Trước Khi Nhắm Mắt

Trước Khi Nhắm Mắt - Chương 20




Ngày hôm sau là Chủ nhật, Shinsuke lại leo lên xe đạp, đi tới chung cư Kiuchi Haruhiko sống. Anh đã quyết định không điều tra Kiuchi nữa, mà sẽ gặp trực tiếp anh ta.

Câu chuyện nghe từ Okabe tối qua cứ vẩn vơ trong đầu óc anh mãi. Dù có cùng tội khi gây ra cái chết của Kishinaka Minae nhưng Kiuchi không hề khổ sở với sự thật đó, lại còn sống cuộc đời thượng lưu mà Shinsuke không thể sánh được. Sao lại có chuyện đó? Shinsuke muốn biết sự thực. Anh không phục là tại sao Kishinaka Reiji lại không động tay chân với Kiuchi. Anh hiểu anh ta muốn báo thù cho vợ, nhưng không thể chấp nhận được việc anh ta chỉ trút mối hận đó vào mình. Tóm lại, anh phải nói chuyện về vụ tai nạn với Kiuchi. Dù Ejima cảnh báo rằng không được đến gần Kiuchi, nhưng nếu kệ không làm gì, thần kinh anh sẽ không chịu nổi mất.

Đến công viên Hamachou, anh để xe đạp ở chỗ giống hôm trước rồi đi vào chung cư. Ở sảnh, người bảo vệ đang dùng dây bó mấy hộp các tông cũ lại. Chắc là để tái chế.

Shinsuke đứng trước cửa kính tự động, nhìn bảng điều khiển gắn trên tường. Nút bấm nằm ngay ngắn như trên máy tính ngày xưa. Thở một hơi, Shinsuke ấn số 505. Trên bảng hiển thị hiện lên con số đó. Tiếp tục ấn nút gọi.

Anh tưởng tượng lúc đối phương xuất hiện, trong đầu lẩm bẩm mấy lời chào. Bị đối phương nghi ngờ thì cũng đành vậy, nhưng phải cố làm sao để không bị người ta thù ghét.

Nhưng chẳng có phản ứng nào từ cái loa nhỏ gắn trên bảng điều khiển. Anh thử gọi một lần nữa. Kết quả vẫn vậy.

"Cậu có việc gì với anh Kiuchi à?" Giọng nói vang lên từ đằng sau. Bảo vệ tòa nhà đứng ở đó.

"Vâng." Shinsuke đáp.

"Chắc đi vắng rồi. Anh ta ít khi ở nhà lắm."

"Vậy sao?"

"Đồ đạc thì thường xuyên được gửi đến, cả thứ Bảy lẫn Chủ nhật tôi đều phải giữ hộ. Thế mà ngày thường còn đi lang thang. Tôi cũng chẳng biết anh ta làm gì."

Đúng là ông bảo vệ dễ nói chuyện. Có lẽ ông ta đang buồn chán.

"Kiuchi sống ở chung cư này lâu chưa?"

"Không lâu đâu. Mới hơn một năm thôi."

Chuyển đến đây hơn một năm trước ư? Nghĩa là không lâu sau vụ tai nạn đó.

"Anh ta sống một mình à?"

"Hình như vậy. Lúc đầu có nghe anh ta có vợ sắp cưới. Nhưng rốt cuộc chỉ mình anh ta chuyển tới đây. Giờ vẫn vậy."

"Vợ sắp cưới ư? Là anh ta có dự định kết hôn à?"

"Hình như không phải. Tôi cũng không biết nữa." Ông bảo vệ lắc đầu, quay lại phòng bảo vệ.

Shinsuke đạp xe đi, bỏ lại chung cư nơi Kiuchi sống sau lưng. Không gặp được Kiuchi, anh thấy cụt cả hứng. Mặt khác, không gặp có lẽ cũng là việc tốt. Nhân vật tên Kiuchi đó có quá nhiều điểm anh không hiểu nổi. Cũng không biết điều đó có liên quan gì đến vụ tai nạn này không? Nhưng không thể nghĩ rằng một vụ tai nạn chết người như thế lại không gây ra ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của anh ta.

Anh muốn thu thập thêm thông tin về Kiuchi.

Lúc chạy qua đường Kiyosubashi, anh chợt nảy ra một ý. Nhớ lại những lời Kozuka nói khiến anh phải để tâm vài điều.

Anh chạy một mạch đến Kiba. Nhìn thấy cây xăng, đằng sau đó là chung cư nơi Kishinaka sống. Anh đỗ xe ngay trước tòa nhà màu hoàng thổ lờ nhờ. Vị trí, màu sắc, năm xây dựng, cái nào cũng khác với chung cư của Kiuchi.

