Trước Cạn Vi Kính

Trước Cạn Vi Kính - Chương 29




Mấy ngày sau, Nam Thành Bắc Thành tiếng súng vang một góc trời.

Vì lý do an toàn, Lâm Thu Minh mấy ngày trước liền tìm lý do đem Lâm mẫu đưa đến chỗ tương đối an toàn nơi khác. Vốn là muốn đem đệ đệ đồng thời đưa đi, nhưng là Lâm Thu Ngôn tính tình quá ngoan cố, nói thế nào cũng không chịu rời đi trước. Cuối cùng Lâm Thu Minh chỉ có thể thỏa hiệp, luôn mãi cảnh cáo cậu không cho phép ra ngoài, phải đàng hoàng chờ ở Lâm công quán. Lâm Thu Ngôn gật đầu đáp ứng.

Bên ngoài tiếng súng nổi lên bốn phía, Lâm Thu Ngôn ở trong phòng đứng ngồi không yên.

Cậu lo lắng cho Chung Bùi Viễn, lo lắng cho đại ca đại tẩu, lo lắng cho Ôn Lãng, lo lắng cho mỗi một vị đồng bào trên chiến trường.

Càng nghĩ càng nóng lòng, Lâm Thu Ngôn cứ chút lại đứng lên, dẫn tới hai vị cảnh vệ bên người liếc mắt.

Hai người này là do Chung Bùi Viễn tỉ mỉ tuyển chọn lưu lại, chính là bảo vệ cuộc đời của hắn an toàn.

"Lâm thiếu gia, có chuyện gì ngài xin cứ việc phân phó."

"Đa tạ, tôi không cod chuyện gì." Lâm Thu Ngôn nói xong lại từ giường chuyển qua ngồi trên ghế, cánh tay chống trên đầu gối, ngón tay không ngừng cử động đan xen. Cậu cố gắng nỗ lực để cho mình bình tĩnh, nhưng trong lòng thật sự hoảng sợ.

Bầu không khí âm trầm bị một trận tiếng bước chân dồn dập phá vỡ, mà người va cửa mà vào càng làm cho Lâm Thu Ngôn giật nảy cả mình.

"Lâu Cảnh?!"

Lâu Cảnh lúc này máu me khắp người, trên cánh tay phải cùng trên chân trái đều có vết thương do súng, máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra. Sợi tóc ngổn ngang, khuôn mặt nguyên bản tuấn tú bây giờ như là  ác quỷ Tu La từ địa ngục bò lên.

"A Ngôn, tôi......"

Không đợi Lâu Cảnh nói hết lời, hai tráng hán  bên người Lâm Thu Ngôn liền lập tức đem người chế phục, ép trên đất.

"Mẹ!" Lâu Cảnh chửi bới một tiếng, liều mạng giãy dụa trên đất.

Lâm Thu Ngôn khẽ nhíu mày, lại nhìn tới khuôn mặt này trong lòng phức tạp không nói ra được, cậu  lạnh nhạt hỏi:

"Cậu tới đây làm gì?"

"A Ngôn! Cậu nghe tôi nói!" Lâu Cảnh cắn răng răng, bởi vì tay chân bị giữ, vết thương càng thêm đau đớn, có điều hắn vẫn lớn tiếng nói ra:

"Lâm phu nhân hiện tại đang ở trong tay người Nhật Bản!"

"Cậu nói cái gì!?" Lâm Thu Ngôn bật dậy làm ghế phía sau ngã xuống.

"Tôi nói! A...... Mẹ cậu bị người Nhật Bản bắt cóc! Linh Mộc dùng bà để áp chế Lâm Thu Minh và Chung Bùi Viễn ngừng bắn!"

Lâm Thu Ngôn ngơ ngác nhìn con mắt đỏ như máu của Lâu Cảnh, dường như muốn từ bên trong nhìn ra một tia dối trá. Câuh nắm ngón tay của mình, không tin lắc đầu một cái,

"Không thể! Tuyệt đối không thể! Mẹ tôi đã sớm rời Nam Thành, bây giờ đang ở nhà thân thích ở bên ngoài. Cậu gạt tôi!"

"A......" Lâu cảnh cười nhạo, "Linh Mộc đã sớm hoài nghi Lâm gia, tin mẹ cậu rời đi Linh Mộc đã sớm biết, hắn phái người đem Lâm phu nhân bắt lại chính là dùng bà làm con cờ cuối cùng của mình, khiến hắn có thể xoay chuyển Càn Khôn quân cờ!"

