Edit: Tiểu Đậu
Beta: Sani
Chương 64: Nhiễm Trúc Nguyệt x Tống Cảnh Thước (8)
Nhiễm Trúc Nguyệt và Tống Cảnh Thước quen nhau một thời gian rất lâu.
Thấy hai bọn họ ở bên nhau rất lâu, bạn bè xung quanh đều rất ngạc nhiên, thật ra ngay từ đầu lúc Nhiễm Trúc Nguyệt nói với bạn bè lần này đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng không có người nào tin cả.
Bởi vì mỗi lần Nhiễm Trúc Nguyệt động tâm với một anh chàng đẹp trai đi ngang qua bên đường nào đó đều nói như vậy, kết quả vừa được mấy ngày lại chán.
Nhưng lần này Tiểu Trúc Nguyệt còn dũng cảm dâng mình cho người khác, mọi người cảm thấy lần này có thể sẽ kiên trì lâu hơn một chút, còn lén lút đánh cược nói có thể lần này sẽ vượt qua một tháng.
Mọi người đều nghĩ rằng thời hạn nhiều nhất chính là ba tháng, vài người còn lấy túi làm đồ cược.
Nhiễm Trúc Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, nói: “Tôi cũng không ham muốn mấy cái túi của mấy người.”
Dù sao Đại tiểu thư Nhiễm cũng không thiếu tiền mua mấy cái túi, phòng để quần áo trong nhà riêng của cô chứa đầy những sản phẩm mới và nhiều sản phẩm giới hạn khác nhau.
“Nhưng tôi nhất định phải chứng minh cho mọi người thấy, tôi và Tống Cảnh Thước sẽ ở bên nhau lâu dài!”
Ngày đó đến thời hạn ba tháng, Nhiễm Trúc Nguyệt dẫn Tống Cảnh Thước đi thu chiến lợi phẩm, hẹn các chị em cùng nhau đi ăn tối.
Trong ghế lô, mấy người khác đặt túi mình đã đóng gói cẩn thận lên trên bàn.
Làm giống như đang giao dịch thứ gì không chính đáng.
Tống Cảnh Thước nhìn mấy thứ kia, nhướng mày cười khẽ: “Mấy người đánh cược sao?”
Mọi người: ……
Nhiễm Trúc Nguyệt bỏ tất cả những thứ đó vào túi lớn ở phía sau, kéo ghế ra ngồi xuống, nói: “Dù sao cũng ba tháng rồi, nếu mọi người còn muốn tiếp tục đánh cược thì chúng tôi vẫn có thể theo cùng.”
Nhiễm Trúc Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua Tống Cảnh Thước, hỏi: “Đúng không?”
Tống Cảnh Thước ngầm đồng ý.
Tất cả mọi người đều không nói một lời nào, cũng coi như là mở mang kiến thức về sự bền vững giữa của Tống Cảnh Thước và Nhiễm Trúc Nguyệt.
Một bữa cơm hai người ăn đến ngọt ngào, đại tiểu thư từ trước đến nay cần người che chở nay lại chăm sóc người khác, thậm chí còn chủ động bóc vỏ tôm cho Tống Cảnh Thước.
Rõ ràng hai người đều có tay, rõ ràng hai người đều có thể trực tiếp bóc vỏ tôm cho mình ăn, nhưng lại tự tay mình bóc vỏ tôm sau đó đặt vào trong bát của đối phương
Mọi người:….. Đây là cố tình thể hiện cho bọn họ xem sao?
Lần này là bọn họ đã thua.
Trước khi bữa cơm tối kết thúc, mọi người ở trên bàn cơm nói chuyện phiếm, có người còn hỏi một câu: “Cho nên rốt cuộc là tại sao?”
“Tại sao Tống Cảnh Thước đối với cậu lại không giống như nhưng người khác?”
Rõ ràng cuộc gặp gỡ của bọn họ không có gì đặc biệt, sau đó cũng không có gì đặc biệt, nghiêm túc nghĩ lại sở thích của hai người cũng không giống nhau.
Dù sao những người trước kia đối với Nhiễm Trúc Nguyệt chỉ là xuất hiện thoáng qua, Tống Cảnh Thước cũng là như vậy, nhưng không ai nghĩ đến sự xuất hiện thoáng qua này của Tống Cảnh Thước lại khác với những người khác.
