Vĩ và An Dương quả là hai chàng trai rất biết ý. Lần đầu tiên gặp Ngụy Nhất, cô xuất hiện với tư cách là bạn gái của Tô Thích, lần này gặp lại, Ngụy Nhất lại trở thành vị hôn thê của Trâu Tướng Quân. Trong khoảng thời gian không gặp mặt đó, đã có những sai sót ngẫu nhiên nào, hai người cũng không hỏi, dường như không hề có ý vì thân phận thay đổi khôn lường của Ngụy Nhất mà nhìn cô bằng con mắt khác, chỉ coi Ngụy Nhất giờ là người con gái của Trâu Tướng Quân thôi . Sự nhạy bén và hiểu chuyện của hai anh chàng như vậy khiến Ngụy Nhất bớt chút ái ngại, trong lòng rất cảm kích.
Vừa vào sâu torng núi, đi gấp thêm vài bước, đột nhiên cảm thấy cái nóng gay gắt ngột ngạt, ánh mặt trời soi rọi đến nhức mắt, thành phố sôi động ồn ào cùng lớp bụi hồng trần hỗn loạn đều được bỏ lại hết bên ngoài khu rừng.
Chỉ còn lại bầu không khí trong lành, tươi mới và còn có một thứ không thể nắm bắt được, nhưng lại liên quan tới chuyện yêu đương nam nữ.
Khi mới bắt đầu, tinh thần mọi người còn đang hăng hái, mấy chàng trai như những chú ngựa hoang vừa được tháo dây cương, sải những bướt chân hoan hỷ về phía trước.
Đình Đình là yểu điệu nhất, vừa đi được vài bước, hai tay đã chống nạnh, thở hổn hển, lẩm bẩm hỏi xem có cáp treo đi thẳng tới đỉnh núi hay không. Như Như thì vừa đi vừa cắn hạt dưa, cắn xong lại nháo nhác khắp nơi tìm nước uống, uống nước xong lại thản nhiên, không chút xấu hổ nói tất cả mọi người chờ cô một lát, rồi tự nhiên tìm chỗ cây cối rậm rạm để tưới tiêu cho đám thực vật, cứ thế này thì trên đường xuống núi, thể nào cũng gặp rất nhiều nấm độc đang đua nhau mọc . Nguyệt Nguyệt đã tự đi được nhưng Vĩ vẫn luôn bên cô. Nguyệt Nguyệt hôm nay vô cùng e lệ, bước đi từng bước nhỏ, bỗng cô vấp phải một đoạn dây rừng, loạng choạng suýt ngã, anh chàng Vĩ đẹp trai vội đưa tay ra phía trước, Nguyệt Nguyệt thèn thùng cảm ơn, anh chàng Vĩ đẹp trai mỉm cười, trong chốt lát, tiếng sét lại khiến mặt đất tóe lửa.
Trâu Tướng Quân đi đầu tiên, điệu bộ rất bình thản nhưng thực ra anh luôn để ý rất kỹ nhất cử nhất động của cô gái họ Ngụy đang đi phía sau. Nếu phát hiện bất cứ chướng ngại vật gì dưới chân, anh đều gạt bỏ chúng. Ngụy Nhất là người trầm lặng nhất, cô cứ lặng lẽ đi theo cả đoàn, không nũng nịu, không làm dáng, mệt rồi thì tự hít thở vài hơi thật sâu, cởi áo khoác ngoài ra, đầu mũi còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Quần bò và chiếc áo phông bó sát màu trắng kết hợp với những đường cong gọn gàng của cơ thể, làm bật lên nét thanh xuân tươi trẻ chỉ thuộc về Ngụy Nhất.
Nửa tiếng đầu tiên còn đang rất hứng khởi, cả đoàn ai nấy cười cười nói nói, không hề cảm thất mệt mỏi. Đình Đình là người phá vỡ quy tắc đầu tiên, cô hít một hơi thật sâu, sau đó kêu lên: "Mệt quá!".