Lâm Thu Ngôn như bị chôn chân, không nhúc nhích.

"Lâm thiếu gia, ngài không thể nghe hắn!" Cảnh vệ nhắc nhở.

Lâm Thu Ngôn lông mày nhăn lại thành rãnh sâu hoắm, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

Nếu như lời Lâu Cảnh nói là nói dối, vậy hắn kéo thân thể đầy vết thương liều chết đến đây đem mình lừa gạt nguyên nhân lớn nhất chính là để cho mình tự động tự giác rơi vào trong tay của kẻ địch, như vậy ca cùng Chung Bùi Viễn càng thêm không thể manh động.

Thế nhưng, nếu như lời hắn nói chính là...... sự thật?

Lâm Thu Ngôn thực sự không dám nghĩ toeis hình ảnh mẫu thân rơi vào trong tay người Nhật Bản, một đám súc sinh hung tàn không có nhân tính!

Lâu Cảnh nhìn Lâm Thu Ngôn phân vân không ngừng, trong lòng càng sốt ruột,

"Nếu như cậu không tin có thể gọi điện thoại cho mẹ, xem đến cùng bà có an toàn đến chỗ cần đến không!"

Đây là một biện pháp trực tiếp nhất, có điều bây giờ chiến sự hỗn loạn, gọi điện thoại căn bản là không thể!

Lâm Thu Ngôn đi lên trước, ở trên cao nhìn xuống Lâu Cảnh vô cùng chật vật, nghiêm túc hỏi:

"Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, Lâu Cảnh, những lời cậu nói có phải sự thật hay không?"

"A Ngôn, tôi nói rồi, tôi sẽ không lừa cậu! Cậu phải tin tưởng tôi!"

Lúc này Lâm Thu Ngôn không do dự, gật đầu nói: "Được, tôi tin cậu."

"Lâm thiếu gia, ngài không thể tin hắn, Viễn ca nói rồi......"

"Có thể đó là mẫu thân tôu." Lâm Thu Ngôn đánh gãy lời cảnh vệ khuyên can, "Coi như là giả tôi cũng phải đến tự mình xác nhận."

"Nhưng mà......"

"Không có khả năng này." Lâm Thu Ngôn đi tới trước tủ đầu giường mình, từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa, "Cạch" Một cái mở ra ngăn tủ cuối cùng, sau đó trước ánh mắt mọi người, từ bên trong lấy ra một cái súng lục màu bạc.

Lâm Thu Ngôn dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ thân súng bóng loáng, nhếch miệng lên cười, nụ cười kia mang theo vài phần kiên định, mấy phần tự tin, mấy phần thong dong.

"Đừng hoảng hốt, tôi có năng lực bảo vệ mình."

Lâm Thu Ngôn sai người đem Lâu Cảnh bỏ ra, cũng từ trong miệng Lâu Cảnh biết được địa chỉ, sau đó dứt khoát kiên quyết - chạy ra ngoài.

Hai cái cảnh vệ liếc mắt nhìn nhau, mang theo Lâu Cảnh bị thương đuổi theo.

Bên ngoài tiếng súng đã đến mức không lại dày đặc, nghiễm nhiên là đến kết thúc.

Lâm Thu Ngôn nắm súng chạy phía trước, quẹo trái quẹo phải, rốt cục đến địa điểm Lâu Cảnh nói tới.

Đó là một cái thập tự đầu phố, bốn phía không có người dân. Đối lập song phương giằng co chưa xong.

Linh Mộc đứng ở chính giữa, mấy tên hộ vệ hiếm hoi còn sót lại vây quanh hắn, giơ súng quay ra bên ngoài. Trong lồng ngực của hắn có một cái phu nhân trung niên, mà phu nhân trung niên kia chính là mẫu thân Lâm Thu Ngôn!

Mẹ!

Lâm Thu Ngôn thầm gọi trong câm lặng, mắt nhìn chằm chằm phía trước, tay nắm thật chặt súng lục.

Lúc này Linh Mộc chính đang sử dụng bảo mệnh phù của hắn.

Hắn đứng sau Lâm mẫu, một tay khóa cổ Lâm mẫu lại, một tay giơ súng, nòng súng đen vững vàng mà dí vào huyệt thái dương Lâm mẫu.

Tổ chức ngầm quy mô lớn đột nhiên tập kích làm hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị, Nam Thành thành Bắc hai mặt giáp công khiến binh lực lượng lớn phân tán, tập trung không đồng đều, rất nhanh sẽ bị tan rã. Hiện tại quân lính đã tan rã. Linh Mộc thực sự không nghĩ tới tổ chức ngầm lại giảo hoạt tới như vậy! Đáng chết! Hết thảy đáng chết!!