Nhiễm Trúc Nguyệt cười khẽ, nói: “Tôi cũng không biết.”
“Nhưng chỉ là tôi rất thích, rất thích anh ấy.”
Ở bên Tống Cảnh Thước, dường như mỗi ngày đều cảm thấy rất mới mẻ, mỗi ngày đều ngọt ngào, chỉ biết ngày này qua ngày khác càng thích hơn, sự yêu thích không giảm đi qua từng ngày.
Tống Cảnh Thước đặt tay lên đầu Nhiễm Trúc Nguyệt, giọng nói rất nhẹ, nói: “Không có biện pháp, ai bảo sự lựa chọn này của em là anh chứ.”
Đôi khi phải tin tưởng vào vận mệnh, cho dù trước kia trải qua bao nhiêu lần thất vọng, cho dù trước kia là như thế nào đi nữa.
Cũng muốn tin tưởng vận mệnh sẽ mang đến người thích hợp bên cạnh bạn.
Sau khi Nhiễm Trúc Nguyệt và Tống Cảnh Thước ở bên nhau nửa năm, lần này gia đình cũng không nhịn được, chủ động hỏi Nhiễm Trúc Nguyệt có suy nghĩ muốn kết hôn với người đó hay không.
Thật ra người nhà họ Nhiễm vẫn luôn rất thoáng, chưa bao giờ hạn chế Nhiễm Trúc Nguyệt ở bên ai, yêu đương với ai, ngay từ đầu cưỡng ép muốn giới thiệu cô quen Hứa Nhượng, cũng muốn thử xem rốt cuộc hai đứa trẻ này có thể nên đôi hay không, hơn nữa cũng có tình bạn trước kia, cũng cảm thấy có thể thử xem.
Bởi vì thật ra nhà họ Nhiễm cũng biết một số chuyện của Hứa Nhượng, ít hay nhiều cũng nghe nói một số chuyện như thế, ví dụ như Hứa Nhượng đổi bạn gái, Hứa Nhượng lại làm tan nát trái tim của cô gái nhỏ nào đó.
Bố mẹ Nhiễm suy nghĩ một chút, đức hạnh này chẳng phải rất giống với con gái của bọn họ hay sao? Trước kia Nhiễm Trúc Nguyệt kết giao với người khác cũng chỉ hai ba ngày rồi kết thúc, có người coi như cô gái nhỏ tùy tiện chơi đùa, không nhớ mong trong lòng.
Nhưng cũng sẽ có người cảm thấy thực sự không hiểu, cũng có người đến trước nhà làm ầm ĩ, bố mẹ Nhiễm cũng không biết làm sao đối với tính nết này của Nhiễm Trúc Nguyệt, giáo dục cô vài lần.
“Nếu con không thể cam đoan ở bên người khác lâu dài, thì không cần nói thích người ta.”
Nhiễm Trúc Nguyệt cũng rất ấm ức, thật sự không phải cô cố ý, mỗi người cô gặp được đều nghĩ rằng có thể lâu dài, nhưng ai biết mình không được bao lâu thì bắt đầu chán ghét.
Cho nên lần này bọn họ nhìn thấy con gái nhà mình vậy mà đã yêu đương người đàn ông này được nửa năm, bọn họ lập tức bắt đầu thúc giục Nhiễm Trúc Nguyệt, hỏi ý của cô xem có muốn kết hôn hay không.
Nửa năm, đây nhất định là tình yêu đích thực.
Cho dù thông suốt, cũng không có bậc cha mẹ nào không hy vọng con gái nhà mình có thể nhanh chóng gả ra ngoài, bọn họ cũng giống như vậy.
Nhiễm Trúc Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi trả lời: “Không sao, chúng con có thể bàn bạc thêm một thời gian nữa, kết hôn là một việc lớn phải có trách nhiệm.”
Bố mẹ Nhiễm lại đợi thêm hai tháng, cuối cùng thật sự không thể kìm lòng được nữa, lén lút đi tìm Tống Cảnh Thước.
