Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm

Trước Khi Ngủ Vương Gia Luôn Nghe Thấy Ám Hầu Niệm Chú Thanh Tâm - Chương 131




Kỳ Từ càng không muốn nhớ thì mọi chi tiết đêm qua lại càng rõ ràng.

Nỗi xấu hổ muộn màng khiến mặt y đỏ bừng, toàn thân bứt rứt chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ.

Sao y có thể nói ra những lời kia chứ, còn làm chuyện đó nữa, còn còn........

A a a a!

Kỳ Từ đang sụp đổ vì hành vi của mình thì người bên cạnh bỗng nhiên cựa quậy.

Biên Trọng Hoa thở dài một hơi rồi chậm chạp mở mắt ra.

Trên lưng hơi rát chắc vì đêm qua bị Kỳ Từ cào xước, lát nữa nhất định phải bảo y bôi thuốc cho mình rồi nhân tiện trêu chọc vài câu mới được.

Biên Trọng Hoa quay đầu nhìn thì thấy Kỳ Từ trùm chăn mỏng kín đầu, cả người co ro trong góc giường chẳng biết đã dậy chưa.

Tư thế ngủ này có vẻ hơi mất tự nhiên.

Biên Trọng Hoa nhíu mày nhích tới chỗ Kỳ Từ, phát hiện y cũng nhẹ nhàng nhích vào góc.

Biên Trọng Hoa: "......"

Hắn đưa tay kéo chăn trên người Kỳ Từ, nghe thấy bên trong vọng ra giọng nói ỉu xìu: "Tạm thời đừng nói chuyện với ta, đừng để ý tới ta, cách xa ta một chút đi."

Biên Trọng Hoa bất đắc dĩ bật cười rồi ôm cả người lẫn chăn vào lòng, gối đầu lên người Kỳ Từ cười híp mắt nói: "Tiểu công tử phũ phàng quá nha, làm xong lập tức trở mặt không nhận nợ à? Ôi, thật đau lòng muốn chết."

Kỳ Từ không lên tiếng nhưng bàn tay níu chặt chăn hơi buông lỏng.

Biên Trọng Hoa lại hỏi: "Trên người có chỗ nào khó chịu không?"

"Không có, không có." Giọng Kỳ Từ lí nhí như muỗi kêu.

"Không có thì tốt rồi." Biên Trọng Hoa hôn Kỳ Từ mấy cái qua lớp chăn rồi dịu dàng nói, "Tiểu công tử, chẳng phải trước kia ngươi luôn nói với ta muốn du ngoạn nhân gian sao? Cuối cùng giờ cũng có cơ hội rồi, ngươi nghĩ chúng ta nên đi đâu trước đây? Phía Tây là núi Bình Đỉnh đủ mọi loài chim, phía Đông là biển cả có nhân ngư, phía Bắc là hoang mạc mênh mông ngút ngàn, phía Nam có núi Thước Sơn và sao Cơ Vĩ, ngươi muốn đi đâu chúng ta sẽ đi đó."

Ngữ khí Biên Trọng Hoa ôn nhu, thanh âm trìu mến, từng chữ lọt vào tai khiến Kỳ Từ dần bình tĩnh lại.

Kỳ Từ kéo chăn xuống khỏi đầu, không còn rúc trong góc nữa mà xoay người nhìn Biên Trọng Hoa.

Gương mặt và vành tai y vẫn còn hơi đỏ vì xấu hổ quả thực làm người ta thương yêu, Biên Trọng Hoa nhịn không được cúi đầu hôn y một cái: "Đã nghĩ ra muốn đi đâu chưa?"

Kỳ Từ gật đầu nói khẽ: "Chúng ta đến núi Độ Sóc tế bái các huynh trưởng và tỷ tỷ đi."

Biên Trọng Hoa sững sờ.

Quỷ Vực mãi là vết thương khó lành trong lòng Kỳ Từ, luân hồi hai kiếp cũng chưa thể khép lại.

Biên Trọng Hoa lập tức đau lòng, vội vàng nói: "Ừ, ta đi với ngươi."

Núi Độ Sóc ở Đông Hải, sương trắng lượn lờ, đỉnh núi phong ấn Quỷ Vực.

Trên núi cỏ cây rậm rạp tươi tốt, chín hồ sâu dưới đáy sơn cốc trong veo phẳng lặng, quanh năm không hề có người hay dã thú nào.

"Nơi này vẫn chẳng thay đổi gì cả." Kỳ Từ ngắm nhìn chung quanh rồi nói với Biên Trọng Hoa.

Khung cảnh quen thuộc khiến những hồi ức đã chôn sâu trong lòng bị lật ra lần nữa, tiếng các huynh trưởng và tỷ tỷ cười đùa rộn ràng và kiên nhẫn dạy mình điều khiển nước.