Một chữ "mệt" reo rắc vào trong tâm trí mọi người như càng làm cho tứ chi thêm mỏi mệt. Sau khi đi thêm được một giờ đồng hồ nữa, con đường núi lại càng trở nên gập ghềnh hơn, như có đường mà chẳng phải là đường, thảm thực vật rậm rạp bò lan khắp nơi như muốn con người phải tự vạch chúng ra để tìm đường. Ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh núi vẫn như đang lẫn trong mây xanh, cao tới nỗi không tài nào chạm tới được. Giống như một ngày dài bất tận .
Nhà Hoa Dung thuộc dạng ba đời đơn truyền, anh được nuôi dưỡng chăm sóc tốt tới nỗi da dẻ mịn màng, bộ dạng vô cùng cao quý, sao có thể chịu nổi những khó khăn gian khổ như thế này. Anh vốn có kế hoạch sẽ đi nghỉ ở Berne nhân dịp mùng Một tháng Năm, bị Vĩ lừa tới đây với lý do "môi trường xanh sạch với nhiều dưỡng chất rất có lợi cho sức khỏe, có thể trường sinh bất lão" cùng nhiều ưu điểm khác. Giờ mới biết mình mắc lừa, anh liền cất giọng hỏi Trâu Tướng Quân: "Rốt cuộc cậu bảo tớ đến đây để làm gì?".
Trâu Tướng Quân là người thành thật, sắt mặt anh không hề thay đổi, thản nhiên nói: "Mang hành lý".
Cắn răng đi thêm khoảng mười phút, đã không ai còn sức đâu để nói chuyện nữa rồi . Trong đầu ai cũng đều mặc sức tưởng tượng, nếu không đi leo núi, bây giờ mình đã bay bổng ở chân trời nào rồi. Khi còn đi học, Trâu Tướng Quân rất yêu thích leo núi, anh đã chinh phục không ít ngọn núi nổi tiếng trên thế giới. Ngọn núi này, anh và bố đã từng đến khi anh mới được vài tuổi. Đối với Trâu Tướng Quân, ngọn núi này chỉ giống như một quả đồi nhỏ. Mọi người mặt mũi méo xệch, hỏi Trâu Tướng Quân ban đầu không nói gì, sau đó, khi mọi người tự nhủ thầm chắc sắp nhìn thấy được ánh mặt trời rồi, anh mới thối lên một câu: "Chúng ta đã đi được một phần năm quãng đường để tới chỗ cắm trại rồi".
Mọi người nghe xong, ai nấy đều rớt nước mắt vì mệt.
Đình Đình hét lên một tiếng, ngồi phịch xuống tảng đá phủ đầy dây leo, mếu máo khóc đòi về.
Mọi người bị cô làm cho tinh thần rệu rã, chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, vô cùng ảo não.
Trâu Tướng Quân thấy Ngụy Nhất cũng có vẻ mệt mỏi, liền đồng ý nghỉ tại chỗ ba mươi phút.
Đình Đình, Như Như hét lên một tiếng "Oa!" rồi dang tay dang chân nằm ngửa ngay xuống đất.
Nguyệt Nguyệt và Vĩ cùng ngồi xuống, ghé sát, bịn rịn.
Người ta thường nói, ở những thanh niên đang yêu chỉ số IQ của họ thường hạ xuống rất thấp. Nguyệt Nguyệt và Vĩ đều rất hài lòng để chỉ số IQ của mình hạ xuống thấp, không để ý một chút đã lập tức quay trở về với thời kỳ nguyên thủy . Hai người ngồi đó, bộ dạng giống như hai chú khỉ Macaca mặt đỏ đang bới lông bắt chất rận cho nhau, hai người cứ dính chặt như keo, em ghé sát vào anh, anh ôm chặt lấy em, làm ra vẻ như nếu không có người bên chạnh thì cũng chẳng còn vui vẻ gì.
Ngụy Nhất lôi chai nước chanh ra, nhấp một ngụm nhỏ. Trâu Tướng Quân còn nhớ rất rõ tài nghệ pha chế đồ uống của Ngụy Nhất, nở một nụ cười thật tươi tiến lại gần định xin một chút nhưng lại bị Hoa Dung nẫng tay trên. Hoa Dung dốc ngược chai nước trên tay ngửa cổ tu ừng ực, sau đó dùng ống tay áo chùi mép, đưa bình nước còn sót lại một chút cho Trâu Tướng Quân. Sắc mặt của Trâu Tướng Quân không chút thay đổi, ném ngay chai nước vào túi rác, rít lên hai chữ qua các kẽ răng "Đi tiếp". Sau đó, anh sải những bước vững chắc đi lên phía trước.