Kẻ gây tai nạn sống cuộc đời thượng lưu, hai vợ chồng bị hại đều không còn trên thế gian này, dù cũng là người gây tai nạn, nhưng Shinsuke không khỏi cảm thấy mâu thuẫn trước sự thực đó.

Lần đến trước đây cũng vậy, phòng bảo vệ không có ai. Điểm này cũng khác Garden Palace. Phòng Kishinaka là 202. Anh đứng cách ra một chút, ngắm căn phòng. Không có vẻ gì là có người sống ở đó. Đồ đạc bên trong không biết sao, nhưng hình như vẫn chưa có người thuê tiếp.

Shinsuke đến trước cửa phòng 202, rồi nhìn sang hai bên. Theo lời Kozuka, cậu học sinh nhà bên nhìn thấy có người phụ nữ bước ra từ phòng của Kishinaka. Nhà bên ông ta nói là phòng nào nhỉ? Là phòng 201 ở phía trong khi nhìn từ cầu thang hay phòng 203 ở phía ngoài?

Anh đứng ở phòng 203 trước. Không có bảng tên. Định ấn chuông thì nghe thấy tiếng động đằng sau. Là cửa phòng 201 mở ra. Shinsuke nhanh chóng rụt lại cái tay định chạm vào chuông cửa.

Từ phòng 201, một người phụ nữ mặc đồ tang bước ra. Bà ta khoảng bốn mươi lăm tuổi.

"Anh không nhanh lên là muộn đấy!" Bà ta quay mặt vào bên trong nói.

Một người đàn ông béo ục ịch, chắc là chồng bà ta, đi ra. Quả nhiên cũng mặc đồ tang màu đen. Cà vạt cũng màu đen. Thịt núc ních dính ở cổ.

"Này, Juitsu, nhớ đóng cửa nhé!" Người đàn ông nói. Có tiếng nói vọng ra từ trong phòng. Nói gì anh nghe không rõ, nhưng đúng là tiếng nói của cậu bé trong thời kỳ vỡ giọng.

Hai vợ chồng mặc đồ tang đó khẽ cúi đầu chào khi đi qua Shinsuke, rồi đi về phía cầu thang.

Lúc không thấy bóng dáng cặp vợ chồng đó nữa, Shinsuke mới đi đến trước phòng 201. Ở đây có biển tên. Là Hotsuta.

Shinsuke ấn chuông. Anh suy nghĩ xem sẽ xử sự thế nào khi có người xuất hiện.

Vài giây sau, cánh cửa mở ra. Cậu nhóc thò mặt ra chỗ khe cửa. Gương mặt có vẻ bướng bỉnh. Trông cậu ta có vẻ giống học sinh lớp mười một. Shinsuke tin chắc mình tìm đúng người rồi.

"Cậu là Hotsuta Juitsu nhỉ?" Kết hợp thông tin mới nghe được với đọc trên bảng tên, Shinsuke hỏi.

Cậu nhóc nhìn anh với ánh mắt khó chịu, rồi gật đầu. "Đúng vậy."

"Về vụ án ở đây, tôi muốn hỏi chi tiết hơn nữa. Chuyện cậu nhìn thấy một phụ nữ ngay trước khi thi thể của Kishinaka phòng bên được phát hiện ra."

Thái độ của cậu thiếu niên thay đổi rõ rệt khi nghe Shinsuke nói. Cậu ta run run, gò má căng cứng.

"Nếu là việc đó, chẳng phải tôi đã nói rất nhiều lần rồi sao?" Cậu ta ngoảnh mặt đi.

"Tôi muốn nghe một lần nữa. Nốt lần này thôi. Tôi sẽ không hỏi nữa đâu."

Shinsuke cố tình nói để cho cậu ta hiểu nhầm mình có liên quan đến cảnh sát. Quá lắm thì anh sẽ nói mình là cảnh sát hình sự. Để tránh bị lộ, anh cố gắng đặt câu hỏi mập mờ.

"Đằng nào mấy chuyện quan trọng các người đâu có tin." Cậu thiếu niên nói.

"Hả, là chuyện gì?"

Cậu thiếu niên không trả lời, chỉ nhìn sang bên cạnh. Sự chống đối đặc trưng của lứa tuổi 10x hằn rõ trên nửa gương mặt cậu ta.

trỏ những người sinh từ năm 2000 đến năm 2009.

"Theo như cậu nói thì..." Shinsuke nói. "Buổi tối lúc về nhà, cậu nhìn thấy một phụ nữ bước ra từ phòng Kishinaka. Cậu không nhầm đúng không? Chắc chắn là bước ra từ phòng đó chứ? Hay cậu nhìn thấy lúc cô ta mở cửa bước ra."

