Em muốn anh giúp chuyện gì, nhất định anh sẽ cố gắng giúp em nếu trong khả năng của anh.
- Anh nói thật sao?
- Anh có gạt em bao giờ chưa?
Nghe đến đây, Hạ Liên có chút yên tâm hơn. Cô ta liền nói ra tâm tư của mình.
- Anh biết Kiều Giang chính là vợ của Hoàng Dương Vũ đúng không?
- Ừm.
- Người đàn ông mà em yêu, em cũng đã từng nói với anh rồi đấy. Người đó chính là Hoàng Dương Vũ.
Nụ cười trên môi của Bạch Gia Nặc chợt cứng ngắc. Trước đây, mỗi lần anh ta tỏ tình là Hạ Liên lại nói rằng cô ấy đã có người mình yêu rồi. Bạch Gia Nặc vẫn luôn tìm kiếm cái người đàn ông khiến Hạ Liên yêu như vậy. Thật không ngờ, người đó lại chính là Hoàng Dương Vũ, vị doanh nhân trẻ nhất thành phố này.
- Nhưng mà, Hoàng Dương Vũ có vẻ rất yêu vợ anh ta. Em… Vẫn chấp nhận yêu anh ta sao?
- Nếu yêu rồi thì đương nhiên là em chấp nhận. Em muốn anh giúp em khiến cho Kiều Giang dần trở lên điên loạn. Hoặc là bỏ một thứ thuốc gì vào thuốc của cô ta, khiến cho cô ta chết dần chết mòn cũng được.
Từng câu nói của Hạ Liên khiến cho Bạch Gia Nặc phải lặng im. Anh không hiểu vì sao Hạ Liên lại cố chấp với một mối tình cảm không có kết quả như thế. Chẳng lẽ, thứ tình cảm của anh chưa có đủ chân tình khiến cho cô cảm động sao?
- Hạ Liên… Em thật sự muốn làm như vậy?
Thấy Bạch Gia Nặc nhìn chằm mình như vậy, Hạ Liên cũng rất khó xử. Cuối cùng, cô ta thở dài một cách nặng nề mà cúi mặt xuống. Hai tay nắm chặt vạt váy.
- Anh có thể nói em thế nào cũng được. Nhưng… Thật sự người em yêu chỉ có Hoàng Dương Vũ mà thôi. Em rất muốn lấy anh ấy. Không chỉ em mà cả ba của em cũng muốn em kết hôn với anh ấy. Anh không biết đâu, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy… Em đã thực sự rung động. Em…
Hạ Liên dần không thể kiềm chế cảm xúc mà bật khóc. Cũng may tầng này không có vị khách nào dùng bữa giờ này.
Nhìn Hạ Liên khóc như vậy, trái tim của Bạch Gia Nặc cũng cảm thấy có ngàn con dao cứa vào. Anh thật sự không muốn nhìn cô phải khóc như vậy chút nào cả. Anh biết cái thứ tình cảm đơn phương này rất đau khổ. Chín anh ta còn suýt nữa không thể chịu đựng nổi huống chi là Hạ Liên.
Bạch Gia Nặc chỉ tiếc một điều là vì sao anh ta không gặp Hạ Liên sớm hơn Hoàng Dương Vũ. Nếu như Hạ Liên có thể quay đầu lại phía sau, thì anh ta luôn ở đó… Chờ đợi…
Cuối cùng, Bạch Gia Nặc lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay giúp Hạ Liên lau đi nước mắt. Rồi anh đứng dậy đi đến ôm cô ta vào lòng.
- Yên tâm đi, anh sẽ giúp em. Chỉ cần Kiều Giang biến mất là em sẽ vui vẻ đúng không?
- Đúng thế, chỉ cần cô ta biến mất thì em có thể ở bên cạnh Hoàng Dương Vũ rồi.
- Anh hỏi em… Em có chắc là sau khi mất đi Kiều Giang thì Hoàng Dương Vũ sẽ yêu em chứ? Anh ta có thể đi theo Kiều Giang hoặc là không chấp nhận ai nữa…
Cả người Hạ Liên cứng ngắc. Cô ta cũng đã từng suy nghĩ đến điều này rồi. Hoàng Dương Vũ còn ba mẹ và cả gia đình của hắn. Chắc chắn hắn không thể nào chết cùng Kiều Giang được. Chỉ cần loại đi được Kiều Giang thì mọi chuyện sẽ khác.
Bạch Gia Nặc cảm thấy vô cùng buồn bã. Anh không biết Hoàng Dương Vũ có suy nghĩ ra sao nhưng nếu là anh thì anh nhất định sẽ đi theo người mình yêu. Kể dụ… Hạ Liên nếu gặp bất trắc gì, anh cũng nhất định sẽ đến bên cô ngay lập tức.
