Trước Lúc Mặt Trời Lặn

Chương 6: Từ Triều đến muộn




Từ Triều đã đứng ở trước cửa quán mì tiểu Lưu suốt mười phút đồng hồ, nhưng nếu cậu không mau chóng đi đến trường học, thì chuyện vì ăn mừng mà đi trễ sau khi chuyển đến trường mới sẽ trở thành một kí ức khó quên. Vì vậy, cậu lại nhìn thời gian, nghiến răng đẩy cửa đi vào.

Người phục vụ đã chờ lâu ở cửa lập tức tiến lên đón, sau khi nhìn rõ mặt của cậu thì có hơi sửng sốt.

Thôi tiêu rồi, Từ Triều thầm nghĩ.

Cậu nhắm mắt lại, đang định nói lời xin lỗi thì bỗng nghe thấy giọng nói ngập ngàn ý cười của người phục vụ.

"Tiểu soái ca, là cậu sao, mới sáng sớm đã tới ăn mì rồi?"

Từ Triều sửng sốt, cậu mở mắt ra, nhìn về hướng người phục vụ, nghi ngờ hỏi: "Chị biết tôi?"

"Ai ya, chẳng phải chính là tiểu soái ca tối hôm qua đến ăn mì đây sao, lớn lên đẹp trai như vậy, nhìn một lần là nhớ ngay!"



Nghe người phục vụ nhắc tới chuyện ngày hôm qua, Từ Triều lại ngượng ngùng, lỗ tai nhanh chóng đỏ bừng, từ trong cặp sách lấy ra tiền đưa cho người phục vụ, "Thật xin lỗi, tối hôm qua ăn xong quên trả tiền."

Cậu dừng một chút, lại bổ sung nói: "Không phải là tôi muốn ăn quỵt đâu, thực xin lỗi."

Cậu vốn đã ngoan ngoãn hiểu chuyện từ nhỏ, nhưng lúc này lại bởi vì áy náy mà cả khuôn mặt đỏ bừng, hàng mi dài rậm rạp nửa rủ xuống, bất an run rẩy, giống như đuôi mèo bị con người quấy rầy hơi hơi cong nhẹ.

Người phục vụ bị sắc đẹp mê hoặc hai giây, khi định thần lại thì có hơi kinh ngạc mà nhìn Từ Triều, "Sao cơ? Tối hôm qua bạn của cậu đã trả giúp cậu tiền mì rồi, cậu ta còn nói là do cậu có việc gấp nên mới rời đi trước!"

Người tối hôm qua cùng cậu ăn mì... chỉ có thể là Yến Dương.

Từ Triều im lặng một lúc, cảm ơn người phục vụ rồi quay người ra ngoài đi về hướng trường học.

Yến Dương tối hôm qua ngủ sớm, hơn nữa còn ngủ cả một buổi chiều, hôm nay hiếm khi dậy sớm, vừa ăn xong bữa sáng đã chậm rãi đi vào lớp học, còn 20 phút nữa mới bắt đầu vào tiết.

"Yến ca!" Lộ Lãng nhìn thấy Yến Dương tiến vào phòng học liền gân cổ rống lên một câu: "Hôm nay tới sớm như vậy làm gì? Không phải muốn đi khảo xét địa hình sao?"

"Giẫm lên điểm nào?" Yến Dương ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hắn, "Có phải là kiểu giẫm lên điểm bắn tỉa của kẻ địch trong sa mạc rồi bị bắn luôn không?"

"Yến ca! Đánh người cũng phải chừa lại mặt mũi, bóc phốt người ta cũng không nên nói ra chỗ yếu a!" Lộ Lãng chỉ tay vào Yến Dương, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc đầu hắn chỉ là muốn thể hiện mình nhanh nhẹn vô song, tình nguyện vì Yến Dương mà thu hút sự chú ý của kẻ địch, để Yến Dương có thể bắn một phát vào đầu địch, kết quả là có hơi tự mãn, tay định nhảy lên lại biến thành ngồi xổm xuống, đúng lúc bị đạn của địch bắn trúng, ngã xuống đất chết tại chỗ.

Chuyện này đã bị đám người Chu Thành không ngừng đem ra chế giễu gần một năm trời, bây giờ ngay cả Yến Dương cũng tới chế giễu hắn!

Lê Hành ngậm bánh quẩy cà lơ phất phơ đi vào lớp học, liền nhìn thấy Lộ Lãng đang chỉ tay vào Yến Dương, không biết là đang nói cái gì. Hắn nhào lên ôm lấy cổ Lộ Lãng, "Choa, hôm nay gan dữ ta, dám chỉ tay vào Yến ca luôn nè."

"Cút mẹ mày đi!" Lộ Lãng vẻ mặt chán ghét đẩy tay Lê Hành ra, "Tay toàn là dầu, dơ muốn chết!"

"Này, dơ chỗ nào chứ? Rõ ràng rất sạch sẽ." Lê Hành cười đến lợi hại, trong nháy mắt rút tay ra, nhân cơ hội lau đầy mặt Lộ Lãng.

"Mẹ kiếp!"

Lộ Lãng đưa tay sờ lên mặt, cảm nhận đước lớp dầu mỡ khiến cho da đầu hắn lập tức bốc khói, hắn giơ chân đá vào người Lê Hành, đồng thời hét về phía Hạ Duệ đang ngồi ở hàng ghế trước một câu.

"Lớp trưởng! Coi xích cổ nó lại dùm cái!"



Hạ Duệ đang loay hoay với đống đề thi vật lý, nghe thấy Lộ Lãng nói vậy liền không quay đầu lại đáp: "Tôi không quản được cậu ta, còn nữa, đừng có gọi tôi bằng biệt hiệu."

