Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm - Chương 92




Chương 92: Vinh nhục tự biết, đừng quan tâm người khác nói

    “Cha, sao cha lại......”

    Ngọc Mộ Dao hoang mang lên tiếng.

    Bắc An quận vương quay lại, thấy Ngọc Mộ Dao thì tỏ vẻ kinh ngạc, ông đè xuống sự kinh ngạc trong đáy mắt rồi vẫy tay với Ngọc Mộ Dao.

    Ngọc Mộ Dao nhảy chân sáo tới chỗ ông rồi đưa bánh ngọt trong tay cho Bắc An quận vương: “Cha cũng ngủ không được ạ? Sao lại mặc áo giáp thế ạ?”

    Bắc An quận vương đưa tay vuốt tóc Ngọc Mộ Dao nói khẽ: “Cha muốn đi làm một việc.”

    “Muộn vậy sao ạ?” Ngọc Mộ Dao không hiểu.

    Bắc An quận vương gật đầu: “Dao nhi, con có còn nhớ năm chín tuổi cha đưa con cưỡi ngựa đi săn không?”

    Ngọc Mộ Dao cười: “Nhớ ạ, lúc đó con còn ầm ĩ một trận nữa.”

    Bắc An quận vương gật đầu.

    Đó là cuộc săn bắn quy mô lớn, ngoại trừ Ngọc Mộ Dao còn có con trai những tướng quân khác, chỉ có Bắc An quận vương dẫn theo con gái.

    Theo lý mà nói thì Ngọc Mộ Dao không được đi theo, nhưng Bắc An quận vương cưng con nên không để ý người khác bàn tán mà cho Ngọc Mộ Dao đồng hành.

   Ngọc Mộ Dao chín tuổi ngồi trên kiệu đi giữa đội ngũ, sau đó lập tức náo loạn.

    Nàng tức giận chỉ vào con trai những tướng quân khác, lòng đầy căm phẫn nói: “Dựa vào cái gì bọn họ có thể cưỡi ngựa mà ta phải ngồi kiệu? Ta có điểm nào thua kém bọn hắn?” Ngọc Mộ Dao nhắc lại chuyện xưa còn có chút tiếc nuối, cười khúc khích.

    Bắc An quận vương dịu dàng nhìn nàng rồi nói: “Câu nói của con cha nhớ rất lâu, giờ cha muốn đi làm việc này cũng để chứng minh cha không hề thua kém người khác.”

    Mong ước phần mộ bình thường không bằng hậu nhân thán thi cốt.

    Vinh nhục tự biết, đừng quan tâm người khác nói.

    Nửa đêm canh ba, gió lạnh từng hồi.

    Lâm Bạch Cốc cũng tỉnh lại.

    Không phải y đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng mà là bị người bên cạnh đánh thức.

   Lấy lý do chăm sóc y, mấy ngày nay Tần Dịch Thương đều ở lại ngủ cạnh y.

    Mà bây giờ một tay Tần Dịch Thương đang ôm ngực, một tay bấu chặt ván giường, đau đến thở hổn hển.

   Trong mắt Lâm Bạch Cốc lộ vẻ bối rối: “Ngươi sao vậy?”

    Tần Dịch Thương nhíu chặt mày vì đau, nói không nên lời đành phải chỉ vào ngực mình, Lâm Bạch Cốc kéo áo hắn ra xem, phát hiện trên ngực hắn khắc một chữ “chết” hiện ra ánh sáng đỏ rực!

    “Đây là!?” Lâm Bạch Cốc thảng thốt, “Ngôn chú.”

    Trước kia Biên Trọng Hoa quanh quẩn bên cầu Nại Hà mài mòn tâm trí mình, hai trong số ba hồn quay về nhân gian, chỉ còn một hồn tiếp tục canh giữ bên cầu Nại Hà.

   Sau khi Lý quốc sư phát hiện đã gọi Lâm Bạch Cốc và Tần Dịch Thương, ba người rong ruổi khắp chân trời góc biển chỉ để tìm được hai hồn còn lại của Biên Trọng Hoa.

    Nhưng chỉ có ba người thì quá chậm, Lý quốc sư tìm tới Hiền Nghi Thái hậu, muốn dựa vào Ám Hầu Môn mà nàng lập ra, lấy cớ làm việc cho triều đình để sai người đi tìm hồn phách Biên Trọng Hoa.

    Chuyện trên đời này tóm lại vẫn phải dựa vào người khác.

    Hiền Nghi Thái hậu đưa ra một điều kiện.

    Chữa khỏi bệnh cho Thái tử.

    Để chiếm được sự tín nhiệm của Hiền Nghi Thái hậu, một trong ba người phải kết ngôn chú với Hiền Nghi Thái hậu.

   Một khi đã kết ngôn chú thì đôi bên đều phải hoàn thành việc đã hứa, nếu không sẽ cảm nhận thống khổ vạn tiễn xuyên tâm ngày qua ngày, cuối cùng sẽ đau đớn đến chết.

    Lý quốc sư vốn định kết ngôn chú với Hiền Nghi Thái hậu, nhưng Lâm Bạch Cốc sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mà không có Lý quốc sư thì không ai khống chế đại cục, vì vậy đề nghị để mình kết ngôn chú với Hiền Nghi Thái hậu.

