Trước Khi Héo Tàn

Chương 3




Văn phòng Kỳ Thù ở tầng 28, thang máy đi qua từng tầng, lòng tôi càng ngày càng bất an.

Không biết từ lúc nào, tôi đối với Kỳ Thù là tình yêu xen lẫn sợ hãi cùng bài xích.

Tôi sợ hắn, nhưng muốn gần gũi hắn.

Đặc biệt là sau khi cấy tuyến thể nhân tạo xong, hắn sẽ luôn dùng tin tức tố áp chế tôi hoặc cưỡng bách tôi phát tình. Lúc này tôi mới hiểu được là một Omega thật không dễ dàng.

Tin tức tố của Kỳ Thù là hổ phách, rõ ràng là một mùi vị rất ngọt ngào, nhưng không đem lại cho người khác cảm giác ấm áp.

Thang máy đinh một tiếng.

Tầng 28 chỉ có 2 phòng họp cùng các phòng ban cấp cao, trống vắng lạnh băng. Tôi đi qua hành lang dài, đẩy ra cửa kính phòng cuối.

Kỳ Thù không ở đây?

Phòng tiếp khách lẫn văn phòng đều không có người, trong không khí lại có một cỗ mùi vị cổ quái. Trực giác dẫn ta hướng vào phòng, sau lớp cửa phòng nghỉ là tiếng rên rỉ thở dốc.

Đầu tôi oanh một tiếng.

Kỳ Thù....

Theo bản năng tôi muốn chạy thoát, tay lại gắt gao giữ tay nắm cửa không cách nào nhúc nhích.

Như có một con quái vật xông đến bắt lấy tim tôi, dùng sức cấu xé, máu tươi chảy đầm đìa.

Không hiểu can đảm từ đâu ra, hoặc muốn thêm đau đớn cho bản thân, tay tôi mở cửa.

Nhưng tôi đánh giá cao chính mình rồi.

Biết Kỳ Thù lên giường cùng người khác với việc nhìn thấy là hai chuyện khác nhau. Tôi cho rằng mình sẽ bình thản tiếp nhận chuyện này, thấy hình ảnh trước mắt này mới biết bản thân chịu không nổi.

Omega không mảnh vải che thân quỳ trên giường, mông vểnh lên cao, người phía trên Kỳ Thù áo lại chỉnh tề, quần chưa vứt đi.

Nhìn cực kì dâm mỹ.

Động tác Kỳ Thù hung ác, Omega dưới thân bị đâm đến hai mắt mê mang, thần trí không rõ, chỉ biết thút thít rên rỉ.

Mùi vị mật đào lửng lờ trong không khí. Khiến người khác buồn nôn.

Một cỗ từ dạ dày trào ngược lên, tôi phải cố gắng kiềm nén mới không nôn.

"Tiêu Dữ." Kỳ Thù ghé mắt nhìn tôi, giọng điệu bình tĩnh mang theo gợi cảm.

Bọn họ còn chưa kéo màn. Ánh chiều từ cửa sổ chiếu vào, trong phòng lại là cảnh mỹ sắc. Ở góc độ trên cao nhìn thấy, bọn họ vui sướng hưởng thụ biết bao nhiêu.

Quy tắc cùng đạo đức, đối với Kỳ Thù không liên quan.

"Học trưởng..." Tôi cúi đầu, trốn tránh nhìn họ giao triền, móng tay cắm sâu vào bàn tay để khiến bản thân tỉnh táo.

Kỳ Thù khẽ cười, động tác dưới thân càng nhanh hơn.

Omega nỉ non càng thêm phóng đãng. Hoá ra một Omega ngoan ngoãn như vậy cũng sẽ phát ra tiếng dâm đãng đến thế.

Kỳ Thù chắc rất thích. Hắn luôn chê bai tôi cứng nhắc.

Không biết qua bao lâu, bọn họ đã xong.

Kỳ Thù bắn ra, nắm tóc Omega:"Liếm sạch sẽ."

Omega ngoan ngoãn liếm, trong lúc đó giương mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt tỏ rõ chủ quyền.

Tôi không thể đáp lại.

Muốn ngất đi, nhưng tôi đã dùng toàn bộ sức lực để đứng vững.

"Lại đây." Kỳ Thù vẫy tay.

Trong đầu nghĩ đi đi, chân tôi lại nặng như chì.

Tôi không hiểu, tại sao Kỳ Thù lại làm vậy với tôi.

Chẳng lẽ có người chứng kiến sẽ khiến hắn hứng thú hơn? Với thế lực của hắn, có thể gọi mọi người trên thế giới này đến xem, cần gì phải là tôi?

Vì tôi luôn ngoan ngoãn nghe lời?