Cậu thiếu niên cắn móng tay, không có vẻ gì là muốn trả lời.

"Cậu quên rồi sao? Hay không nhớ rõ." Shinsuke khiêu khích.

Cậu thiếu niên chăm chú nhìn móng tay mình, nói giọng không mấy vui vẻ: "Cửa mở sẵn rồi. Cô ta mới bước ra."

"Một phụ nữ bước ra sao?"

Cậu ta khó chịu gật đầu. Chẳng thèm nhìn mặt Shinsuke.

"Thế người phụ nữ đó có nhìn thấy cậu không?"

"Không nhìn đâu."

"Tại sao?"

"Lúc cửa mở thì tôi đang ở đó." Vừa nói cậu ta vừa chỉ tay ra chỗ Shinsuke. "Đang lấy chìa khóa ra thì thấy cánh cửa đó khẽ mở ra, người phụ nữ đi ra từ đó. Nhưng cô ta không nhìn tôi. Không nhìn mà đi thẳng một mạch ra cầu thang."

Shinsuke nhìn phòng 202, nếu ra khỏi phòng và đi thẳng đến cầu thang thì khả năng người phụ nữ đó không nhìn thấy cậu nhóc này là rất lớn.

"Dáng vẻ người đó thế nào? Có vội vàng hay run rẩy sợ hãi không?"

Cậu thiếu niên lắc đầu.

"Tôi không rõ. Tóm lại, việc đó xảy ra trong phút chốc."

"Trong phút chốc ư?"

"Đã bảo là tôi nói rất nhiều lần rồi. Tôi ngạc nhiên quá nên đầu óc trắng xóa hết cả. Mãi một lúc lâu sau vẫn không hoạt động nổi."

Đến lúc này, Shinsuke mới nhận ra cậu thiếu niên đang run rẩy, gương mặt cậu xanh xao, đôi mắt vô hồn.

"Việc đó là sao?" Shinsuke hỏi. "Tại sao lại ngạc nhiên và đầu óc trắng xóa? Sao cậu lại bị thế?"

Lúc đó, cậu ta mới nhìn Shinsuke, đôi mắt vẫn đỏ.

"Anh nghe câu chuyện này từ ai phải không?"

"Không... tôi chỉ nghe qua thôi. Tôi muốn nghe chi tiết hơn nên mới đến đây để xác nhận với cậu."

"Vậy sao?"

"Cậu hãy nói cho tôi biết. Sao cậu lại ngạc nhiên đến vậy khi thấy người phụ nữ đó?"

Nhưng cậu ta chỉ lắc đầu.

"Thôi, đằng nào cũng chẳng ai tin đâu. Thế nên tôi mới im lặng đến tận bây giờ. Tôi đã biết trước là sẽ bị cười nhạo mà."

Cậu thiếu niên cởi giày, đóng cánh cửa lại. Shinsuke vội vàng nhét tay vào khe cửa để ngăn lại.

"Anh bỏ tay ra đi!" Cậu thiếu niên nói.

"Cậu hãy nói cho tôi biết, tôi tin cậu mà."

"Mọi người đều nói vậy. Tôi tin cậu mà, hãy kể cho tôi chuyện đó đi! Nhưng chẳng có lấy một ai tin tôi cả. Toàn những kẻ bật cười khi tôi còn chưa kịp kể hết chuyện."

Giọng nói của cậu ta chứa đầy sự phẫn nộ. Hình như cậu ta còn kể với người khác nữa ngoài cảnh sát. Rốt cuộc cậu ta đã thấy gì? Tại sao mọi người không ai tin lời cậu ta?

"Nếu tôi cười, tôi cho cậu đánh tôi." Shinsuke nói "Thế nên kể cho tôi đi!"

Ánh mắt cậu ta đầy ngạc nhiên. Cánh tay định đóng cửa vào dần buông lỏng ra. Chớp lấy cơ hội này, Shinsuke mở rộng cánh cửa và lách người qua.

"Cậu nói đi! Sao cậu lại ngạc nhiên khi thấy người phụ nữ đó?"

Cậu ta nhìn xuống đất, vài giây sau ngẩng lên nhìn Shinsuke. Đó là đôi mắt ngây thơ, không tha thứ cho sự dối trá.

"Đó là người tôi biết." Cậu ta nói.

"Người phụ nữ đó hả?" Shinsuke ngạc nhiên hỏi.

Cậu thiếu niên gật đầu.

"Đó là ai?"

Cậu ta liếm môi. Sau vài giây chần chừ mới mở miệng nói.

"Là cô vợ."

"Cái gì?"

"Là vợ của Kishinaka. Tôi biết người đó."