Trước Khi Nhắm Mắt

Trước Khi Nhắm Mắt - Chương 32




Ảo giác về tiếng kêu nghe thấy lúc này bao trùm Shinsuke. Những ký ức được tái hiện bất thình lình, kịch tính và tươi mới. Shinsuke nhớ lại anh nghe thấy tiếng kêu trong tình huống giống như thế này. Tức là lúc đó anh ngồi ở ghế sau. Mà không, không phải lúc bình thường. Mà y hệt lúc này, bị rơi hẳn khỏi ghế. Tại sao sự việc xảy ra như thế?

Xe phanh gấp, cơ thể như bị ném về phía trước. Tiếng bánh xe kin kít, tiếng thứ gì đó bị nghiền nát, những âm thanh rõ mồn một bên màng nhĩ Shinsuke. Tiếp theo, quang cảnh khi đó phản chiếu rõ trong đầu.

Đúng rồi. Lúc đó cũng vậy.

Shinsuke định nuốt nước bọt nhưng trong miệng khô khốc. Anh nhớ lại rồi. Lúc đó, anh cũng ngồi ở ghế sau. Từ ghế sau, anh chứng kiến mọi việc.

Toàn thân anh nổi gai ốc. Mồ hôi ứa ra đầm đìa. Hơi thở gấp, mạch đập nhanh. Nhiệt độ cơ thể tăng cao hơn.

Cảnh sắc xung quanh trở nên quen thuộc. Anh đang chạy xe trên con đường quen thuộc, nhưng lại có ảo giác đang ở chiều không gian khác. Cảm giác như tất cả không phải sự thật.

Ejima giảm tốc độ. Căn hộ của Shinsuke đang ở ngay phía trước. Chiếc Bentley nhẹ nhàng dừng lại.

"Đến nơi rồi. Lần tới, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện nhé! Nếu được thì để ban ngày. Lúc ấy, đầu óc Shinsuke cũng bình tĩnh hơn nhỉ?" Ejima nói đùa. Đôi mắt phản chiếu trong gương nhìn Shinsuke, cười đầy ẩn ý.

Shinsuke vẫn ngồi yên trên ghế. Những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu.

"Sao vậy?" Ejima hỏi đầy ngờ vực. "Cậu không sao chứ?"

"Ông Ejima." Shinsuke chăm chú nhìn gáy ông ta. "Ông làm gì Narumi rồi?"

Nhìn từ đằng sau thì Ejima không có phản ứng gì. Đến mức trong một thoáng Shinsuke nghĩ rằng giọng nói của anh không truyền được đến tai Ejima. Nhưng chắc chắn không phải. Ngón tay Ejima để trên đùi phải khẽ chuyển động. Ngón tay trỏ gõ gõ vào đầu gối như đánh nhịp. Cử động đó ngừng lại. Cùng lúc ấy, Ejima hơi vặn người về phía sau. Nhưng Shinsuke không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ông ta.

"Narumi... Narumi người yêu cậu ư?"

"Đúng vậy."

"Ý cậu là sao? Tôi đã làm gì cô ấy là sao?"

"Ông đã chở Narumi trên chiếc xe này đúng không? Mới gần đây thôi."

"Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì. Sao tôi lại chở cô ta trên chiếc xe này? Cô ta nói vậy à?"

"Narumi không nói gì. Cô ấy mất tích một thời gian rồi."

"Thật ư? Tôi không biết chuyện đó."

"Ông Ejima." Giọng Shinsuke to hơn. "Ông có quanh co cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Narumi đã đến gặp ông đúng không? Và cô ta giao dịch gì đó với ông. Không phải vậy sao?"

"Đầu óc cậu có bình thường không vậy? Sao tôi lại...?"

Ejima chưa kịp dứt lời, Shinsuke đã chìa tay phải ra đằng trước. Trên bàn tay là cái móng tay giả.