Thấy tôi bất động, Kỳ Thù không giận, đẩy đầu Omega ra, sau đó đứng dậy đi về phía tôi.

Khi hắn đến gần, mùi hổ phách hoà lẫn mật đào tràn ngập. Ngọt đến ghê tởm.

"Đẹp không?" Kỳ Thù hỏi tôi.

Yết hầu khẽ nhúc nhích, nhịn xuống cơn buồn nôn, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nói:"Đẹp...Em có thể đi chưa?"

"Vừa đến đã muốn đi?" Ánh mắt Kỳ Thù âm u, giơ tay bóp chặt cằm tôi.

Hắn dùng rất nhiều sức, tựa như muốn bóp nát cằm tôi. Tôi đau đớn phát ra tiếng kêu rên.

Kỳ Thù không vui nhíu mày, phất tay ném tôi lên giường, lạnh lùng:"Cởi quần áo."

Omega đang ngồi ở cuối giường mặc sơ-mi, nghe xong dừng lại khó hiểu nhìn qua, nhưng không dám mở miệng.

Trên giường còn nồng đậm mùi tình dục, là thứ ô uế, còn có hương Kỳ Thù.

Tôi cẩn thận đặt hắn ở đầu quả tim, hắn lại vấy bẩn tôi.

"Kỳ Thù..." Tôi gian nan mở miệng, thường ngày rất ít gọi tên hắn, nên có chút xa lạ, "Em không muốn."

Ha, tôi dám nói không với Kỳ Thù. Tôi giỏi quá.

Không cần nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết Kỳ Thù đang tức giận. Sủng vật được nuôi dưỡng sao lại cự tuyệt chủ nhân?

Tiếng khoá quần kéo phá đi không gian yên tĩnh. Tôi không nhìn Kỳ Thù, nhưng nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Omega có thể đoán được dáng vẻ của hắn.

"Cậu đi ra ngoài."

"Kỳ ca..." Omega mềm mại kêu lên.

Kỳ ca...A.

"Đi ra ngoài." Kỳ Thù gằn giọng.

"Vâng..." Omega không tình nguyện mặc quần áo, đi ra ngoài còn tốt bụng đóng cửa lại.

Tôi từ từ ngồi dậy, nhìn Kỳ Thù. Năm tháng trôi qua không làm nét đẹp kinh diễm ấy tiêu giảm, ngũ quan hoàn mĩ đến mức làm người khác rung động.

Ngủ cùng hắn bốn năm, xem ra tôi không lỗ rồi.

"Tiêu Dữ, có phải dạo này tôi chiều em quá không?"

Kỳ Thù từng bước đi đến, theo bản năng tôi lùi lại phía sau, lại bị hắn túm cổ áo kéo lại.

"Em còn nhớ rõ mình là ai không?" Hắn tiến lại gần tôi:"Em có xứng đáng được lên tiếng không nhỉ?"

Đương nhiên tôi không xứng đáng.

Tôi chỉ là công cụ giúp hắn phát tiết, là thế thân tốt nhất của bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

"Học trưởng Ôn Tồn...Tháng sau về rồi phải không?" Tôi tự giễu cười cười, hướng điểm đau giẫm lên.

Biểu tình Kỳ Thù quả nhiên xuất sắc.

Đả thương đối thủ đến 800 điểm như thế này, thật tốt.

"Đợi anh ấy về.......Em liền..." Tôi chưa nghĩ ra mình làm gì, đành sửa miệng:"Em không ngại anh cùng người khác làm tình trên giường. Em, dù sao em cũng dơ...Nhưng học trưởng Ôn Tồn là một người sạch sẽ, anh không thể đối xử với anh ấy..."

Nói xong, tôi còn cảm thấy mình như thánh phụ, đến lúc này còn nhọc lòng vì Kỳ Thù.

"Em dơ?" Đôi mắt Kỳ Thù u ám:"Đi theo tôi rất thiệt thòi cho em à?"

"Không phải. Em chỉ là..."

Tôi chỉ hy vọng hắn đi gặp người mình yêu sạch sẽ một chút.

Chẳng sợ hắn là tên tồi tệ thế nào.

"Tiêu Dữ, em nên rõ ràng mình là đồ vật của ai."

Một tay Kỳ Thù ấn tay tôi xuống mặt đất, thanh âm hung ác:"Trước khi tôi chơi đủ, em cũng đừng mong đi đâu."

Thời điểm ngã xuống đất đập vào đầu giường tủ, không cẩn thận làm rớt đồ. Tôi nhìn phân nửa áo mưa trong hộp, càng cảm thấy bi thương.

"Em nào có dám đi."

Trái tim bị giẫm nát, cơn gió lùa vào làm lạnh tim tôi.

Tôi đợi anh vứt bỏ tôi.

Có như thế nào tôi cũng không rời.