- Hạ Liên, tại sao em chưa lần ngoảnh đầu lại vậy? Anh đã chờ em rất lâu rồi. Anh sợ sẽ không thể chờ đợi được nữa…
- Gia Nặc, chỉ cần anh có thể giúp em. Nếu như em có thể trở thành Hoàng phu nhân thì em nhất định sẽ hậu tạ anh hậu hĩnh. Còn nếu không thì nhất định em sẽ cân nhắc mối quan hệ của chúng ta.
Bạch Gia Nặc siết chặt vòng tay một cách mệt mỏi. Trên môi anh ta nở nụ nụ cười chua chát.
Hạ Liên… Rốt cuộc em coi anh là cái gì chứ? Dù em có nghĩ ra sao thì anh vẫn luôn ở cạnh em… Cùng em trải qua tất cả mọi chuyện.
Từ sau khi gặp mặt Hạ Liên, Bạch Gia Nặc đã suy nghĩ rất nhiều. Nhìn lọ thuốc trên tay của mình, anh thật sự không thể nào xuống tay vô tình như thế. Nhưng mà, anh không thể chấp nhận nhìn thấy Hạ Liên đau khổ. Cuối cùng, Bạch Gia Nặc cũng hạ quyết định. Nếu như Hạ Liên đã nhờ anh như vậy thì anh sẽ giúp cô.
Còn đang thất thần ngồi đó thì Kiều Giang đi vào phòng khiến cho Bạch Gia Nặc giật mình.
- Bác sĩ Bạch? Anh sao thế?
- Hôm nay cô đến sớm?
- À, tại tôi ở trong viện chán quá đấy. Hôm nay chồng tôi lại bận nên không đến thăm tôi được.
- Nghe nói là ngày mai cô có thể xuất viện được rồi.
- Thật sao? Thế thì tốt quá.
- Cô ra giường nằm đi, đợi tôi một lát.
Kiều Giang hoàn toàn không biết rằng chỉ sau ngày hôm nay… Cô sẽ gặp nguy hiểm. Bạch Gia Nặc nhìn về hướng giường bệnh, sau đó cầm lấy lọ thuốc khác lên cắm vào đầu mũi tiêm. Bạch Gia Nặc đi đến bên giường bệnh, nâng cánh tay của Kiều Giang lên rồi tiêm thứ thuốc kì lạ vào cơ thể của cô.
Hàng lông mày của Kiều Giang hơi nhíu lại vì hơi đau.
Kì lạ là chất thuốc này cô cảm nhận rằng nó khác với thuốc mỗi ngày. Vừa mới tiêm mà đầu cô lại bắt đầu choáng rồi.
- Hôm nay anh đổi thuốc mới sao?
- Ừ, loại thuốc này có thể khiến đầu óc của cô minh mẫn hơn.
- Bác sĩ Bạch… Tôi tin tưởng anh…
Câu nói của Kiều Giang khiến cho ống tiêm trên tay của Bạch Gia Nặc rơi xuống đất. Cô đơn giản chỉ mỉm cười rồi từ từ ngồi dậy, nhìn chằm vị bác sĩ tâm lý trước mặt.
- Xin lỗi bác sĩ Bạch, ngày mai tôi sẽ không đến đây nữa. Hôm qua tôi đã nhìn thấy cảnh anh và Hạ Liên gặp nhau ở bệnh viện. Cho đến hôm nay, tôi đã thực sự cảm thấy rất thất vọng. Tôi không nghĩ một vị bác sĩ nổi tiếng như anh lại vì việc tư mà lại đi làm hại bệnh nhân của mình được.
Hôm qua, Kiều Giang có quên cái điện thoại trong phòng của Bạch Gia Nặc. Chính vì thế mà cô đã quay lại thì thấy cảnh Bạch Gia Nặc đang nói chuyện với Hạ Liên. Vốn cô đã nghi ngờ nên đã hỏi dò 1 nữ y tá. Lúc ấy cô mới biết thì ra người mà Bạch Gia Nặc luôn yêu đó chính là Hạ Liên.
Lúc này, trong lòng của Kiều Giang đã nổi lên nghi ngờ rồi. Nhưng cô vẫn muốn tin Bạch Gia Nặc, cho đến khi tận mắt nhìn thấy anh ta đổi 1 lọ thuốc khác rồi đem tiêm cho cô.
- Cô thật sự thông minh và có tầm quan sát tốt hơn tôi tưởng.
- Anh yêu Hạ Liên đến như vậy sao?