Editor: SoleilNguyen (@WinnyChan275)
Trước lúc mặt trời lặn
Tác giả: Tưởng Đâu Đâu
Chương 3: Lạc đường
===========***===========
Rẽ trái, đi thẳng một trăm mét, sau đó rẽ trái, rồi lại rẽ phải——
Lúc này Từ Triều đang vô cùng bàng hoàng, cậu không thể hiểu nổi rõ ràng là mình đã rất nghiêm túc đi theo bản đồ chỉ dẫn, nhưng tại sao vẫn đi vào ngõ cụt chứ.
Lại còn chẳng giống một cái ngõ cụt chút nào.
Bên trong đó là tầng tầng lớp lớp những người lăn lộn ngoài xã hội.
Hơn nữa người ở cuối ngõ cụt kia dường như cậu vừa nhìn thấy qua.
Cậu cầm điện thoại di động lên nhìn xung quanh và đối chiếu với đường phố bên ngoài, tình cờ bắt gặp được ánh mắt của một gã đàn ông. Đối phương có mái tóc đỏ vô cùng lòe loẹt, trên mũi có xỏ một chiếc đinh với hình thù kỳ lạ, Từ Triều nhìn gã hai giây, bất giác nhăn mũi lại, sau đó cầm lấy điện thoại bấm hai lần.
"Này! Mày đang làm gì vậy!" Người đàn ông có mũi đinh gầm lên, tiến lên phía trước hai bước như muốn giật lấy điện thoại của Từ Triều.
"Chào chú, con là học sinh trường Đa Trung, con vô tình bị lạc đường, còn gặp được một đám người rất kỳ lạ nữa ạ." Từ Triều không thèm để ý đến gã đàn ông có chiếc đinh mũi kia, vẫn tiếp tục nói chuyện qua điện thoại di động, giọng cậu không lớn mà cũng không nhỏ, vừa đủ để cho đám người ở phía đối diện nghe thấy: "Chú sẽ tới đây liền ạ? Dạ được, cảm ơn chú cảnh sát."
Từ Triều giơ điện thoại di động về phía đối diện, hiển thị giao diện cuộc gọi 110 chợt lóe lên trước mặt mọi người, sắc mặt cậu vô cùng điềm tĩnh, giọng nói lại rất vững vàng: "Cảnh sát nói sẽ đến ngay bây giờ."
"Mày——" gã đàn ông gắn đinh mũi còn muốn nói thêm gì đó, Thành Lương từ phía sau đã chen tới nắm lấy cánh tay của hắn.
"Đừng nói nữa, mau đi thôi! Anh không thấy nó gọi cảnh sát à? Đợi lát nữa cảnh sát mà đến thì chúng ta muốn đi cũng không được!" Thành Lương vội vàng nói, hắn vốn muốn dạy cho Yến Dương một bài học, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bị bắt vào đồn cảnh sát, dù sao hắn cũng không có một người cha nào đó có thể khiến cho hắn bình yên vô sự mặc dù có đánh chết hắn đi chăng nữa.
Gã đàn ông gắn đinh mũi vẫn còn có chút khó chịu, mấy ngày nay ở Dung Thành hắn đã không được đánh đấm, tay chân vô cùng ngứa ngáy, hiếm thấy mới có cơ hội để trút giận thì lại bị một tên nhóc nhào vô quấy phá, hắn càng nghĩ càng không cam lòng, tay cầm gậy gộc không kiềm chế được mà nện xuống đất hai phát.
"Anh còn muốn tiền sao!" Thành Lương gầm gừ, liếc nhìn Từ Triều đang đứng ở một bên, nhỏ giọng nói với gã đàn ông gắn đinh mũi: "Sau này còn rất nhiều cơ hội."
Lúc này gã đàn ông có chiếc đinh mũi mới miễn cưỡng buông tay, cùng những người khác đi ra khỏi ngõ nhỏ, khi đi ngang qua Từ Triều, hắn bỗng nhiên duỗi ngón tay ra, như muốn hung hăng mà chọc ghẹo Từ Triều một phen.
