Một giấc ngủ thẳng đến khi tự tỉnh, Lâm Thu Ngôn trên giường lười nhác vặn eo, chiếc giường nhỏ cũ nát phát ra tiếng cọt kẹt cọt kẹt.
Nghe được âm thanh cũ nát nghèo kiết hủ lậu* này, cậu mới hoàn toàn thanh tỉnh, ý thức được nơi này không phải nhà mình.
* Ý châm biếm nhà nghèo
Tối hôm qua...... Trần tứ gia...... Kê đơn...... Thiết Ngưu...... Sau đó......
Lâm Thu Ngôn nửa thân trần ngồi ở trên giường, những chuyện hoang đường đêm qua xộc lên não, mặt càng ngày càng đỏ. Cậu vội vàng xốc chăn lên nhìn vào bên trong. Trên người không dấu vết khả nghi, cũng không có gì không hợp lý. Tâm treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Rất tốt, phu xe kia không làm chuyện gì khác...
Phu xe...... Thiết Ngưu đâu?
Lâm Thu Ngôn nhìn quanh căn phòng lớn như bàn tay. Trừ cậu ra đến bóng dáng cũng không thấy. Cái tên Thiết Ngưu kia sẽ không phải là chạy trốn đi!?
Tuy cậu không phải nữ nhân, nhưng thân thể chung quy đặc thù. Tối hôm qua Thiết Ngưu nhìn thấy thân thể cậu, còn đối với cậu làm chuyện hạ lưu như vậy, kết quả qua một đêm nháy mắt người đã không thấy tăm hơi!? Đây là kéo quần lên không thừa nhận trong truyền thuyết!?
Cái đồ đầu trâu thối đáng chết!! Lâm Thu Ngôn cực kì tức giận, vội vàng mặc quần áo rải rác ở một bên. Nhanh chóng xông ra ngoài, vừa định mắng to một tràng, thì thấy phu xe cao lớn cường tráng kia ngồi ở trên bậc thang ngoài cửa, mặt đầy ung dung nhìn bầu trời.
Thiết Ngưu nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại liền thấy Lâm tiểu thiếu gia đầu như tổ chim, có chút tức giận trừng hắn. Hắn đứng lên vỗ vỗ bụi dính trên mông, nói:
"Chắc đói bụng rồi, trên bàn có bánh bao, là sáng nay tôi mua, nhân lúc còn nóng ăn đi."
Lâm Thu Ngôn cúi đầu liếc mắt nhìn bánh bao trong đĩa to trắng trẻo, bụng còn một túi tức giận*, ai biết đến bên miệng liền xẹp xuống, u oán hỏi:"Nhân là gì?"
*ví với người hay cáu gắt, bực tức
"Thịt heo."
"Ồ" Lâm Thu Ngôn nhìn thấy ghế sạch sẽ, ưu nhã ngồi xuống, cầm lấy một chiếc bánh bao nhỏ giọng:
"Tôi không ăn đồ vỉa hè gì đó..."
Thiết Ngưu làm bộ như không nghe thấy, đặt mông ngồi ở phía đối diện, nhếch chân bắt chéo.
Lâm Thu Ngôn cẩn thận chăm chú nhìn chiếc bánh bao trắng tinh, thử cắn một miếng nho nhỏ. Giây tiếp theo, một lượng nước thịt đậm đà chảy ra, hương vị ngon tới nói không nên lời. Bụng hợp với tình cảnh kêu vài tiếng, cậu hồng lỗ tai cắn một miếng to.
"Tối hôm qua......"
Đang ăn bánh bao Lâm tiểu thiếu gia cả kinh, miệng phồng lên mắt trợn tròn rất giống một con thỏ bị dọa sợ hãi.
Có điểm đáng yêu... Thiết Ngưu nhướn mày, tiếp tục nói:
"Chuyện tối hôm qua tôi một chữ cũng sẽ không nói ra, coi như không có chuyện gì xảy ra. Lâm thiếu gia xin yên tâm, Thiết Ngưu tôi không có ưu điểm gì, chỉ có kín miệng."