Lê Hành tránh được cú đá liên hoàn của Lộ Lãng, trở về chỗ ngồi tìm khăn ướt lau sạch tay, kỳ quái nói: "Lớp trưởng có phải mẹ tao đâu, mày kêu nhỏ quản tao làm gì?"

Lộ Lãng:.....

Hắn nhăn mặt, giật lấy khăn giấy ướt trên bàn của Lê Hành, ngồi xuống chỗ của mình tập trung mà lau mặt, không thèm để ý đến tên này.

Hừ, trên đời có chân ái, trên đời ái tình, sao hắn lại nghĩ không ra phản ứng của tên này xứng đáng bị độc thân cả đời chứ?

Sau khi chế nhạo Lộ Lãng xong, Yến Dương vẫn luôn dựa vào ghế ngồi không nói lời nào, thoạt nhìn là đang xem Lộ Lãng và Lê Hành cãi nhau ầm ĩ, như có như không mà liếc nhìn về vị trí bên cạnh.

Từ Triều vẫn chưa đến.

Những người có thể bị Đa Trung đào tới đa số đều là học sinh giỏi, càng đừng nói là Từ Triều bị đào về giữa chừng, khẳng định là một học sinh giỏi trước nay chưa từng có, Yến Dương trong bụng nghĩ thầm, học sinh giỏi chắc sẽ không đến muộn vào ngày thứ hai nhập học đâu đúng chứ?

Nhưng hôm qua đối mặt với đám người đàn ông mũi đinh đó, Từ Triều lại bình tĩnh như vậy, nói không chừng cậu ta xác thực là một học sinh giỏi không tầm thường. Nghĩ đến người đàn ông mũi đinh, sắc mặt Yến Dương lại trở nên nghiêm túc, chẳng lẽ sáng nay Từ Triều bị chặn rồi?

Những tên xã hội đen đó không có cuộc sống về đêm? Còn sớm như vậy đã ra tay đánh người?

Hắn đắm chìm trong suy nghĩ, cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục đợi chờ như vậy được nữa, vừa định đứng dậy, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói làm hắn giật cả mình.

"Yến Dương, Từ Triều đâu?" Lão Tiết lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Yến Dương, vỗ vỗ bả vai hắn.

"Bộ thầy là ma sao, đi đường không một tiếng động!"

"Nếu em không làm chuyện xấu thì sợ cái gì?" Lão Tiết chỉ chỉ chỗ bên cạnh hắn, "Tôi hỏi em, Từ Triều đâu?"

Yến Dương chỉ vào chính mình, rồi lại chỉ vào vị trí của Từ Triều, "Hôm qua em và cậu ấy mới gặp nhau lần đầu tiên, ngồi cùng bàn chưa được nửa ngày, có thể biết được tên đã là may lắm rồi, làm sao còn biết được cậu ấy sẽ đi đâu?"

"Hơn nữa, thầy là giáo viên chủ nhiệm của cậu ấy, vậy mà ngay cả thông tin liên lạc của cậu ấy cũng không có?"

"Ấy!" Lão Tiết vỗ đùi, "Thầy đúng là gấp tới hồ đồ rồi, đúng đúng, thầy sẽ gọi điện cho em ấy ngay."

Lão lấy điện thoại ra vuốt vuốt hai cái, vừa định nhấn nút gọi thì nghe thấy tiếng báo cáo từ ngoài cửa truyền vào.



Từ Triều đang đứng ở cửa lớp, có lẽ đã chạy một mạch tới đây, bây giờ cậu đang cố gắng áp chế hô hấp của chính mình để trông cho bớt hổn hển, vì vận động mà gương mặt đỏ bừng, tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào gò má, làm cho làn da của cậu trông có vẻ trắng hơn một chút, lúc này đầu hơi rũ xuống, không tên có chút đáng thương.

Lão Tiết không đành lòng, vội vàng xua tay, ra hiệu cho cậu mau chóng vào lớp, "Mới nhập học đến trễ một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng lần sau không được như vậy nữa. Ngoài ra, đừng có chạy vội như vậy, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao đây!"

Tuy là lời nói trách móc, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa, khiến cho Lộ Lãng ngồi ở hàng ghế trước không khỏi lẩm bẩm một câu: "Vậy sao lúc em đến muộn thầy lại hung dữ như quỷ dã xoa vậy....."

"Ở đây không có chuyện của em, lo làm bài đi!" Lão Tiết vỗ trán của hắn, Lộ Lãng ôm đầu quay người lại, không phục mà phản bác: "Em nói có gì sai đâu, lão Tiết thầy ——"

Lộ Lãng đột nhiên bụm miệng, Từ Triều đã đi tới chỗ ngồi cúi đầu nhìn hắn. Đôi mắt tròn xoe kia lúc này đang hơi mở to, con ngươi đen láy sáng ngời, có lẽ là do thấm đẫm mồ hôi, đuôi mắt có chút ửng đỏ, từ góc nhìn của Lộ Lãng mà nói, đối phương trông như là vừa mới khóc, cả người có vẻ ủy khuất lại vô tội.

"....Thầy nói rất đúng." Nửa câu sau Lộ Lãng khô khan nói xong, vội vàng quay đầu nhìn về phía trước.

Cũng không thể trách hắn lập trường không kiên định, Lộ Lãng trong lòng nghiêm túc nói, đều là bởi vì cậu quá đẹp mắt.

Đệt!

Tại sao một người con trai lại có thể đẹp như vậy!