Chỉ là tay hắn vừa mới duỗi được một nửa đã bị hất văng ra, Yến Dương đứng ở phía trước che Từ Triều lại, duỗi thẳng cây gậy trong tay dí sát vào ngực đối phương.
Hắn có dáng người cao lớn, mặc một bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, đứng thẳng tắp y như một cây đại thụ cành lá xum xuê, che khuất hoàn toàn người đang đứng ở đằng sau, khi nói chuyện giọng điệu lại lạnh lẽo như băng.
"Nếu còn không đi, thì cùng nhau đến cục cảnh sát uống trà nhé."
Sắc mặt của tên đinh mũi trông cực kỳ khó coi, nhưng vì sợ cảnh sát sẽ tới đây gấp nên hắn ta hừ lạnh một tiếng, ném mạnh cây gậy trên ngực mình ra rồi đi theo đám người Thành Lương rời khỏi nơi này. Mãi cho đến khi bóng dáng của đám côn đồ biến mất ở đầu ngõ, Yến Dương mới quay đầu lại nhìn về người phía sau.
Từ Triều dường như không quan tâm đến những gì vừa xảy ra, vẫn đang cúi đầu mà bấm điện thoại. Yến Dương cao hơn cậu nửa cái đầu, với tư thế hiện tại của hai người, hắn vừa hay có thể nhìn thấy màn hình điện thoại đang lóe sáng của cậu.
Vẫn là giao diện cuộc gọi 110.
Yến Dương nhướng mày, vẻ mặt rất là vị diệu, "Nãy giờ cậu vẫn chưa cúp máy à?"
Từ Triều nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, cậu giơ điện thoại của mình về phía Yến Dương.
Màn hình đúng là giao diện cuộc gọi, Yến Dương cẩn thận nhìn hai giây, mới phát hiện thời gian cuộc gọi không hề thay đổi — đây là một tấm bản đồ tự động.
Hắn trầm mặc một lát, trong lòng âm thầm khen ngợi người vẽ ra tấm hình này, lại hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Không phải là đi ăn cơm chứ?"
Lần này đổi lại là sự trầm mặt của Từ Triều, sau một lúc lâu cậu mới mím môi, mở to đôi mắt mà nhìn Yến Dương, "..... Lạc đường rồi."
"Tôi đi theo hướng dẫn của bản đồ."
Nhưng thực sự không hiểu tại sao lại đi lạc.
Cậu ngẩng đầu nhìn Yến Dương, trên mặt rõ ràng là không có biểu cảm gì, nhưng không hiểu vì sao Yến Dương lại cảm thấy cậu có chút khó chịu.
Mặc dù Từ Triều là do đi bậy đi bạ nên mới xông vào nơi này, nhưng quả thực đã giúp cho Yến Dương tránh được một cuộc xung đột dữ dội, tuy rằng hắn cũng không phải là đánh không lại bọn họ, nhưng nếu có thể tránh cho ít bị thương hơn, thì cũng có thể tránh được nhiều phiền phức không đáng có.
Yến Dương tự nhận bản thân là một người biết báo đáp ân tình, vì vậy hắn chỉ tay vào điện thoại di động của Từ Triều, giọng nói hết sức nhẹ nhàng: "Cho tôi xem được không?"
Từ Triều suy nghĩ hai giây, sau đó gật đầu, chuyển điện thoại sang giao diện bản đồ rồi đưa cho người trước mặt.
Yến Dương nhận lấy điện thoại, nhanh chóng nhìn lướt qua, lập tức rơi vào tình trạng thứ hai của ngày hôm nay khiến hắn không nói nên lời.
Từ Triều thực sự là lần theo bản đồ mà đi —— nhưng mọi ngóc ngách đều đi theo hướng ngược lại. Bản đồ bảo cậu đi về phía trước thì cậu lại đi về phía sau, bảo cậu rẽ trái thì cậu lại rẽ phải, mặc kệ cho bản đồ liên tục điều chỉnh lộ trình thế nào, cuối cùng cũng không thể cứu vãn được kết cục của Từ Triều là đi vào ngõ cụt.