Lâm Thu Ngôn muốn nói, nhưng mà bánh bao trong miệng quá đầy, ăn nửa ngày cũng chưa nuốt xuống được.
"Về sau Lâm thiếu gia đi ra ngoài tham gia tiệc rượu gì đó vẫn nên cẩn thận một chút đừng để bị kẻ xấu lừa. Mau ăn đi, ăn điểm tâm xong tôi đưa cậu về Lâm Công Quán."
Nói xong liền đi ra cửa.
Lâm Thu Ngôn nhìn nam nhân đi ra ngoài, vội vàng dậm chân, lo lắng sốt ruột nhanh chóng nuốt bánh xuống, thuận tay cầm lấy một cái bánh bao, đuổi theo.
Trên đường trở về, hai người không trao đổi gì cả. Thiết Ngưu ở phía trước lại nhanh chóng ổn định kéo xe, Lâm Thu Ngôn ngồi ở sau mắt trợn trắng.
"Đến rồi." Thiết Ngưu ngừng xe hạ tay kéo xuống dưới.
Lâm Thu Ngôn thành thạo nhảy xuống xe, đánh giá trên dưới phu xe mặc quần áo vải thô,"Hừ" một tiếng, xoay người đi vào nhà.
Vừa đi vừa ở trong lòng nói thầm, tối hôm qua người bị xem qua thân thể là cậu, người bị gì đó gì đó là cậu. Đầu trâu thối chiếm tiện nghi lớn thế nào? Thế nhưng liền như vậy nhẹ nhàng bâng quơ vài câu liền đổi vị trí?! Chịu thiệt là cậu! Muốn thanh toán xong cũng chỉ có thể từ trong miệng cậu nói ra, là ai cho Thiết Ngưu lá gan lớn như vậy nói trước!! Càng nghĩ càng giận, tức giận đến đau đầu,đau dạ dày, đau mắt. Lâm Thu Ngôn không cam lòng dừng lại, sau đó nổi giận đùng đùng chạy đến chỗ phu xe sắp kéo tới.
Đi đến trước mặt, hai lời chưa nói, nhấc chân lên đá một cước.
Thiết Ngưu bị đá có chút hồ đồ, chỉ ngây ngốc nhìn Lâm tiểu thiếu nắm tay đá chân vào người mình.
"Trâu thối! Đánh chết anh! Anh chiếm tiện nghi của tôi! Đánh chết anh! Chiếm tiện nghi xong còn giả bộ không có chuyện gì! Tức chết tôi! Không đem anh nhốt vào trong đại lao đã là bổn thiếu gia đây rộng lượng! Muốn thanh toán xong cũng là tôi nói trước! Biết không! Tôi nói trước! Tôi nói trước!!"
Lâm Thu Ngôn tay đấm chân đá, nghĩ muốn cho phu xe hạ lưu kia một trận lớn. Nhất là phu xe còn không có đánh trả, điều này làm cho cơn giận của cậu giảm không ít. Lâm Thu Ngôn hết giận xong, sửa sang lại quần áo, vuốt vuốt tóc, hất cao cằm kiêu ngạo nói:
"Chúng ta thanh toán xong."
Sau đó ưu nhã xoay người, cước bộ vui vẻ bước đi.
"Ôi......" Thiết Ngưu xoa xoa cái chân bị đá đau, ánh mắt ngăm đen bất ngờ tỏa sáng,
"Thực sự đá mạnh, giỏi lắm."
Hắn nhìn Lâm tiểu thiếu gia an toàn tiến vào cửa lớn công quán mới kéo xe rời đi.
Từ đêm không về nhà ngủ đó, Lâm Thu Ngôn đáng thương bị Lâm phu nhân đóng cửa cấm đoán, không được bước chân ra khỏi cửa chính một tuần, nói cái gì cũng không chịu giảm hình phạt.
