Chóng thôi, thứ Bảy đến rồi.
Chuyến này coi như là chuyến hẹn chính thức lần đầu giữa tôi và Cố Liễm Xuyên – do đích thân cậu mời, cậu còn đề nghị đón tôi bằng xe… Chuyện này ấy à, nếu một tháng trước, à không, một tuần trước thì tôi cũng không dám tin nó sẽ xảy ra, tôi còn nghĩ mình đang mơ cơ.
Chỉ là, tôi chẳng mừng điên lên như tôi tưởng.
Chắc do tôi đã gom đủ thất vọng.
Sau khi rời giường, tôi phát hiện Vệ Lẫm không có trong phòng. Thôi, cũng đúng lúc. Tôi cảm thấy hắn đoán được vài chuyện, dù hắn chưa nói gì nhưng khi tôi đối mặt với hắn thì tôi cũng thấy hơi xấu hổ.
Tôi thay đồ phù hợp với hoạt động leo núi, đồng hổ điểm 10 giờ sáng. Lòng tôi thấy hơi bất an, bèn cầm điện thoại, định gọi cho cậu thì nhận được tin nhắn.
“Tớ đến cổng ký túc xá của cậu rồi nhé Sương Sương.”
Chờ đổi hảo thích hợp leo núi vận động trang, thời gian cũng không sai biệt lắm mau đến 10 giờ. Ta tâm thần không yên mà phiên di động, vừa định muốn hay không cấp Cố Liễm Xuyên gọi điện thoại, một cái tin nhắn liền trước tới.
“Ta ở ngươi ký túc xá cửa, Sương Sương.”Tôi thở phào, cảm giác bất an khi nãy biến mất.
Tôi đáp “tớ ra đây”. Lúc gần ra đến cửa phòng, chợt chiếc vòng tay cho nam mà cậu tặng đập vào mắt tôi.
Tôi do dự một chút rồi đeo nó vào cổ tay.
Vòng đẹp lắm, thiết kế không hề nữ tính xíu nào, cực kỳ hợp với mấy cậu trai trẻ trung phơi phới… Nếu quà tặng tôi thật, tôi nghĩ, tôi vui chắc luôn.
Mà tôi cũng không rõ vì sao…
Tôi cứ cảm thấy nó vốn không phải là quà cho tôi.
Tôi xuống cổng, thấy Cố Liễm Xuyên đang đứng kế chiếc SUV màu đen. Sinh viên ra vào cổng cũng đông, cậu lại là người nổi tiếng nên ai đi qua cũng ngó cậu một cái. Tôi mới đến cổng, chưa bước đến chỗ cậu đã nghe người ta xì xào rằng phải chăng cậu đang đợi Hạ Vãn Đình, phải chăng cậu vẫn muốn tỏ tình y lần nữa.
Tôi siết nắm tay, hít sâu, thở khẽ, bước đến chỗ cậu, dưới sự dõi theo chằm chặp của đám đông.
Đâu đó có người thốt lên…
“Uầy…”
“Hắn thật đấy à…”
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế rồi nhanh chóng đóng cửa, tự cách ly bản thân khỏi mới tạp âm ồn ào ngoài kia.
Cậu ngồi vào ghế lại, lặng lẽ chứng kiến mọi hành động của tôi rồi cười khẽ:
– Chào buổi sáng, Sương Sương.
– Chào cậu buổi sáng, Liễm Xuyên.
Cậu nổ máy. Khi chiếc xe ra khỏi khuôn viên trường, tôi mới thở phào.
Đồng thời, tôi lấy làm lạ: tôi để ý người khác nghĩ gì từ lúc nào vậy nhỉ?
Dạo này tôi… sao vậy ta?
Chợt cậu nói:
– Vòng tay… hợp cậu lắm.
Tôi tỉnh táo lại, nhìn cậu. Cậu không nhìn tôi, cậu đang tập trung nhìn đường lái xe. Do đó, tôi không rõ cậu có ý gì nữa.
Chắc cậu chỉ khen thôi ha?
Thế là tôi cười đáp:
– Cảm ơn cậu, tớ thích lắm.
Không biết từ bao giờ mà trước mặt cậu, tôi phải cư xử cẩn trọng đến vậy.
Có điều, tôi muốn, rất muốn hẹn hò với cậu một lần.
Ngần ấy năm quen nhau, chỉ một lần thôi.
Cho dù từ tận đáy lòng tôi đang chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp, tôi vẫn trân trọng buổi hẹn hò này như cũ.
Xe vừa ra ngoại ô thì điện thoại cậu đổ chuông.
Điện thoại cậu đang được đặt kế bên vô lăng để tiện theo dõi chỉ đường, nên tôi cũng thấy tên người gọi trên màn hình.
Vãn Đình.Bất ngờ hơn là cậu cũng thấy, và cậu nhíu mày.
Tôi nghĩ cậu sắp từ chối cuộc gọi thì cậu lại đỗ xe bên lề đường rồi tỏ vẻ tự nhiên mà nhận cuộc gọi.
Lòng tôi chùng xuống, bỗng thấy bất an.
Giọng cậu hơi thấp thỏm:
– Có gì không?
Tôi nghe y im một lúc rồi mới nói, mà không nghe rõ y nói gì.
– Thế à? – Cậu lạnh nhạt đáp – Bao giờ?
– Vậy sao? – Cậu nhìn tôi một cái, ánh mắt phức tạp. Tôi vội nhìn sang chỗ khác. – Được rồi, anh biết rồi.
– À, hiện tại anh… không bận gì.
Ơ?
Tôi thẫn thờ ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Cậu không hề nhìn tôi.
– Ừ, lát gặp nhé.
Cậu kiệm lời đáp lại vài câu rồi gác máy.
Tôi còn đoán được chuyện gì sắp xảy ra nữa cơ.
Buổi hẹn hò này – như tôi từng đoán – sẽ bị dời.
Cậu lặng lẽ vuốt gáy tôi như đang dỗ dàng bé mèo nhỏ:
– Vãn Đình bảo hôm nay Hội có hoạt động. Em ấy mời tớ tham gia.
Tôi “ồ” lên rồi đáp:
– Ủa? Tôi là chủ tịch đương nhiệm, còn cậu đã ra khỏi Hội rồi mà?
Thấy tôi tỏ thái độ như thế, chắc cậu cũng rén.
– Sương Sương à, tớ xin lỗi. Phía Vãn Đình như kiểu cần tớ xuất hiện lắm… – Chắc cậu cũng thấy áy náy nên cậu bổ sung – Mai mình hẵng leo núi nha? Nay mình tham gia hoạt động của Hội đi?
Tôi đã thất vọng đủ rồi. Chỉ là, thấy dáng cậu lần đầu bối rồi thế này thì thôi, tôi ỡm ờ.
Mệt tim quá, hiển nhiên.
– Cũng được. – Tôi nhắm mắt lại – Tớ, sao cũng được.
Có trời mới biết rằng tôi đã từng mong chờ cái ngày leo núi chung thế này đến nhường nào.
Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không thế nữa.