Thậm chí còn có tiếng gào thét tuyệt vọng của Bát ca Phụ Chất ngày đó hóa thành yêu ma.

Toàn thân Kỳ Từ lạnh buốt, nhịn không được rùng mình một cái.

"Ngươi không sao chứ?" Một bàn tay đè lại bả vai Kỳ Từ như muốn tiếp thêm sức mạnh cho y.

Kỳ Từ ngẩng đầu lên đối diện với Biên Trọng Hoa, thấy trong mắt hắn tràn ngập lo lắng.

Kỳ Từ lấy lại bình tĩnh rồi gật đầu: "Ừ, ta không sao."

Biên Trọng Hoa đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng y.

Kỳ Từ lấy ra một túi vải xanh rồi cẩn thận mở ra, bên trong là thẻ đá hộ thân y khắc cho các huynh trưởng và tỷ tỷ, sau khi Kỳ Từ xảy ra chuyện Biên Trọng Hoa đã giao thẻ đá cho Chân Vũ Tiên Quân giữ giúp, giờ mới trả lại cho chủ cũ.

Đại ca Tù Ngưu vào Quỷ Vực quá sớm nên không được Kỳ Từ tặng bùa hộ thân, giờ y đã khắc bù cho hắn một tấm.

Kỳ Từ lần lượt ném tám lá bùa hộ thân bằng đá xuống hồ sâu, nghe tiếng đá rơi vào nước thì không kìm được đỏ cả vành mắt.

Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng vẫn khó lòng buông bỏ nỗi đau xót.

Chỉ là tuyệt vọng và phẫn uất đã bị hiện tại và trước mắt thay thế.

Kỳ Từ chợt nói với Biên Trọng Hoa: "Tạ ơn ngươi."

Biên Trọng Hoa khẽ giật mình rồi cười hỏi: "Tiểu công tử sao thế? Sao tự dưng lại nói tạ ơn?"

Kỳ Từ lắc đầu, không giải thích mà chỉ nói: "Chúng ta về đi."

Biên Trọng Hoa cũng không truy hỏi, đang định cùng Kỳ Từ rời đi thì sơn cốc bỗng nổi lên sương mù.

Màn sương kia quả thực rất kỳ lạ, không biết từ đâu đến mà chỉ trong nháy mắt đã bao trùm cả sơn cốc, dày đến nỗi không thấy rõ cảnh trước mắt.

Kỳ Từ không khỏi bối rối, y đã ở núi Độ Sóc nhiều năm mà chưa bao giờ thấy sơn cốc nổi lên sương mù dày như thế.

Xảy ra bất thường ắt có yêu ma, trong lòng Kỳ Từ dâng lên một nỗi bất an, vừa quay đầu định nói Biên Trọng Hoa mau rời đi thì phát hiện bên cạnh không còn ai!

Biên Trọng Hoa đã biến mất!

Kỳ Từ lập tức luống cuống, vừa gọi Biên Trọng Hoa vừa tìm hắn khắp nơi, y mới chạy mấy bước thì đột nhiên phát hiện trong màn sương phía trước thấp thoáng một bóng người.

Kỳ Từ gọi Biên Trọng Hoa nhưng chẳng ai trả lời, y nhíu mày hỏi: "Ngươi là ai?"

Bóng người kia cử động rồi đi xa hơn.

Kỳ Từ vội vàng đuổi theo, chốc lát sau đã lên tới đỉnh núi.

Sương mù trên đỉnh núi không dày bằng ở sơn cốc nên có thể thấy rõ khung cảnh chung quanh, nhưng dù Kỳ Từ cố nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ người trước mặt.

Phút chốc bóng người kia lại biến mất, sau đó chợt vang lên tiếng cười quái dị và mùi máu tanh hôi khó ngửi.

Kỳ Từ lập tức tê cả da đầu, toàn thân căng cứng, cả người run rẩy, y bàng hoàng mở to mắt, vô thức thì thào: "Sao lại......"

Tiếng cười kia, mùi máu kia.

Y rất quen thuộc.

Sau khi vào Quỷ Vực, cả ngày lẫn đêm y phải đối phó với ác quỷ trong biển máu, tiếng cười và mùi máu tanh kia luôn quanh quẩn bên y mỗi giờ mỗi khắc!

Ngay khi Kỳ Từ đang sững sờ thì sương trắng dần tan đi.

Kế đến một khe hở rộng hoác đen ngòm không thấy được gì xuất hiện trước mắt y, tiếng cười và mùi máu tanh hôi kia vọng ra từ trong khe.

Đó chính là lối vào Quỷ Vực.