"Đây là móng tay của Narumi. Móng tay giả. Nó rơi trên ghế."

Ejima định tóm lấy cái móng đó, nhưng Shinsuke đã kịp rụt tay lại.

"Đây là chứng cứ quan trọng. Tôi không thể giao cho ông."

"Tôi chẳng nhớ ra cái gì hết." Ejima nói. "Tôi chưa từng chở Narumi dù chỉ một lần. Hay thứ đó là của vợ hoặc con gái tôi? Họ cũng đến tiệm làm móng mà."

"Thế thì tôi sẽ nhờ cảnh sát giám định vân tay. Như vậy mọi việc sẽ rõ ràng." Nói đoạn, Shinsuke rút khăn tay ra, trải trên đầu gối, rồi đặt cái móng vào đó, cẩn thận bọc lại. "Ngày mai tôi sẽ liên lạc với cảnh sát sớm. Tôi nghĩ thanh tra sẽ đến chỗ ông Ejima luôn đấy, nên nếu có chuyện gì muốn nói thì ông để lúc đó hẵng nói."

Shinsuke còn mở cửa ra, làm điệu bộ như sắp sửa ra khỏi xe.

"Chờ đã!" Ejima nói. "Cậu nghĩ tôi đã làm gì Narumi sao?"

"Không phải vậy sao?"

"Sao tôi phải làm vậy?"

"Lúc nãy tôi nói rồi còn gì. Chẳng phải Narumi đã giao dịch thứ gì đó với ông sao?"

"Giao dịch gì chứ?"

"Đương nhiên là tiền giữ im lặng. Liên quan đến vụ tai nạn giao thông."

Lúc Shinsuke nói vậy, dái tai Ejima bỗng giật giật. Shinsuke ở tư thế phòng bị. Bầu không khí nặng nề bao trùm hai người. Ejima thở dài. Cổ ông ta khẽ gật. Động tác đó dần mạnh hơn.

"Là việc đó hả?" Ejima ngừng chuyển động cổ. "Cậu nhớ ra vụ tai nạn rồi hả?"

"Tôi vừa nhớ ra."

"Tất cả sao?"

"Ừ, tất cả."

"Thế à? Cậu nhớ ra rồi sao?" Ejima rút ra bao thuốc từ trong túi áo khoác, lấy một điếu thuốc, châm lửa hút bằng cái bật lửa Dunhill. Không gian trong xe ngập khói trắng.

"Narumi, cô ta đã đến gặp ông Ejima đúng không?"

"Tôi chỉ có thể nói rằng chẳng nhớ gì về việc đó. Hay cậu đang mong chờ tôi sẽ thú nhận điều gì đó với cậu ở đây?" Ejima rít thuốc.

"Narumi đã đòi ông bao nhiêu? Mười hay hai mươi triệu yên? Cô ta lúc rời khỏi chỗ tôi đã cuỗm đi ba mươi triệu yên, nên chắc đòi ông thêm hai mươi triệu cho tròn năm mươi triệu nhỉ?"

Ejima không trả lời. Có lẽ anh đã đoán trúng phóc.

"Ông Ejima, chúng ta lập lại giao dịch thôi. Giống như bắt đầu từ con số không ý. Nói vậy nhưng không phải ông đưa lại cho tôi ba mươi triệu yên ông lấy từ Narumi là xong đâu. Bởi vì tôi sẽ giữ im lặng cả việc ông đã làm gì đó với Narumi nữa. Nghĩa là tiền giữ im lặng phải tăng gấp đôi lên. Nhưng ông hãy yên tâm. Vì tôi không đòi ông trả gấp đôi tiền giữ im lặng đâu. Tôi đồng ý với giá năm mươi triệu yên. Thế có được không?"

Ejima vẫn rít thuốc theo nhịp điệu không thay đổi, như thể lời nói của Shinsuke không lọt vào tai ông ta. Đôi mắt thì đang mải nhìn thẳng ra cái kính trước ôtô.