Linh Mộc khóa chặt phu nhân trung niên trong lồng ngực lại, hướng về phía người đối diện gầm hét lên:

"Thả vũ khí trong tay cái ngươi xuống! Bằng không tao liền một súng bắn chết mụ già này!"

Đầu tiên là Lâm Thu Minh địa phương bí mật đứng ra, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, móng tay cắm chặt vào trong lòng bàn tay, máu đỏ tươi từ khe hở uốn lượn chảy xuống.

"Linh Mộc nếu như mày là là đàn ông thả mẹ tao ra!"

"Thả ra? Có thể!" Linh Mộc cười đến điên cuồng, "Để người của chúng mày toàn bộ cút ra ngoài cho tao, hạ toàn bộ vũ khí xuống!"

"Thu Minh! Không được nghe hắn!" Lâm mẫu sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt dị thường kiên định.

"Câm miệng!" Linh Mộc bất mãn lời Lâm mẫu nói xen vào, phẫn nộ dùng cái chuôi súng gõ đầu Lâm mâuc, vài giọt máu đỏ tươi trong nháy mắt chảy xuôi xuống.

"Con mẹ nó mày!" Lâm Thu Minh tức giận đến cả người run, con ngươi nhìn thẳng giơ sungd trong tay  nhắm ngay Linh Mộc, "Súc sinh! Thả mẹ tao ra!"

"Ô ô u, Lâm Đại Thiếu gia là muốn so khả năng bắn súng với tôi à? Nhìn xem tôi chết trước hay vẫn là mẫu thân ngài chết trước?" Linh Mộc cười đến càn rỡ.

Lại như thế giằng co nữa, đối với an toàn Lâm mẫu cực kỳ bất lợi. Chung Bùi Viễn suy nghĩ một chút, dùng tay ra hiệu Ôn Tĩnh Như đối diện, sau đó tập thể từ chỗ tối đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị cùng Lâm Thu Minh sóng vai dừng lại.

"Tôi nói rồi tôi sẽ không lừa cậu, A Ngôn." Lâu Cảnh bị hai tráng hán kẹp ở giữa, quay về Lâm Thu Ngôn nhẹ nhàng nở nụ cười.

Lâm Thu Ngôn căn bản không có thời gian nghe người khác nói chuyện, hiện tại trong lòng cậu vô cùng lo lắng. Cứu  không được mẫu thân câuh, như vậy đại ca đại tẩu và Chung Bùi Viễn đều sẽ gặp nguy hiểm. Lâm Thu Ngôn trốn ở góc đường, ngắm nhìn chung quanh một hồi, cuối cùng cậu ở teong  quán trà đối diện tìm được một vị trí rất tốt.

Hiện tại cả con đường cửa hàng đều trạng thái đóng cửa, trà lâu cũng không ngoại lệ. Vì lẽ đó cậu lựa chọn từ phía sau đi vào.

"Lâm thiếu gia, ngài đây là muốn làm gì?" Cảnh vệ giật mình nhìn hành động của Lâm Thu Ngôn, muốn tiến lên ngăn cản.

"Đừng nhúc nhích! Đừng lên tiếng! Tôi tự có biện pháp!"

Lâm Thu Ngôn nắm lấy lan can có chút vất vả bò lên trên lầu hai, tìm tới địa phương thích hợp, trốn ở sau cột lớn, lẳng lặng mà quan sát tình thế phía trước.

Bên này hết thảy người phục kích đều đi ra, Chunh Bùi Viễn nghiêng ngườu đối với Linh Mộc nói:

"Linh Mộc, chúng tôi đã dựa theo lời ông nói, mau thả người."

"Ha ha ha ha......" Linh Mộc nhếch miệng cười lớn, "Chung tiên sinh, ngài không phải là quên tôi vừa nãy yêu cầu, các ngươi đem vũ khí trong tay tất cả đều để dưới đất, mỗi người đều phải bỏ xuống!"

Được voi đòi tiên!

Chung Bùi Viễn nheo con mắt thâm thúy lại, hắn hiện tại hận không thể lập tức đem quỷ Nhật Bản kia đập chết!

Thiên toán vạn toán, đều không có tính tới Linh Mộc sẽ bắt cóc Lâm phu nhân.Chung Bùi Viễn vì bản thân tính sai mà cảm thấy ảo não.