Lúc Tống Cảnh Thước bị bọn họ tìm tới tận cửa thì vừa mới kết thúc cuộc họp video với Hứa Nhượng, bởi vì gần đây Hứa Nhượng dẫn Bạch Ly đi ra ngoài giải sầu, chuyện của công ty giao lại cho anh.
Hứa Nhượng nói lần sau lại đổi cho Tống Cảnh Thước đi, một trong hai người ở bên này là được rồi.
Anh vừa mới từ phòng họp trở lại văn phòng, thì nhận được điện thoại của quầy lễ tân gọi đến, nói: “Tống tổng, chào anh, bây giờ có người muốn gặp anh, anh có ở trên lầu không?”
“Tôi ở trên lầu, ai vậy? Có nói là chuyện gì không?”
“Đối phương nói là bố mẹ vợ tương lai của anh.”
“…”
“Cô dẫn người lên đây.”
Sau khi Tống Cảnh Thước cúp điện thoại, anh rất do dự có nên nói chuyện này cho Nhiễm Trúc Nguyệt biết hay không, nhưng sau đó suy nghĩ lại, nếu bố mẹ đối phương đã đến tìm anh như vậy, khẳng định là không có nói cho Nhiễm Trúc Nguyệt.
Sự ăn ý này là phải có.
Nhưng thật đúng là người một nhà thì cùng chí hướng, bố mẹ Nhiễm dường như không hề thông báo trước cho người khác biết khi làm việc gì, giống như việc Nhiễm Trúc Nguyệt đột nhiên ôm anh ở cửa quán bar, hỏi tại sao anh lại không nhớ cô.
Hai người cùng nhau tới.
Thật ra bố mẹ của Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn tương đối trẻ, thoạt nhìn có vẻ không đến 50 tuổi, Tống Cảnh Thước đã pha trà và ngồi ở trên lầu đợi bọn họ từ sớm.
Một người khác ở quầy lễ tân đã đưa họ đến, để bọn họ ngồi ở trên ghế sô pha nghỉ ngơi trước.
“Cháu chào hai bác.” Tống Cảnh Thước cúi người đặt tách trà ở trước mặt hai người: “Xin hỏi…?”
“Lần đầu tiên gặp mặt.” Mẹ Nhiễm mở miệng trước: “Bác là mẹ của Nhiễm Trúc Nguyệt, người bên cạnh này chính là chồng của bác.”
Tống Cảnh Thước gật đầu, bỗng nhiên có thể hiểu được tính cách chủ động và có phần mạnh mẽ như vậy của Nhiễm Trúc Nguyệt là giống ai.
Bố Nhiễm còn chưa kịp nói chuyện, nhưng đã được mẹ Nhiễm giới thiệu với người khác xong rồi, bố Nhiễm ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, ám chỉ với vợ mình là ông có lời muốn nói.
“Thật ngại quá khi đột ngột tới thăm cháu như vậy, hôm nay hai bác tới là có một chuyện quan trọng muốn nói chuyện với cháu.”
Tống Cảnh Thước gật đầu, “Dạ.”
Nói như vậy, kiểu bố mẹ này lừa gạt con gái muốn đến gặp mặt bạn trai của cô, tình huống là…khuyên chia tay.
Hơn nữa nhà họ Nhiễm là gia đình danh môn vọng tộc như vậy, có thể nhất định sẽ coi thường thân phận anh kém hơn nhà bọn họ.
Nhưng Tống Cảnh Thước đã quyết định từ lâu, anh đã sớm biết mình và Nhiễm Trúc Nguyệt ở bên nhau sẽ có rất nhiều khó khăn, trong đó có cả vấn đề gia đình.
Trước kia không hiểu tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, tuổi càng lớn càng hiểu được đạo lý này, nhưng chênh lệch giữa bọn họ cũng tạm chấp nhận được, cũng không tính là cách biệt một trời một vực, cố gắng nói chuyện một chút ngược lại cũng có thể thuyết phục được.
Cho nên Tống Cảnh Thước không lúng túng chút nào, ngược lại còn nghiêm túc lắng nghe, sẵn sàng nói ra suy nghĩ của mình bất cứ lúc nào.
“Con gái nhà bác đã yêu đương với cháu hơn nửa năm rồi, có lẽ cháu cũng biết trước kia con bé đối với chuyện tình cảm vẫn luôn không có nhiều nghị lực lắm, thật ra không phải con bé không quan tâm đến, chỉ là tật xấu này con bé vẫn không thay đổi được…..”