"Ông không chấp nhận sao?" Shinsuke hỏi. "Nhưng tôi nghĩ đó không phải một giao dịch tồi đâu. Với ông thì năm mươi triệu yên chẳng phải số tiền lớn lao gì. Mà ba mươi triệu yên trong đó ông đã bỏ ra một lần rồi còn gì. Nếu thế mà vẫn không nói chuyện được thì rất tiếc, sáng sớm mai tôi phải đi báo cảnh sát. Mà không, sang ngày mới rồi, nên nghĩa là trong sáng nay tôi đi đấy."

"Ông tính sao?" Anh quay mặt về phía lưng Ejima và hỏi.

Ejima lấy gạt tàn ra, dụi điếu thuốc vào đó.

"Được rồi." Ông ta nói. "Ngày mai, à không, hôm nay đúng không? Chiều nay tôi sẽ gọi lại. Thế có được không?"

"Ý ông là sẽ chuẩn bị tiền đến lúc đó à?"

"Đúng vậy."

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chờ ông gọi lại." Shinsuke lại mở cửa ra. Nhưng trước khi xuống, anh hỏi. "Ông Ejima, ông không định lừa tôi chứ?"

Ejima bật cười.

"Tôi không theo chủ nghĩa làm mấy việc ngu xuẩn đâu."

"Ông nói vậy thì tôi yên tâm rồi."

Bước xuống xe, Shinsuke đóng cửa lại. Chẳng bỏ lỡ một giây, chiếc Bentley bật động cơ, lao vút đi. Shinsuke nhìn theo cho đến khi ánh sáng đèn hậu khuất hẳn. Vừa nhìn theo, Shinsuke vừa nhớ lại vụ tai nạn đêm đó.

Đêm đó, Yuka uống rượu đến tận lúc quán đóng cửa. Shinsuke đứng trong quầy bar quan sát tình hình. Nhưng anh không nhớ cô ta đã uống hết bao nhiêu ly Dry Martini.

Chẳng bao lâu sau, Yuka đã gục xuống quầy bar. Shinsuke hầu như biết hết cách uống của khách đến quán Sirius này. Cô ta thỉnh thoảng lại bộp chộp thế này.

Dọn dẹp xong xuôi, nhân viên gần như về hết rồi, cô ta vẫn không nhúc nhích. Một lúc sau, trong quán chỉ còn Shinsuke và Ejima.

"Hết cách rồi. Phải đưa cô ta về thôi." Ejima thở dài nói.

"Ông biết nhà cô ta không?"

"Ờ, biết. Cậu đi lấy xe nhé!" Ejima bảo Shinsuke.

Cầm chìa khóa, Shinsuke đánh xe ra trước tòa nhà rồi quay lại quán. Nhưng đập vào mắt anh là hình ảnh Yuka ôm chặt lấy Ejima. Yuka vừa khóc vừa lập lại mấy câu đại loại "Anh là đồ dối trá", "Đừng bỏ em". Nhìn thấy cảnh đó, Shinsuke hiểu ra sự tình, rằng tại sao cô ta lúc nào cũng tới Sirius một mình.

Bị Shinsuke nhìn thấy trong tình cảnh khó coi, gương mặt Ejima có vẻ bối rối. Nhưng lúc đó, ông ta không thanh minh gì, chỉ bảo: "Xin lỗi, cậu giúp tôi đưa cô ấy lên xe được không?"

Khó nhọc đưa cô ta lên ghế phụ chiếc Bentley, Shinsuke đưa chìa khóa cho Ejima.

"Vậy ông về cẩn thận nhé!"

Nhưng Ejima nói: "Cậu cũng lên xe đi! Nhà cô ấy cùng hướng với nhà cậu. Tiện đường tôi đưa cậu về luôn."

"Có được không?" Anh hỏi, sợ bất tiện.