Ngụy Nhất có thói quen chạy thể dục vào mỗi sáng sớm, vì vậy cô vẫn có thể cố gắng theo được. Cô đứng dậy bám theo sau Trâu Tướng Quân. Tiếp đó là Nguyệt Nguyệt, đi cùng với Vĩ ...Cuộc trường chinh bừng bừng khí thế lại bắt đầu mở màn. Hoa Dung đắc tội với Trâu Tướng Quân nhưng vẫn ngây ngây ngô ngô không hiểu rõ nguyên nhân, phẩy tay áo hỏi ông Trời: "Tại hạ quả thật không biết, thời gian nghỉ còn chưa hết một phần ba cây hương, lại đã phải lên đường rồi, điều này nghĩa là thế nào? Máy móc còn cần được nghĩ ngơi, huống chi là con người".
Mọi người bị tiếng than vãn nửa văn viết nửa bạch thoại đó làm cho rùng mình, bỗng chốc cảm thấy tinh thần thoải mái hơn đôi chút.
Như Như ghé sát Đình Đình, nói: "Ban nãy ở trên xe, tớ muốn hỏi nhưng cứ ngại không dám hỏi ...Gì nhỉ, Khổng Ất Kỷ là ai vậy?".
Lời nói vừa thốt ra, mọi người hết sức sửng sốt, đều chằm chằm nhìn Như Như.
Đình Đình vò đầu bứt tai, hận một sắt không luyện được thành gang, đập mạnh vào trán mình: "Cậu đúng là đứa con gái xui xẻo! Cũng may mà cậu còn biết chuyện xấu trong nhà không thể đem phô ra ngoài, còn biết khẽ hỏi tớ! Đúng là đồ luôn làm người khác mất mặt! Tớ đã bảo cậu thường ngày hãy chịu khó đọc sách một chút, làm phong phú thêm cuộc đời và hun đúc tâm tình của cậu, bây giờ biết thế nào là hiểu biết nông cạn chưa?".
Như Như bị giáo huấn đến nỗi thấy rất xấu hổ, không nói được câu nào, rụt chiếc cổ ngắn lại, co rúm mãi vẫn không ngẩng lên được. Đình Đình miệng lưỡi nhanh nhẹn, câu chữ rành mạch, nói: "Khổng Ất Kỷ mà cũng không biết, điểm môn văn của cậu chắc toàn trứng ngỗng hả? Khổng Ất Kỷ là một nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Lỗ Tấn. Lỗ Tấn thì chắc cậu đã nghe nói rồi chứ hả?".
Ba cô bạn trong phòng ký túc, mỗi người đều là một bông hoa đẹp kỳ lạ như những chú hạc đứng giữa bầy gà, Nguyệt Nguyệt là chị cả, lại càng nổi trội . Nguyệt Nguyệt chính là người hiểu rõ đạo lý "phòng bị trước" và "biết phòng xa vẫn hơn" hơn ai hết.
Bố Nguyệt Nguyệt vốn xuất thân từ tầng lớp công nhân, vừa bước sang tần lớp trung lưu nhưng vẫn không quên mỹ đức "tiết kiệm" của người Trung Quốc, từ nhỏ đã dạy con gái những tư tưởng cách mạng như phải biết uống nước nhớ nguồn, no đủ không quên lúc ngèo đói, ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Nguyệt Nguyệt nổi tiếng với tính tiết kiệm, ý thức lo lắng vào bậc nhất, ý thức giữ gìn cũng tương đương. Cất giữ tiền và lương thực rất chu đáo, hoa quả thì ăn đồ hỏng trước, đồ còn tốt thì để hỏng rồi mới ăn.