Tống Cảnh Thước khẽ gật đầu coi như là đồng ý.
“Cho nên chúng ta cảm thấy…”
Bọn họ cũng cảm thấy không thích hợp? Cảm thấy nửa năm nay không biết kiên trì đến bao lâu, sau đó nếu như Nhiễm Trúc Nguyệt lại tái phát tật xấu….
Tống Cảnh Thước còn chưa suy nghĩ xong, bỗng nhiên nghe thấy người đàn ông trung niên nói: “Chúng ta cảm thấy, cháu và con gái của bác có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn.”
Tay của Tống Cảnh Thước run lên, nước ở bên trong chén cũng sóng ra ngoài một ít.
Hướng đi của cốt truyện này sao mà không giống với những gì anh nghĩ?
Bố Nhiễm nhìn thấy phản ứng này của Tống Cảnh Thước còn cho rằng anh không muốn, khuôn mặt của ông trở nên nặng nề, nói: “Cháu xem này cũng đã hơn nửa năm rồi, chuyện của hai người các cháu cũng không có tin tức gì.”
“Nếu cháu cảm thấy có chỗ nào không hài lòng có thể nói với chúng ta, nhưng bác thấy có vẻ con gái của bác thật sự rất thích cháu, lúc này cháu sẽ không nói cho chúng ta…”
“Cháu cũng chỉ là đang chơi đùa?”
Bây giờ người đàn ông không chịu trách nhiệm thật sự có quá nhiều! Bọn họ cũng chưa từng biết Tống Cảnh Thước rốt cuộc là người như thế nào, chỉ biết con gái nhà mình rất thích cậu ta.
Mở miệng ngậm miệng đều là “Bạn trai con mua” “Con và bạn trai cùng đi” “Bạn trai con siêu đáng yêu nha” “Con rất yêu bạn trai con”
Nhưng vẫn chưa thấy qua người này rốt cuộc là người như thế nào.
Cuối cùng Tống Cảnh Thước mới phản ứng lại, cầm ly nước đặt xuống, ngồi thẳng dậy, có chút áy náy mở miệng: “Cháu xin lỗi.”
Trong lòng bố mẹ Nhiễm có chút hồi hộp.
“Cháu không nghĩ tới chuyện kết hôn của cháu với Tiểu Trúc Nguyệt khiến hai bác lo lắng, vốn dĩ chúng cháu muốn yêu đương được một năm rồi sẽ chủ động đến cửa chào hỏi.”
“Lo sợ thời gian ở bên nhau quá ngắn khiến hai người cảm thấy tình yêu này của bọn cháu không đáng tin cậy, cho nên đợi một năm sau mới nói đến chuyện kết hôn, không nghĩ tới hai bác lại sốt ruột hơn cả chúng cháu.”
“Cháu sẽ cố gắng bàn bạc lại với cô ấy về chuyện này.”
“Cháu cũng không có suy nghĩ không định chịu trách nhiệm, mục đích cuối cùng của cháu ngay từ lúc bắt đầu yêu đương với cô ấy là kết hôn.”
Bố mẹ Nhiễm đột nhiên nhẹ nhõm cả người, thở ra một hơi dài.
Mẹ Nhiễm nhỏ giọng nói: “Nhưng hai bác tới tìm cháu chuyện này cháu không cần nói cho con bé, bác sợ Tiểu Trúc Nguyệt cảm thấy hai ông bà già này lắm chuyện, đến xen vào chuyện giữa hai đứa.”
Thật ra đều suy nghĩ vì đối phương.
Nhiễm Trúc Nguyệt sợ bố mẹ cảm thấy quá nhanh, có chút không thể chấp nhận, bố mẹ lại sợ Nhiễm Trúc Nguyệt bỏ qua cơ hội tốt.
“Dạ, vâng, cháu biết tình hình.” Tống Cảnh Thước nói: “Nhưng cháu cũng không muốn nói dối cô ấy.”
Dù là một lời nói dối thiện ý cũng không muốn.
“Cho nên chuyện này….Nếu hai bác đồng ý, thật ra cũng có thể nói cho cô ấy.”