"Được mà." Ejima nhăn nhó gật đầu.

"Vậy tôi không khách sáo nữa."

Shinsuke ngồi ở ghế sau xe Bentley. Đến lúc đó, anh vẫn nghĩ rằng mình sẽ xuống trước. Nhưng Ejima lại chạy xe đến chung cư của Yuka trước tiên. Shinsuke lưỡng lự nhìn cách Ejima lái xe. Yuka nửa tỉnh nửa mê, lắc qua lắc lại lúc ngồi trên xe. Chẳng bao lâu đã đến trước chung cư Yuka ở. Lúc đó, cô ta đã tỉnh táo trở lại. Nhưng bước chân lúc xuống xe vẫn còn lảo đảo.

"Tôi đưa cô ta lên phòng. Sẽ quay lại ngay thôi. Cậu chờ chút nhé!" Ejima nói với Shinsuke.

"Tôi hiểu rồi." Shinsuke đáp lại.

Ông ta nói quay lại ngay, nhưng rốt cuộc hơn mười lăm phút sau mới quay lại. Ngồi trên ghế lái, gương mặt Ejima lộ rõ vẻ khó chịu.

"Tôi để cậu chờ lâu quá."

"Không đâu."

"Có mấy việc phiền phức quá."

"Tôi hiểu mà."

Cái cà vạt trên cổ ông ta đã được tháo ra rồi, nhưng Shinsuke cũng chẳng hỏi han gì.

"Tôi chỉ chăm sóc cho Yuka một thời gian thôi. Rồi có một số chuyện nên đã chia tay rồi. Đáng lẽ sau đó có thể làm bạn tốt. Nhưng mà có vẻ khó đối với cô ấy. Nghĩ đến gương mặt phớt đời của cô ấy lúc đến uống rượu, đột nhiên tôi nhớ lại những chuyện xưa, cô ấy vòi vĩnh như đứa trẻ. Thật tình, tôi khó xử quá!"

Shinsuke hiểu ông ta giải thích lý do sao lại đưa cả anh về. Anh đoán lúc chỉ còn hai người, Yuka lại nài nỉ Ejima đừng về.

"Cậu giữ bí mật nhé!" Ejima giơ ngón trỏ lên miệng.

"Vâng, đương nhiên rồi." Shinsuke đáp.

Sau đó, Ejima chép miệng, nhặt thứ gì đó trên ghế phụ.

"Cô ta đúng là hết thuốc chữa."

"Gì vậy?"

"Là điện thoại. Cô ta làm rơi."

"Thế thì phải mang cho cô ta thôi. Vậy ông mang lên đi!"

Ejima thở dài.

"Xin lỗi, cậu đi giúp tôi được không? Tôi mà lên lại lắm chuyện."

Shinsuke cố nén để không nhăn mặt. Dù thấy phiền chết đi được, song đúng như Ejima nói. Mà ngồi chờ trong xe còn thấy phiền hơn.

"Tôi hiểu rồi." Nói rồi, Shinsuke cầm lấy cái điện thoại.

Đi vào chung cư, Shinsuke đến phòng Yuka như Ejima chỉ dẫn. Tưởng rằng cô ta đang ngủ, nhưng ấn chuông cửa thì thấy có phản ứng ngay. Khóa mở sẵn rồi nên anh mở cửa. Yuka đứng đó trong bộ váy ngủ.

"Biết ngay mà." Cô ta bĩu môi.

"Sao vậy?"

"Điện thoại chứ gì?"

"Đúng vậy. Cô nhận ra hả?" Shinsuke đưa điện thoại cho cô ta.

"Không phải, vì tôi nghĩ chắc lão ta sẽ để anh mang điện thoại lên đây."

Lời nói này khiến Shinsuke hiểu ra. Yuka cố tình đánh rơi điện thoại.

"Anh hãy nói với lão ta, những đứa trẻ không thể dọn dẹp sạch sẽ thì đừng có chơi đồ chơi."