Bây giờ, cậu ấy lại nghiên cứu ra một biện pháp dự trữ năng lượng trong việc leo núi, đầu tiên, cắn răng chạy thật nhanh lên phía trước một đoạn, phơi khuôn mặt mệt mỏi ra, ngồi xuống, đợi đến khi mọi người theo kịp, đã nghỉ ngơi thỏa đáng rồi, lại thoải mái chạy lên phía trước...cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy.
Chạy hùng hục được hai đoạn, Nguyệt Nguyệt rã rời ngồi bệt xuống đất, đến chân cũng không nhất lên nổi, nên lại đến lượt Vĩ phải cõng cô đi.
Ồn ào ầm ĩ, lắc la lắc lư, xô xô đẩy đẩy, lẩm bà lẩm bẩm, cuối cùng, vào sáu giờ chiều, cũng có thể coi là đã lên được tới dải đất bằng giữa lưng chừng núi Mọi người đang quen trong tư thế cong lưng khom người để leo núi, khi đến dải đất bằng, có thể thẳng người lên để đi lại có vẻ không quen lắm. Như Như và Đình Đình vừa bước được chân lên dải đất bằng đó liền ngồi bệt xuống, không hề động đậy, cũng chẳng muốn nhấc người lên đi tiếp nữa. Trâu Tướng Quân nói phải tranh thủ dựng lều trại, đốt lửa trước khi mặt trời xuống núi . Bản thân anh lại không hề nhúc nhích, đứng khoanh tay ở một góc, chỉ huy ba chàng "cu li" đang phải lao động khổ sai để dựng bốn chiếc lều.
Thời tiết trên núi vào đầu tháng Năm lúc nóng lúc lạnh, khó có thể nghỉ ngơi tốt được. Ngụy Nhất ra nhiều mồ hôi, giờ lại gặp phải gió lạnh nên bị cảm, nước mũi cứ sụt sịt chảy. Trâu Tướng Quân lại rất tự nhiên rút khăn giấy ra, đích thân giúp Ngụy Nhất lau nước mũi trước vẻ ngạc nhiên tới trợn mắt há miệng của ba cậu bạn. An Dương huýt một tiếng sáo lanh lảnh, đầy mờ ám, khiến Ngụy Nhất vô cùng xấu hổ.
Mọi người thường ngày đều ít khi tiếp xúc xoong nồi bát đĩa, lúc này cũng cảm thấy thật mới lạ, ai nấy hăm hở xắn tay áo, mài dao kéo, nhanh chóng bắt tay vào việc. Ngụy Nhất cũng được phân công một nhiệm vụ khá nhẹ nhàng, kiếm củi để nhóm lửa. Cơ thể bé nhỏ của cô trở nên hoạt bát nhanh nhẹn, rộn ràng, vui vẻ chạy qua chạy lại. Do không cẩn thận, cô bị những chiếc gai trên cành dây leo khô đâm vào tay chảy máu. Đang ngây người nhìn những giọt máu như những hạt trân châu rơi lã chã, Trâu Tướng Quân như từ trên trời rơi xuống, chộp lấy bàn tay mềm mại nõn nà của cô, đưa ngay lên miệng mũi một lúc lâu trước mặt mọi người. Ngụy Nhất vô cùng bôi rối, lên tiếng trách mắng: "Anh lại làm cái gì vậy ?", nhưng lại lộ vẻ nũng nịu đáng yêu của một cô gái nhỏ.
Ban đầu, Trâu Tướng Quân vốn không có ý gì khác, lúc này, thấy cặp má của Ngụy Nhất ửng đỏ, cúi đầu liếc mắt e lệ, đôi mắt ướt long lanh gợn sóng, trong lòng anh thấy rung động, thần thái rất tự nhiên, nói một câu, "Khả năng có độc!" . Rồi lại cúi người mút tiếp ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn kia. Chiếc lưỡi mềm mại ướt át lại mang theo những động tác liếm láp một cách không hề trong sáng. Ngụy Nhất bực tới nỗi đỏ mặt tía tai nhưng cũng không vùng vẫy thoát ra khỏi anh được, đôi mắt to ngân ngấn nước lại ngước lên nhìn anh đầy ấm ức. Trâu Tướng Quân ngẩng đầu lên, mang theo một nụ cười, sóng mắt phong lưu nhìn cô, một phút không cẩn thận, Ngụy Nhất đã bị nụ cười đầy mê hoặc đó làm cho ngẩn ngơ hồi lâu, nhìn ánh mắt anh, cô không cầm lòng được rồi cũng trở nên nhanh chóng biết nghe lời.
