Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm - Chương 57




Chương 57: Dù sao cũng là nam nhân, nếu ngươi không ngại......

Kỳ Từ đè xuống nỗi xao động trong lòng, ra vẻ thản nhiên nói: "Dù sao cũng là nam nhân, nếu ngươi không ngại thì..."

Biên Trọng Hoa mở cửa cười nói: "Thôi đi, ngươi nhìn thùng kia nhỏ như vậy sao có thể chứa nổi hai người chứ, huống hồ ta cũng không phải người thường, ao nước lạnh mấy cũng không làm ta chết cóng được đâu."

Kỳ Từ: "Nhưng lúc nãy lão bá kia đã nói......"

Biên Trọng Hoa nhếch môi: "Người mặc áo lông vũ? Nếu nó không đến tìm ta thì ta vẫn phải đi tìm nó, nó đến tìm ta thì ta sẽ tiết kiệm được chút sức lực, đừng lo, một khắc sau ta sẽ trở lại."

Dứt lời Biên Trọng Hoa nhảy lên một cái, thân hình tan biến vào bóng tối lặng yên không một tiếng động.

Kỳ Từ bất đắc dĩ thở dài đưa tay đóng cửa lại, ngẩn người nhìn thùng nước nóng kia một hồi, sau đó đứng dậy đóng chặt cửa sổ rồi cởi đai lưng.

Kỳ Từ khiêng ghế tới cạnh thùng tắm để đặt khăn và y phục, sau đó cởi đồ bước vào thùng tắm ngâm cả người trong nước nóng, rửa sạch mệt mỏi vì đi đường những ngày qua.

Kỳ Từ khoan khoái thở dài một tiếng, tựa đầu vào vách thùng lười biếng chà xát thân thể, tiếng nước róc rách.

Vì mỏi mệt nên Kỳ Từ tắm một hồi chợt cảm thấy buồn ngủ, suy nghĩ bắt đầu tan rã, hai mắt khép lại ngủ gật.

Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua làm Kỳ Từ rùng mình.

Kỳ Từ vốc nước nóng lên mặt cố làm mình tỉnh táo một chút, kết quả vừa ngẩng đầu thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Y đang đối diện với cửa sổ, mà lúc này cửa sổ mở rộng, ánh trăng mỏng lạnh bên ngoài hắt vào, gió lạnh vù vù, bóng cây lắc lư giương nanh múa vuốt, nhìn ra xa chỉ thấy một màu đen kịt như muốn nuốt chửng vạn vật.

Kỳ Từ lập tức cảm thấy kỳ quái, rõ ràng y đã đóng cửa sổ rồi mà, chẳng lẽ nhớ nhầm?

Phòng khách dịch trạm đều ở tầng trệt, thùng tắm lại đối diện cửa sổ, nếu giờ có người đi ngang cửa sổ thì sẽ thấy hết quang cảnh trong phòng.

Kỳ Từ đang trần như nhộng tắm rửa nên tất nhiên không muốn bị lộ, mặc dù giờ này cũng chẳng có ai đi lung tung bên ngoài nhưng cửa sổ mở rộng vẫn khiến người ta hoảng hốt, thế là Kỳ Từ vội vàng lau khô người rồi mặc quần áo sạch sẽ chạy đến trước cửa sổ.

Cuối thu gió lạnh căm căm, Kỳ Từ đưa tay đóng cửa sổ vô tình nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó bỗng nhiên trừng to mắt lui ra sau mấy bước, không cẩn thận đá ngã lăn chiếc ghế.

Tiếng va chạm quanh quẩn trong phòng rồi lập tức im ắng lại.

Lồng ngực Kỳ Từ phập phồng mạnh vì sợ hãi.

Dường như y trông thấy một người đứng dưới bóng cây cách cửa sổ không xa.

Người kia còng lưng, tay dài quá gối, mỉm cười âm trầm, miệng rách toạc đến mang tai.

Kỳ Từ hít thở sâu buộc mình tỉnh táo lại rồi nhìn thật kỹ, chỉ thấy bụi cây lắc lư trong gió, tiếng lá xào xạc.

Chuyện gì xảy ra? Là mình nhìn lầm sao?

Kỳ Từ không rét mà run vội vàng đóng lại cửa sổ, cẩn thận suy nghĩ chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt, y bình tĩnh đỡ lên chiếc ghế vừa ngã xuống đất, dọn dẹp rồi thay đồ, sau đó khiêng thùng tắm ra khỏi phòng.

Cuối cùng Kỳ Từ về phòng đóng cửa lại, vừa quay lưng thì bắt gặp một người âm thầm đứng sau mình, gần trong gang tấc.