Đây cũng không phải là chuyện sai lầm gì.
Hai người nghe Tống Cảnh Thước nói như vậy, bỗng nhiên phản ứng lại, nhưng cũng có chút do dự.
Tống Cảnh Thước cười, nói: “Buổi tối cháu và Trúc Nguyệt hẹn nhau cùng đi ăn cơm, nếu hai bác không ngại…”
“Có thể đi cùng.”
–
Buổi chiều khi Nhiễm Trúc Nguyệt hết giờ làm thì đúng giờ đứng ở dưới lầu chờ Tống Cảnh Thước tan sở.
Trước kia cô rất ghét phải đợi người khác, cảm thấy rất buồn chán, nhưng sau khi ở bên Tống Cảnh Thước, cô rất thích chờ Tống Cảnh Thước tan sở, sau đó nhìn thấy anh xuống lầu thì nhào vào trong lòng anh.
Hôm nay cũng vẫn giống như mọi khi, cô đứng ở dưới lầu đếm số xe đi qua đi lại, tính toán mỗi phút có bao nhiêu cái xe đi qua.
Lúc Tống Cảnh Thước đi xuống, cô nghe thấy anh gọi tên cô ở phía sau, Nhiễm Trúc Nguyệt nhanh chóng quay đầu nhìn sang, chạy qua nhào vào lòng anh.
Nhiễm Trúc Nguyệt ôm cổ anh khẽ nói: “Nhớ em không? Chúng ta đã gần 24 giờ không gặp nhau rồi!”
“Hôm nay bạn trai muốn ăn cái gì đây?”
Tống Cảnh Thước không trả lời, nhưng Nhiễm Trúc Nguyệt vẫn đang lải nhải một mình: “Đúng rồi, hôm nay em nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ mà em rất thích, sau này chúng ta cũng…”
Cô còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy người đi ra phía sau Tống Cảnh Thước, Nhiễm Trúc Nguyệt cứng đờ người.
Cô nhìn thấy bố mẹ từ bên đó đi tới, bà cười khanh khách hỏi cô: “Cũng cái gì? Cũng mua căn nhà nhỏ đó luôn sao?”
Nhiễm Trúc Nguyệt nghẹn lại, nhưng không có buông tay đang ôm Tống Cảnh Thước ra, chớp mắt hỏi: “Bố mẹ? Sao hai người lại ở đây?”
“Khụ, chúng ta đến tìm Tiểu Tống nói về chuyện kết hôn của hai đứa.”
Nhiễm Trúc Nguyệt:???
Tống Cảnh Thước: “Vốn dĩ sau này anh muốn đích thân đến cửa thăm hỏi, nhưng không nghĩ tới bố mẹ em gấp gáp như vậy.”
Nhiễm Trúc Nguyệt liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, giọng nói tăng hai decibel: “Làm sao vậy! Bố mẹ cảm thấy con gái không thể lấy chồng được sao!”
“Sao bố mẹ lại vội vã gả con gái như vậy chứ!?”
Tống Cảnh Thước nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, nói: “Đều là muốn tốt cho chúng ta, kết hôn sớm cũng khá tốt.”
Nhiễm Trúc Nguyệt hừ nhẹ hai tiếng, đè thấp giọng nói với Tống Cảnh Thước: “Vậy anh phải có trách nhiệm cả đời với em.”
“Gia đình em không được phép ly hôn.”
“Được.”
“Sau này dù có mất bình tĩnh thì anh cũng phải nhường em.”
“Được.”
Nhiễm Trúc Nguyệt vừa lòng mà cười, nhìn bố mẹ, nói: “Vậy con chỉ có một yêu cầu.”
“Con! Muốn dọn đến sống cùng bạn trai! Ngay lập tức!”
“Hai chúng con nên trải nghiệm cuộc sống ở chung trước hôn nhân đúng không?”
Tống Cảnh Thước: ……
Trải nghiệm về cuộc sống trước hôn nhân, có lẽ không phải là chuyện tốt gì, đôi tình nhân trẻ yêu đương cuồng nhiệt ngày nào cũng ngốc ở trong phòng.
Ai cũng có thể đoán được kết cục.