   Tần Dịch Thương làm sao có thể để Lâm Bạch Cốc lâm vào nguy hiểm, thế là giành kết ngôn chú với Hiền Nghi Thái hậu.

    Lâm Bạch Cốc vội vàng nắm chặt cổ tay Tần Dịch Thương độ linh khí vào cơ thể hắn, muốn giảm bớt nỗi thống khổ của hắn: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ...... chẳng lẽ Thái tử gặp chuyện rồi sao?”

    Ở phủ Vương gia.

    Kỳ Từ nghe ám hầu ngoài cửa nói: “Vương gia, trong cung xảy ra chuyện rồi! Hiền Nghi Thái hậu gọi ngài nhanh chóng vào cung đấy ạ.”

    Kỳ Từ vừa khoác xong áo ngoài thì đã bị đẩy lên xe ngựa phi nước đại tới hoàng cung.

    Gấp gáp vội vàng nhưng lại lặng yên không một tiếng động.

    Không kịp thở dốc, Kỳ Từ cứ thế bị đưa vào tẩm cung Thái tử.

    Tẩm cung không có cung nữ hay thị vệ mà chỉ có mấy thân tín của Hiền Nghi Thái hậu canh giữ.

   Ám hầu dẫn Kỳ Từ vào nội điện tẩm cung rồi vội vàng lui ra đóng cửa lại.

   Trong nội điện, Kỳ Từ trông thấy Lý quốc sư đang vẽ bùa trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, tóc tai rối bù, bộ dạng cũng vội vàng khẩn trương.

    Còn Hiền Nghi Thái hậu đứng cạnh giường cúi đầu nhìn Thái tử.

   Trên mặt Thái tử đắp vải trắng!

Vải trắng trên mũi miệng hoàn toàn không lay động.

    Kỳ Từ chết sững tại chỗ, bờ môi khẽ nhếch, hai mắt trợn tròn.

    Hiền Nghi Thái hậu nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu lên.

    Ngay cả lúc này nàng vẫn giữ vẻ bình thản như núi đá lặng im, trăm ngàn năm không sợ hóa bụi.

    Hiền Nghi Thái hậu nhìn Kỳ Từ rồi vẫy tay với y.

    Kỳ Từ đứng lặng nửa ngày, lúc này mới chậm chạp đi tới trước mặt Hiền Nghi Thái hậu, quên cả hành lễ.

    Hiền Nghi Thái hậu không trách y mà nói khẽ: “Chết ban đêm không thể náo ra động tĩnh, sợ có kẻ làm loạn thừa cơ tạo phản, ngoại trừ mấy thân tín của ta thì vẫn chưa ai biết cả.”

    “Chết...” Kỳ Từ không biết nói gì, vô thức lặp lại lời Hiền Nghi Thái hậu.

    Hiền Nghi Thái hậu gật đầu: “Đứa nhỏ này bị bệnh tật tra tấn quá lâu rồi, Như Lan có tốt với ngươi không?”

    Bất thình lình bị hỏi khiến Kỳ Từ ngẩn ngơ, hơn nửa ngày mới đáp: “Mẹ ta tốt với ta lắm.”

    “Nàng có nấu canh cho ngươi không?” Hiền Nghi Thái hậu hỏi.

    Kỳ Từ gật đầu.

    “Có dạy ngươi đọc sách viết chữ không?”

    “Có thường xuyên ôm ngươi không?”

    Kỳ Từ bối rối gật đầu lần nữa.

    Hiền Nghi Thái hậu ừ một tiếng rồi dời mắt nhìn về phía Thái tử, nàng nói: “Từ nhỏ Như Lan đã dịu dàng, ta biết nàng nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt nhưng ta thì không, những việc đó ta chưa bao giờ làm cho đứa bé này cả.”

    Hiền Nghi Thái hậu đang nói thì Lý quốc sư đột nhiên đứng dậy nói: “Thái hậu, trận bùa vẽ xong rồi ạ!”

    Kỳ Từ quay lại thấy trên mặt đất vẽ một trận bùa đẫm máu, các hoa văn kỳ quái và ký hiệu lộn xộn đan vào nhau nhìn vừa kỳ quái vừa đáng sợ.

    Hiền Nghi Thái hậu thờ ơ đi đến giữa trận bùa, sau đó ngẩng đầu nhìn Kỳ Từ.

    Kỳ Từ còn đang luống cuống thì Lý quốc sư đã đẩy y vào trận rồi vội vàng nói: “Vương gia, không kịp giải thích nữa, tóm lại cần có hai người thân của Thái tử kéo Thái tử trở về từ quỷ môn quan, lát nữa ngươi có thấy Thái tử thì phải dẫn hắn tới chỗ có ánh sáng! Nhớ rõ dù trông thấy bất cứ thứ gì cũng chỉ là hư ảo, cứ nhắm mắt đi tới phía trước đi!”

    Kỳ Từ: “Khoan đã!”

   Khoan đã!

    Nhưng y đâu phải người thân của Thái tử!

    Kỳ Từ còn chưa nói xong thì đã thấy trận bùa phát ra ánh sáng đỏ như máu chiếu sáng cả nội điện tẩm cung, sau đó ánh sáng đỏ lóe lên trước mắt Kỳ Từ rồi cả người y bất thình lình rơi xuống.