Lâm tiểu thiếu gia mỗi ngày ở nhà trừ xem báo đọc sách cùng hạ nhân nghe nhạc ngoại giải trí, phần lớn thời gian đều đang mắng Thiết Ngưu. Mắng hoài một tuần cũng qua đi. Vốn nghĩ ra bên ngoài vui chơi một chút, kết quả ngày đầu tiên được đi ra ngoài liền nhận được mệnh lệnh của Lâm phu nhân, đi gặp vị hôn thê.
Vị hôn thê này đã được định thông gia từ nhỏ, Lâm Thu Ngôn vẫn tưởng là đùa, ai ngờ người lớn đều cho là thật. Cậu không thể làm gì khác, chỉ có thể mặc chỉnh tề đi gặp người.
Hai người hẹn gắp ở nhà hàng kiểu tây nổi tiếng Nam Thành, Lâm Thu Ngôn lịch sự chủ động kéo ghế ra mời vị hôn thê ngồi xuống, ăn bữa cơm thân mật, sau đó bắt đầu một cuộc trò chuyện dài.
Nói thật, Lâm Thu Ngôn cảm giác cô gái này thực sự tốt, dịu dàng hiền lành, thoải mái hào phóng, lại đọc qua sách, chỉ là diện mạo không tính xuất chúng. Tuy nhiên còn phải nói lại lần nữa! Nói đi cũng phải nói lại, người so với cậu đẹp hơn không có mấy người.
Nghĩ như vậy, Lâm Thu Ngôn đối với cô gái liền nảy sinh một điểm hảo cảm.
"Thực xin lỗi, tôi đi toilet một chút." Lâm Thu Ngôn đứng dậy nói với cô gái.
Cô gái thông tình đạt lý gật gật đầu.
Không hổ là nhà hàng tốt nhất Nam Thành, đến cả WC trang hoàng đều thập phần nổi bật, Lâm Thu Ngôn đẩy cửa WC vừa lòng gật gật đầu.
Ai ngờ chính lúc Lâm tiểu thiếu gia đang quan sát kết cấu WC, một đôi tay mạnh mẽ từ gian bên trong vươn ra, nhanh chóng chuẩn xác bịt cái miệng của cậu, một tay lấy kéo cậu vào gian bên trong.
"U! Um um u......" Lâm Thu Ngôn giãy dụa.
Không ngờ người nọ chẳng những không buông cậu ra, ngược lại cánh tay ôm chặt eo Lâm Thu Ngôn, dùng sức một cái, đem người ôm chặt vào trong ngực.
Thân thể nam tính phía sau đột nhiên tới gần khiến cậu cực kỳ không thoải mái. Lâm Thu Ngôn há miệng vừa định dùng miệng cắn tay, giọng nói trầm thấp bên tai vang lên
"Đừng nhúc nhích, là tôi, Thiết Ngưu."
Nam nhân thở ra nhiệt khí lơ đãng thổi đến vành tai cậu, khiến cậu phản xạ có điều kiện run lên. Xác nhận là Xú Ngưu* kia ở sau, Lâm Thu Ngôn giờ một miệng không thể không cắn. Cậu lúc này không chút do dự, cắn về phía lòng bàn tay nam nhân một cái.
*Xú là xấu ý chê Thiết Ngưu xấu xí
"Cậu!"
Không kịp đề phòng, Thiết Ngưu ăn chút đau, không nghĩ tới tiểu thiếu gia này răng sắc như vậy. Thiết Ngưu không giận mà cười,
"Cậu là cún à?"
Nam nhân bị cắn đau không đem tay trong miệng hắn ra, Lâm Thu Ngôn không thể nói chuyện chỉ có thể dùng ánh mắt phản bác.
Nhìn ánh mắt tức giận kia, Thiết Ngưu cong khóe miệng lên cười cười, giở trò xấu ôm sát eo Lâm Thu Ngôn, dùng thứ trong quần kia cọ xát mông căng tròn.
"!" Lâm Thu Ngôn cả kinh, sau đó khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, không khỏi nhớ tới chuyện hoang đường của hai người đêm đó.