Shinsuke cười, nói chúc ngủ ngon rồi rời khỏi phòng.

Lúc quay lại ô tô, anh thấy gương mặt Ejima đầy lo lắng.

"Sao rồi?"

"Tôi đã đưa cho cô ấy bình yên vô sự."

Shinsuke trèo lên ghế sau. Vì ngồi cạnh Ejima anh lại thấy ngột ngạt.

"Thế à? Cậu vất vả rồi!" Ejima cho xe khởi động.

"Hình như là cố tình."

"Sao cơ?"

"Hình như cô ấy cố tình bỏ điện thoại lại."

"Ờ."

Ejima cho xe chạy. Cách chạy xe khá mạnh bạo. Shinsuke vẫn ngồi phía sau, lơ đễnh ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Ô tô chạy vào con đường nhỏ, là con đường hầu như không có xe chạy qua. Không có cả đèn giao thông. Ông ta tăng tốc. Dường như cơn bực tức của người lái truyền đến cả chiếc xe. Phía trước mặt có chiếc xe đạp đang chạy.

Cơn mưa nhỏ rơi xuống, mặt đường sáng lên. Ejima hút thuốc. Ông ta không dùng cái đèn châm lửa gắn trên xe mà rút bật lửa Dunhill ra bằng một động tác giống với lúc ở quán rồi châm lửa.

Lần đầu bật lửa không lên. Lần thứ hai cũng không lên. Lúc nghĩ phải bật lần thứ ba thì ánh mắt của Ejima đã dồn hết về cái bật lửa chứ không phải phía trước mặt. Kể cả Shinsuke ngồi đằng sau cũng chăm chăm nhìn vào tay ông ta. Ngay sau đó, một thứ lọt vào tầm mắt Shinsuke. Chắc Ejima cũng vậy. Ông ta thốt lên kinh ngạc.

Lập tức, một cú va đập xảy ra. Nhưng chỉ là va đập nhẹ thôi. Cú va đập đó còn nhẹ hơn giẫm lên cái lon rỗng. Nhưng Ejima bóp phanh gấp. Là vì ông ta nhận ra mình đã va phải thứ gì đó. Phanh gấp làm xe giật, Shinsuke ngã lăn khỏi ghế, nói vậy nhưng anh nhìn thấy rõ ràng có thứ gì đó ở phía trước.

Gay rồi, Shinsuke nghĩ. Nếu anh không nhầm thì chiếc Bentley đã đâm vào một phụ nữ đang chạy xe đạp. Ngay sau đó, một việc sốc không kém xảy ra. Có tiếng cái gì đó đâm mạnh ở đâu đó. Shinsuke từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Mắt anh mở trừng trừng.

Cái ô tô màu đỏ đã đâm mạnh vào tòa nhà bên cạnh. Không chỉ có vậy, có người bị kẹp giữa bức tường và cái ô tô. Người đó gục xuống, không nhúc nhích. Chắc là chết rồi, Shinsuke nghĩ ngay như vậy.

Ejima xuống xe, lại gần chiếc xe đỏ. Lúc đó, lần đầu tiên Shinsuke nhận ra đó là xe Ferrari. Anh không nhìn thấy lái xe. Anh nhìn xung quanh. Toàn những tòa nhà kiểu nhà kho, không thấy nhà dân. Hình như vụ tai nạn vừa xảy ra, ngoài những người ngồi trên hai chiếc xe Bentley và Ferrari thì chẳng có ai biết.

Shinsuke nhận thấy vị trí của xe mình. Nó lấn hẳn sang làn xe ngược chiều. Có lẽ chiếc Ferrari đó xoay bánh lái định tránh chiếc Bentley nhưng thất bại. Mặt đường ướt cũng là một yếu tố bất lợi.