Vĩ lạnh lùng đứng bên hai người quan sát, liếc mắt về phía Nguyệt Nguyệt, vừa mới lên tới bãi đất bằng đã chụm đầu kề vai thì thầm to nhỏ với đám bạn, không buồn để ý gì tới mình nữa, trong lòng cảm thấy rất bất bình. Ngay lúc đó, Vĩ bắt đầu vắt óc suy nghĩ một hồi, anh cũng muốn bắt chước đôi Trâu-Ngụy kia, liền vớ đại một chiếc gai sắc nhọn ngay bên cạnh, kéo mạnh một vệt dài trên ngón tay cái.
Nhưng không ngờ, muốn tự gây thương tích cho mình để người khác xem là một hành động cần sự tinh tế và phải có mức độ nũng nịu phù hợp, hời hợt một chút thì sợ bị cho làm nũng, sâu hơn một chút lại sợ mùi tanh của máu. Thiếu gia Vĩ của chúng ta quả nhiên là một chàng trai có suy nghĩ đơn giản, anh hấp ta hấp tấp vớ đại một cành to gai sắc, không biết rõ nặng nhẹ, cũng chẳng biết lượng sức khi ra tay. Sau khi kéo mạnh một vệt dài trên da, ngay lập tức, máu đỏ tuôn ra xối xả . Nhìn ngón tay cái đang không ngừng chảy máu, Vĩ thấy rất mãn nguyện, giơ ngay ngón tay đó ra trước mặt Nguyệt Nguyệt, làm vẻ đau đớn khổ sở: "Ái chà, anh bị thương rồi, làm sao bây giờ?". Sau đó, nghĩ tới khuôn miệng nhỏ xinh mềm mại của Nguyệt Nguyệt, trong lòng cảm thấy xao động.
Nguyệt Nguyệt vốn là người rất dễ hoảng sợ, lúc này, nhìn thấy người trong trái tim mình đang bị thương, vô cùng kinh hãi, run rẩy hét lên một tiếng thất thanh rồi nhảy dựng lên. Phản ứng mạnh mẽ cùng khuôn mặt thất sắc của Nguyệt Nguyệt, khiến Vĩ rất hài lòng, anh lại càng giơ cao mãi ngón tay đang nhỏ máu đầy ghê rợn về phía trước mặt cô.
Chỉ thấy Nguyệt Nguyệt cứ quay vòng tròn như một con bọ mất đầu, quay đi khắp nơi tìm bật lửa và giấy. Bật lửa thì sẳn có, nhưng giấy thì lại trở thành một vật hiếm trong khu vườn rậm này. Cuối cùng truy tìm theo đầu mối, tìm được trong túi đựng mảnh giấy ăn vừa lau mũi của Ngụy Nhất. Vĩ trợn mắt há miệng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Nguyệt đốt tờ giấy đó, rồi lại đem hết số tro giấy còn chưa tàn lửa đắp lên ngón tay bị thương của mình, cuối cùng vỗ nhẹ vào vết thương đen sì đó, đắc ý nói: "Bí quyết gia truyền của nhà em đó! Sao? Cầm máu ngay lập tức chứ?".
Trái tim nhỏ bé của Vĩ đang thầm run rẩy, ngoài mặt vẫn phải vỗ tay tán thưởng . Trâu Tướng Quân tiến lại gần, cúi đầu xuống nhìn, như một người đang có tâm trạng: "Ừm ...hóa ra nước mũi của cô bé ngốc nghếch lại có tác dụng cầm máu!".
Trong phút chốc, khuôn mặt điển trai của Vĩ giàn giụa nước mắt.