Thứ gì đó dưới quần nam nhân không ngừng đè chọc mông cậu, Lâm Thu Ngôn giãy dụa một chút, ai ngờ càng giãy dụa càng không tốt, chỗ hạ lưu gì đó toàn bộ cứng rắn lên, thẳng tắp chọc trong kẽ mông cậu. Biến thành cậu cả người mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ ở trong lòng nam nhân.
Thấy tốt liền thu, tuy rằng cảm giác mông không tệ, nhưng Thiết Ngưu vẫn có chừng mực. Hắn gặp Lâm tiểu thiếu gia bị mình biến thành muốn phát lãng, nhanh chóng dời chỗ đó, ghé về phía lỗ tai Lâm Thu Ngôn thấp giọng nói:
"Tôi có chút chuyện trọng yếu nói cho cậu, đừng có kêu."
Lâm Thu Ngôn thân thể đặc thù vô cùng mẫn cảm, bị nam nhân lộng vài cái, côn thịt đã cứng rắn, nơi nào đó đã hơi ướt, nào còn có sức kêu. Cậu đứng thẳng hai chân, liếc mắt nhìn nam nhân, xem như đồng ý.
Thiết Ngưu buông tay ra, đem người quay lại đối mặt, đùi rắn chắc bá đạo chen vào giữa hai chân Lâm Thu Ngôn, hai tay đặt lên bả vai Thu Ngôn, có chút nghiêm túc nói:
"Nghe đây."
Tư thế này có điểm yếu thế, Lâm Thu Ngôn không thoải mái di chuyển, trên mặt giả bộ bình tĩnh, hất cao cằm hỏi:
"Anh muốn làm gì?"
Thiết Ngưu không nói lời vô nghĩa,
"Có người theo dõi cậu, chuẩn xác mà nói hiện tại cậu đã bị người giám thị, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, phải cẩn thận."
"Theo dõi? Tại sao tôi không thấy?"
Lâm Thu Ngôn bán tín bán nghi.
Bị phát hiện còn gọi gì là theo dõi!? Thiết Ngưu không nói gì.
"Ah? Tôi biết rồi!"
Lâm Thu Ngôn mắt sáng lên, giảo hoạt cười hỏi:
"Lúc trước không phải nói sẽ không dây dưa tôi sao? Sao hối hận rồi? Bịa lý do để gặp tôi, đây đúng là trò trẻ con!"
Lâm Thu Ngôn nhìn nam nhân cứng mặt, tiếp tục nói:
"Có người theo dõi tôi anh làm sao biết được? Tôi thấy người theo dõi tôi chính là anh đi! Nói! Phu xe hạ lưu này có phải anh thích tôi không! Có phải hay không!"
"......" Đây đến cùng là tự tin từ đâu đến?! Thiết Ngưu dở khóc dở cười. Nhưng nhìn bộ Lâm tiểu thiếu gia dương dương tự đắc, lại muốn trêu đùa một chút. Hắn cúi đầu sát vào một chút, con ngươi ngăm đen nhìn chằm chằm Lâm Thu Ngôn, cố ý hỏi,
"Nếu tôi thích cậu, Lâm thiếu gia sẽ cho thao sao?"
Nam nhân biểu hiên như cười như không khiến Lâm Thu Ngôn trong lòng run lên. Cậu ấn ngực trái một cách vô thức, ngoài miệng lại không khoan dung nói:
"Lưu manh! Khốn kiếp! Tôi Lâm Thu Ngôn mà anh cũng dám mơ tưởng! Phu xe hạ lưu!"
Mắng xong, hai tay dùng sức đẩy nam nhân ra, muốn trốn đi.
Lâm Thu Ngôn về chuyện dùng sức đối Thiết Ngưu mà nói cùng cào ngứa không khác biệt lắm. Tay nắm lấy cánh tay Lâm tiểu thiếu gia kéo lại, cố nén cười nói:
"Lâm thiếu gia, vào WC còn chưa đi tiểu đã muốn đi ra sao?"
________________________
Năm mới vui vẻ! Chúc các bạn một năm bình an