Ejima quay lại xe. Nhưng ông ta không đến ngồi ở ghế lái mà mở cửa sau. Vẫn nguyên bộ mặt nhăn nhó, ông ta ngồi xuống bên cạnh Shinsuke.

"Có chuyện không hay rồi." Ông ta nói.

"Người đó... xong rồi hả?"

"Chắc vậy."

"Lái xe của xe kia thì sao?"

"Hình như ổn. Vẫn còn sống."

"Nên gọi cho cảnh sát thì hơn. Mà không, nên gọi xe cứu thương trước." Shinsuke lục túi, lấy điện thoại ra. Anh đang định ấn số 119 thì Ejima liền ngăn lại, "Chờ đã!"

"Sao vậy?" Shinsuke hỏi.

Ejima không trả lời, hình như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Chục giây sau, ông ta nhìn chăm chăm vào mắt Shinsuke.

"Shinsuke, chúng ta giao dịch đi!"

"Hả?" Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Shinsuke nhất thời không hiểu ý nghĩa. "Giao dịch là sao?"

"Không có thời gian đâu, nên tôi nói ngắn gọn thôi. Hãy coi như Shinsuke lái chiếc xe này. Cậu dùng xe của tôi từ quán rượu đưa Yuka về nhà. Còn tôi thì không ở trên xe."

"Hả? Nhưng mà nếu thế thì tôi..."

"Đương nhiên tôi sẽ tạ lễ cậu." Ánh mắt Ejima ánh lên đầy cương quyết. "Tôi sẽ đưa cậu mười triệu yên. Tiền mặt. Ngần đó đủ để mở quán riêng rồi. Đó chẳng phải giấc mơ của cậu sao?"

Shinsuke nhìn như đóng đinh vào mặt Ejima. "Ông đang nói nghiêm túc à?"

"Cậu quyết định nhanh lên. Càng lâu thì càng không che giấu được. Có ai đi ngang qua là xong luôn đấy."

"Chờ tôi một chút, dù có nhận bao nhiêu tiền mà bị tống vào tù thì cũng chẳng để làm gì."

"Yên tâm. Cậu biết tình hình rồi mà. Đúng là cái xe này va chạm trước, nhưng gây ra sự cố quyết định là xe kia. Nên không bị phạt tù đâu."

"Nhưng cái xe kia bẻ lái thất bại là do xe chúng ta chắn đường."

"Đúng vậy, nhưng không lý nào trăm phần trăm chúng ta nhận phán quyết xấu. Yên tâm đi! Tôi biết một gã luật sư giỏi. Cậu chỉ cần chịu tí phiền phức thôi. Đổi lại có mười triệu yên. Cũng không tồi nhỉ?"

Mắt Ejima long lên. Không còn thời gian nữa. Nhìn vào đôi mắt đó, lạ lùng thay, Shinsuke lại thấy bình tĩnh. Một suy nghĩ nảy ra trong đầu anh. Đây là cơ hội ngàn năm có một ư? Shinsuke nhìn Ejima và giơ năm ngón tay lên.

"Sao cơ?"

"Năm mươi triệu yên. Tôi sẽ đồng ý."

Ejima nhăn mặt. "Cậu có tỉnh táo không đấy?"

"Tôi nghiêm túc đấy. Mười triệu yên chẳng có gì tương xứng."

"Tôi không chi được năm mươi triệu đâu."

"Thế ông có thể chi đến đâu?"

"Nói ở đây mất thời gian lắm. Không có lợi cho cả hai ta."

"Thế nên tôi cũng vội lắm. Ông nói đi! Có thể chi đến đâu?"

Ejima lườm Shinsuke. Trong cái nhìn ẩn chứa sự uất ức. "Ba mươi triệu."

"Thôi được rồi." Shinsuke gật đầu. "Nhưng nếu ông tiếc không muốn chi, tôi sẽ nói sự thật với cảnh sát."

"Tôi hiểu."