Trên đời này làm sao lại có người mù đường như vậy chứ!
Sắc mặt Yến Dương vô cùng hoang mang, tay hắn không ngừng nhấn điện thoại, nhanh chóng thu nhỏ bản đồ lại rồi tìm kiếm địa điểm mà Từ Triều muốn đến.
"Tân Hoa xã?" Yến Dương nhìn dòng chữ nhỏ trên bản đồ, bấc giác nhíu mày, "Cậu không ở trong ký túc xá sao?"
Yến Dương kinh ngạc là có lý do. Đa trung từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu đầu tư, do đó điều kiện ăn ở khẳng định là tốt nhất trong tất cả các trường trung học phổ thông, một phòng đôi, hai phòng tắm riêng, các loại thiết bị vật dụng đều có đủ, giá cả lại rất phải chăng, vì vậy ngoại trừ một số ít người, hầu hết các học sinh đều sẽ lựa chọn cư trú ở đây, tiết kiệm chi phí hơn rất nhiều so với thuê nhà.
Từ Triều rút điện thoại ra khỏi tay Yến Dương, cất vào trong túi của mình rồi nói "Ừm" một tiếng.
"Có hẹn trước, muốn đến xem phòng thế nào."
Nghe vậy, Yến Dương thật chặt mà cau mày, bản thân cậu sống ở Tân Hoa xã, quả thật là rất gần với Đa trung, lúc đi xuống cũng sẽ đi qua mấy con hẻm vắng, nhưng mà bây giờ..... gã đàn ông gắn đinh mũi trước khi đi đã buông những lời tàn nhẫn, hắn không sợ chút nào, cũng không thèm để ý đến, nhưng còn Từ Triều thì sao?
Cậu là bởi vì hắn nên mới bị cuốn vào trận chiến này, hắn không thể nào bỏ mặc cậu được.
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu lại nhìn về phía Từ Triều, cậu vẫn luôn yên lặng mà đứng ở đó, mái tóc có hơi dài, vài sợi tóc nhỏ lướt qua cần cổ trắng nõn, ánh nắng xuyên qua kẽ hở trên cành cây chiếu vào hàng lông mi dài mà rậm rạp của cậu, khi có gió thổi qua, nó giống như được bao phủ bởi một lớp kim tuyến đang xào xạc rung động.
Thật ngoan ngoãn.
Yến Dương ngẩn người một lúc lâu nhưng cũng không nghĩ ra được giải pháp nào tốt hơn, hay là từ giờ trở đi cứ luôn đi theo Từ Triều? Nhưng hắn lại không chơi thân với Từ Triều, hơn nữa cũng chỉ gặp mặt nhau có hai lần, cho dù hắn có nói với Từ Triều là gã đàn ông gắn đinh mũi kia có thể sẽ gây bất lợi cho cậu, Từ Triều thế nào cũng cho rằng hắn là một tên biến thái đang lấy cớ để theo dõi.
Nhưng nếu hắn không đi theo Từ Triều, lỡ như trên đường bị gã đàn ông gắn đinh mũi chặn lại thì phải làm sao bây giờ? Báo động giả lần đầu thì còn được, nhưng lần thứ hai thì sao?
Đệt!
Tất cả là tại Thành Lương, tên khốn đó!
Lẽ ra lúc trước hắn nên tàn nhẫn hơn, để tên đó nửa năm không xuống được giường!
Yến Dương càng nghĩ càng bực mình, hắn nhặt cặp sách bị ném sang một bên lên rồi dùng sức bụp vào đó hai lần mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, hắn hít một hơi thật sâu sau đó quay đầu lại nói với Từ Triều: "Tân Hoa xã phải không? Vừa lúc tôi cũng muốn trở về."
"Đi cùng nhau nhé."
- -------------------
Không phải toàn thế giới chỉ có tôi mù đường!