thường, mọi chuyện sẽ giao cho Phó giám đốc Trịnh giải quyết. Từ trước đến nay, ngài ấy chưa từng vì lí do cá nhân mà nghỉ việc…
Chỉ có Hoàng Dương Vỹ là biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta cũng chẳng ngờ rằng anh trai của mình lại yêu Kiều Giang như vậy. Nhưng như thế thì có là gì? Anh ta cũng yêu cô, chỉ như vậy thôi cũng đủ rồi.
Sở dĩ anh ta đến công ty làm việc, cũng chỉ là muốn trở thành mẫu hình lí tưởng trong mắt cô mà thôi. Hoàng Dương Vũ làm được, nhất định anh ta cũng làm được.
Nghĩ đến đây, Hoàng Dương Vỹ dứt khoát đứng dậy lấy điện thoại ra gọi cho ba của mình.
- Ba, chiều nay con muốn nghỉ.
Hoàng Gia Nghị ở đầu dây bên kia đoán ra được ý định của Hoàng Dương Vỹ rồi. Đứa con này của ông chắc chắn là lại muốn đi tìm Kiều Giang.
- Không được, Dương Vũ đang không đến công ty. Con phải ở lại để điều hành công ty.
- Đã có Phó Thành rồi, con cũng chẳng giúp ích được gì.
- Phó Thành còn bận xử lí công việc của nó. Tốt nhất con quản tốt chuyện của mình đi. Đừng tưởng ba không biết con muốn xin nghỉ để đi tìm Kiều Giang. Ba nói rồi, chuyện của gia đình Dương Vũ thì để nó giải quyết. Tốt nhất con đừng nên nhúng tay vào!
Bàn tay của Hoàng Dương Vỹ siết chặt lại. Ngay hôm ở bữa cơm gia đình, hai ba con bọn họ đã có cuộc cãi vã gay gắt rồi. Cứ mỗi lần nhắc về chuyện này là y như rằng hai ba con lại không thể nào hòa hợp được.
Bên kia Hoàng Gia Nghị muốn nói gì đó nhưng Hoàng Dương Vỹ vì tức giận mà ngắt máy luôn.
Bỏ cuộc? Không quan tâm đến Kiều Giang nữa? Xin lỗi, anh ta không làm được!