Đồ dùng chuẩn bị cho chuyến leo núi được Trâu Tướng Quân chuẩn bị rất chu đáo, đồ ăn thức uống đều đầy đủ cả. Anh lôi trong một chiếc ba lô ra đầy đủ thực phẩm với nhiều màu sắc khác nhau như một nhà ảo thuật. Có lạp xưởng, xúc xích, rau xanh, nước hoa quả, thịt bò, thịt lợn, cuối cùng còn có cả một chai rượu Ngũ Lương. Món thịt còn chưa được chế biến, Ngụy Nhất thắc mắc, "Thịt sống thì ăn thế nào được?". Trâu Tướng Quân không trả lời, bằng những cử chỉ nho nhã, anh chậm rãi lôi từ trong chiếc ba lô khác ra ít than hoa, dầu, muối, tương, giấm, còn có cả một giá nướng lớn. Mấy cô gái tròn mắt há miệng ngạc nhiên, nhìn thứ ít nhất cũng phải ba, bốn chục cân kia hỏi: "Ban nãy, ai đeo ba lô này vậy ?".
Trâu Tướng Quân bình thản chỉ về phía Hoa Dung.
Hoa Dung lại được một trận than thở sầu não khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Củi đã kiếm được khá nhiều rồi, việc đốt lửa lại trở thành một nhiệm vụ khó khăn. Những đứa bé từ nhỏ lớn lên thành phố, riêng về việc đốt lửa đều thuộc loại đẳng cấp bỏ đi. Lớn mạnh như Trâu Tướng Quân cũng không ngoại lệ. Lửa đốt lên rồi lại bị tắt, tắt rồi lại đốt, khó khăn lắm mới giữ được vài ngọn lửa nhỏ xíu, niềm tin của mọi người vừa được nhen nhóm thì một cơn gió thổi tới, ngọn lửa lại bị dập tắt thêm lần nữa. Cuối cùng, Trâu Tướng Quân thản nhiên như không, dốc gần một nửa chai rượu Ngũ Lượng¹ vào đó, ngọn lửa lớn mới được thổi bùng lên, không bị dập tắt nữa.
Thời tiết trên núi se lạnh, Ngụy Nhất vốn đã khoác áo khoác vào, lúc này, ngọn lửa lớn bốc lên, lại nóng đến nỗi phải cởi áo khoác ra.
Trâu Tướng cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể xinh xắn của cô, chốc bỗng cảm thấy mùi rượu nồng nàn bay lên từ trong ngọn lửa cũng không hấp dẫn bằng mùi thơm thanh tịnh trên cơ thể thiếu nữ của Ngụy Nhất . Một cảm giác rạo rực trào dâng, liền ghé sát vào Ngụy Nhất, nói: "Tối nay, em ngủ với anh".
Ngụy Nhất không ngờ anh ta lại đến quấy rầy mình về vấn đề này, đôi môi nhỏ khẽ bĩu: "Không được".
Từ trước tới giờ, mọi hành động và lời nói của Trâu Tướng Quân đều quang minh lỗi lạc, cho dù là những lời riêng tư cũng không thể nói thì thầm được. Âm thanh của câu nói vừa rồi mặc dù không to nhưng cũng vừa vặn để bay tới tai của từng người. Mọi người ai nấy đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hai người. Các cô gái đang phát huy trí tưởng tượng còn các chàng trai lại được dịp phát tán ý nghĩ phóng đãng.
Ngụy Nhất bị mọi người nhìn tới nỗi xấu hổ, chỉ biết lẳng lặng cúi đầu tiếp thêm củi vào lửa.
Trâu Tướng Quân dày mặt không biết xấu hổ nhưng lại biết lùi một bước để tiến hai bước, anh nói: "Vậy thì thế này, hai chúng ta cùng thi đấu môn gì sẽ do em quyết định, em cứ thoải mái lựa chọn. Nếu anh thua, từ nay về sau, anh sẽ không ép buộc em điều gì cả" .
Tiền đặt cửa lại chính là sự tự do.
Người phương Tây thật lãng mạn, một nhà thơ nước ngoài là Sándor Petofi² đã có thơ viết rằng:
Sinh mệnh thực sự đáng quý,
Cái giá của tình yêu còn cao hơn thế.
Nếu đem so sánh với tự do,
Cả hai thứ đó đều đáng bỏ.