Thật ra trước kia Nhiễm Trúc Nguyệt đã đề cập đến việc muốn dọn qua sống cùng Tống Cảnh Thước, nhưng Nhiễm Trúc Nguyệt cảm thấy nếu mình dọn qua khẳng định sẽ bị bố mẹ thúc giục kết hôn.
Dù sao bây giờ cũng thúc giục đến tận cửa, vậy không bằng nhân cơ hội này dọn qua sống cùng bạn trai.
“Con bé này!”
“Chắc chắn con đã suy nghĩ từ lâu rồi!”
Tống Cảnh Thước bật cười thành tiếng, tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
Nhiễm Trúc Nguyệt cười hì hì, nói: “Đương nhiên là con muốn sống chung với bạn trai rồi, hạnh phúc biết bao.”
“Vậy cũng không phải không được.”
“Hai người các con sống chung một thời gian xác định không có vấn đề gì, thì chúng ta sẽ thu xếp chuẩn bị hôn lễ cho các con.”
Vì thế, cứ đột nhiên như vậy……
Nhiễm Trúc Nguyệt dọn đến ở cùng Tống Cảnh Thước.
Sau khi bữa ăn tối kết thúc, Nhiễm Trúc Nguyệt bắt đầu về nhà thu dọn đồ đạc, bộ dáng cứ như thể phải ở cùng Tống Cảnh Thước vào ngày hôm nay luôn.
“Trong nhà còn rất nhiều đồ không mang qua, sau này từ từ dọn đến cũng được.” Nhiễm Trúc Nguyệt xách một túi đồ lớn nhét vào cốp xe của anh.
Tống Cảnh Thước nhướng mày: “Gấp như vậy sao?”
“Đương nhiên là gấp rồi.” Nhiễm Trúc Nguyệt nói: “Em mong chờ sống chung với anh lâu như vậy rồi.”
“Vậy hôm nay mang những thứ này qua đó trước.”
“Bố mẹ em đồng ý không?”
Tống Cảnh Thước cảm thấy nhà này không nói đạo lý lắm, Nhiễm Trúc Nguyệt thì trực tiếp xông lên nói muốn theo đuổi anh.
Người trong nhà cô thì tìm đến công ty anh thúc giục hai người kết hôn, còn tín nhiệm anh như vậy, dễ dàng để anh mang con gái mình về nhà.
Đúng là người một nhà thì phải giống nhau.
Nhiễm Trúc Nguyệt thu dọn đồ xong nhanh chóng lên xe, hạ cửa sổ xe xuống nói lời tạm biệt với gia đình và không quên cho mọi người một nụ hôn gió ngọt ngào.
“Vậy con về nhà bạn trai trước đây!!!”
Bố mẹ Nhiễm đứng ở bên kia vừa vẫy vẫy tay, vừa nhỏ giọng cảm thán: “Xong rồi nha, con gái trước khi lấy chồng đã như thế này rồi!”
“Cũng không có chuyện gì, cô con gái nhỏ này nhà chúng ta coi như là có thể tìm được một nhà thích hợp……”
Cuối cùng cũng giải quyết xong nỗi băn khoăn này.
–
Vào đêm đầu tiên mà Nhiễm Trúc Nguyệt và Tống Cảnh Thước trở về, cô nằm ở trên giường bắt đầu ôm Tống Cảnh Thước anh anh em em.
“Cuối cùng mỗi ngày đều có thể ngủ chung với anh rồi!”
Kindle(*) ở trên tay Tống Cảnh Thước còn chưa có đặt xuống, đã bị Nhiễm Trúc Nguyệt hôn một cái, tay của cô sờ loạn khắp nơi.
(*) Kindle: Thương hiệu của dòng máy đọc sách điện tử.
Tống Cảnh Thước hơi nhướng mày.
“Em chuyển đến sống với anh rốt cuộc có mục đích gì?”
“Hả? Em chính là muốn dính một chỗ với anh đó!”
Ngay khi lời nói của Nhiễm Trúc Nguyệt vừa mới thốt ra, người đàn ông bỗng nhiên trở mình đè lên người cô, cúi đầu cười nhạo một tiếng.
“Em cứ như vậy, anh nghĩ là em muốn bị làm cả ngày đúng không?”
Nhiễm Trúc Nguyệt: ……………………….