"Chuyện với Yuka, ông định sao? Nếu kể những chuyện cho đến thời điểm này với cảnh sát, chắc cảnh sát sẽ đến chỗ cô ấy xác nhận thông tin."

"Tôi sẽ liên lạc với cô ấy. Nhưng chắc từ giờ đến sáng phía cảnh sát không có động tĩnh gì đâu."

"Nếu vậy thì tốt."

Vừa dứt lời, một chiếc ô tô tiến lại gần. Là xe tải hạng nhẹ. Chiếc xe đó chạy vượt qua xe Shinsuke, đi thêm hai mươi mét thì đỗ lại. Hình như biết là có tai nạn rồi.

"Shinsuke, trăm sự nhờ cậu."

"Ba mươi triệu yên đó nhé!" Nói rồi, Shinsuke trèo lên phần tựa ghế trước, di chuyển đến ghế tài xế, rồi mở cửa xe, bước ra ngoài.

Một người đàn ông bước xuống từ xe tải. Ông ta trung tuổi, vóc người nhỏ thó, mặc quần áo bảo hộ.

"Này, cậu có sao không?" Người đàn ông hỏi.

Shinsuke giơ tay lên, ra hiệu mình không sao.

"Tôi gọi cảnh sát hoặc xe cứu thương nhé?"

"Tôi sẽ tự gọi." Shinsuke nói to đáp lại.

"Có người bị thương à? Phải làm gì đó thôi."

Ông ta có vẻ thích lo chuyện bao đồng. Shinsuke thấy phiền phức. Để giấu cảnh sát thì càng ít người chứng kiến càng tốt.

"Tôi ổn mà. Không có gì đáng ngại đâu." Anh nói với người đàn ông. Anh không muốn ông ta lại gần hiện trường. Nếu biết có người chết, với tính cách ông ta, thế nào cũng sồn sồn lên.

"Cậu có điện thoại không?" Ông ta hỏi. Vừa hỏi ông ta vừa tiến lại gần.

"Tôi có." Shinsuke lôi điện thoại ra, giơ cho ông ta thấy.

Khi đó, cửa xe Ferrari mở ra. Người đàn ông nhăn nhó xuất hiện. Hình như anh ta cũng không bị thương nghiêm trọng.

Ông tài xế lái xe tải hạng nhẹ nhìn thấy thế có vẻ yên tâm hơn rồi. "Đúng là không có gì nghiêm trọng." Ông ta quay gót, trở lại xe tải.

Shinsuke lại gần chiếc Ferrari. Người đàn ông vừa bước xuống đó trông có vẻ trạc tuổi Shinsuke. Anh ta mặc vét màu ghi đậm. Anh ta nhìn lướt về phía Shinsuke, không nói gì, lôi điện thoại trong túi áo khoác ra.

"Anh có bị thương không?" Shinsuke hỏi.

Anh ta không trả lời, còn hỏi ngược lại: "Cậu báo cảnh sát chưa?"

"Chưa."

"Vậy cậu gọi đi!" Nói rồi, người đàn ông bắt đầu ấn số gọi.

"Anh gọi đi đâu vậy?"

"Tôi cũng có chỗ phải gọi chứ." Anh ta khó chịu ra mặt.

Shinsuke đi xa khỏi người đàn ông đó. Lúc ấy, anh nhìn thấy cái xác bị chiếc Ferrari nghiền nát. Mái tóc dài xõa tung phía trước, không thể nhìn thấy mặt. Nhưng anh biết có gì đó đang trào ra từ miệng cô ta. Chất lỏng dinh dính đó làm bẩn hết nắp capô chiếc Ferrari. Cố nén cơn buồn nôn, Shinsuke mở điện thoại. Ấn 110. Vừa nghe tiếng chuông, anh vừa nhìn ra chiếc Bentley. Ejima lặn mất tăm rồi.

Trên đây là diễn biến thật của vụ tai nạn.