Ý muốn nói rằng, nếu có được sự tự do mà phải sống độc thân cả đời cũng là điều đáng được chúc mừng, đáng được vui sướng. Người phương Tây lãng mạn như thế mà cũng giải thích như vậy, điều đó chẳng phải đã nói rõ ràng rằng tự do quả đúng là một báu vật vô cùng mê hoặc con người sao?
Ngụy Nhất thầm suy nghĩ một hồi, bỗng phát hiện ra bản thân mình chẳng có sở trường gì. Lưỡng lự mãi, cô đành cầu viện tới ba cô bạn cùng phòng. Vừa hay nhùn thấy mấy tên yêu quái kia đang chụm lại một góc mở cửa đánh cược, tất cả đều cược rằng Ngụy Nhất sẽ thắng.
Nguyệt Nguyệt nói: "Nhất Nhất, cố lên! Cậu mà thua thì cùng lắm cũng chỉ là hy sinh một buổi tối, nhưng thắng thì lại được cả cuộc đời! Một việc dễ dàng như vậy, cậu cứ chọn môn thể thao nào là sở trường của mình ấy! Nhất định sẽ thắng!".
Như Như nói: "Nhất Nhất, tớ dù có khuynh gia bại sản cũng cược cho cậu thắng đấy! Đừng để người nghèo như tớ lại thêm một lần nữa bị phá sản nhé!".
Đình Đình là người thật thà, không chấp nhận chuyện người khác nói dối, bấy giờ không thể không đứng lên, chỉ thẳng vào Như Như, vạch trần sự thật: "Cậu là đồ giai cấp vô sản! Ngay cả tiền để cá cược cũng phải vay của tớ nữa là!".
Trâu Tướng Quân chậm rãi bước tới, cởi chiếc đồng hồ hiệu Rolex ở cổ tay ra, thần thái tự nhiên đặt cược phần thắng về phía mình.
Chiếc đồng hồ đeo tay có giá không hề rẻ đó được đem ra cược khiến ai nấy đều nhức mắt, trong sự thúc giục của mọi người, Ngụy Nhất bỗng nhớ ra, ban nãy lúc chạy đi kiếm củi, cô phát hiện ra cách đó không xa có một chiếc hồ tự nhiên, nghĩ một lát, cô ấp úng nói: "Câu cá cũng được coi là một môn thể thao nhàn rỗi chứ?".
Mọi người đồng loạt kêu lên, nói đương nhiên là có thể gọi như vậy.
Trâu Tướng Quân không có tính nhẫn nại, chẳng có hứng thú với việc câu cá, chứ nói gì đến kinh nghiệm, lần này anh cau mày suy nghĩ hồi lâu. Nhưng ngay lập tức nhớ đến việc đối thủ của mình chỉ là một cô gái nhỏ bé yếu ớt, trói gà không chặt, bèn không chút do dự, tràn đầy vẻ tự tin, cười một cách hết sức hào phóng: "Được".
Ngụy Nhất đưa mắt nhìn xung quang: "Đáng tiếc là không có đồ câu cá".
Trâu Tướng Quân không hề vội vàng, lôi từ trong ba lô của Hoa Dung ra hai chiếc cần câu với trọng lượng không nhẹ và giá thành cũng chẳng rẻ chút nào . Hoa Dung nổi giận đùng đùng, hét lên: "Cái tên họ Trâu kia, cậu rốt cuộc còn nhét những thứ gì vào trong ba lô của tớ thế hả?"
Trâu Tướng Quân nói: "Thay bác trai rèn luyện cho cậu thôi".
Hoa Dung lao tới định cấu xé Trâu Tướng Quân nhưng bị mọi người ngăn lại. Anh liền phẫn nộ chỉ vào Trâu Tướng Quân hét lớn: "Tớ sẽ thắng chiếc Rolex của cậu!", sau đó lẩm bẩm một hồi rồi mới chịu thôi.
____________________________
¹ Rượu Ngũ Lượng: loại rượu trắng nổi tiếng ở Tứ Xuyên, làm bằng năm loại lương thực
² Sándor Petofi: Nhà thơ, vị anh hùng dân tộc Hungari