"Được, chúng tôi hiện tại liền thả xuống." Chung Bùi Viễn là người đầu tiên giơ hai tay lên, quơ quơ súng trong tay, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.

"Viễn ca!" Ôn Lãng không cam lòng kêu lên.

"Thả xuống!" Chung Bùi Viễn nghiêm khắc hô.

Tình hình này, đã không còn lựa chọn khác, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Linh Mộc mà làm. Quan trọng nhất chính là, tìm được kẽ hở, sau đó một lần đem tất cả mọi người tiêu diệt.

Thắng bại chỉ trong một ý nghĩ. Chung Bùi Viễn nheo mắt lại, cẩn thận tính toán.

Bên cạnh Lâm Thu Minh, Ôn Tĩnh Như, Ôn Lãng, cùng với những đồng bào phía sau đang nhìn đến động tác Chung Bùi Viễn, cũng chầm chậm ngồi xổm xuống, chậm rãi đem súng trong tay để dưới đất, từng chút từng chút rời đi.

"Tốt, Tốt, chính là như vậy...... Chính là như vậy...... Ha ha ha......"

Linh Mộc đắc ý nhìn dáng vẻ cái nhóm người khôn khéo của tổ chức ngầm, ở chỉ thị của mình không muốn chấp hành lại không thể không chấp hành, trong lòng một trận mừng thầm, tay cầm súng không khống chế được lệch khỏi mấy phần.

Chính là bây giờ!!!!

Vẫn trốn ở chỗ cao, nín hơi chờ cơ hội Lâm Thu Ngôn rốt cục nắm lấy cái kẽ hở này!

Cậu tiến lên một bước, đem mình từ sau cây cột đỏ lộ ra. Một tay nắm súng, đứng nghiêm, nheo một con mắt lại nhắm vào đầu Linh Mộc, động tác nối tiếp, không chút do dự bóp cò súng ——

"Đoàng", một chiêu đánh gục!

Sống và chết chính là nhanh như vậy!

Linh Mộc trước khi chết một giây cũng chưa kịp phản ứng. Viên đạn từ bên trái huyệt Thái Dương trực tiếp xuyên qua, hắn khó mà tin nổi trợn tròn con mắt, "Rầm" Một tiếng, ngã thẳng trên mặt đất.

Ngay một giây dau tiếng súng, Chung Bùi Viễn mấy người cấp tốc nắm chặt vũ khí dưới mặt đất lên, bất chấp nổ súng vào đám binh lính Nhật Bản còn sót lại, đem từng kẻ địch bắn thành sàng nhân thịt, mới bằng lòng bỏ qua.

"Mẹ!" Lâm Thu Minh và Ôn Tĩnh Như nhanh chóng chạy lên, đem Lâm mẫu ngồi dưới đất nâng dậy.

"Mẹ không sao chứ?"

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Lâm phu nhân không để ý chút nào vết thương trên đầu, nắm chặt tay con trai con dâu an ủi vỗ vỗ.

Chung Bùi Viễn chưa vội tiến lên, hắn đang tìm kiếm người vừa nãy bắn ra viên đạn chuẩn xác đẹp đẽ kia.

Hắn quay đầu, ngó về phía sau nhìn. Ở lầu hai cách đó không xa nhìn thấy người kia đứng đón gió.

Người kia không phải ai khác, chính là người yêu của hắn, Lâm gia tiểu thiếu gia, Lâm Thu Ngôn!

Lâm Thu Ngôn chưa từ sau phát súng kia bình tĩnh lại, cánh tay thẳng tắp giơ, duy trì động tác nổ súng vừa nãy, khóe miệng tinh xảo kiên định nhếch lên, như một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, làm người thán phục, làm người say mê.

Thời khắc này, trong lòng Chung Bùi Viễn chấn động không gì sánh nổi. Thanh niên đón gió mà đứng khiến hắn càng thêm yêu, càng thêm muốn đặt ở dưới thân cố gắng chà đạp. Hắn không kịp đợi đi nhanh vài bước, đứng dưới mặt đất, quay về phía thanh niên trên lầu hai nhiệt liệt hô: "Thu Ngôn!"

Lâm Thu Ngôn lúc này mới chậm rãi buông cánh tay xuống, máy móc nhìn nam nhân quen thuộc dưới lầu, chần chờ nói: "Chung...... Bùi Viễn?"

"Thu Ngôn ngoan, kết thúc, tất cả đều kết thúc rồi."

Lâm Thu Ngôn không nói rõ được cũng không tả rõ được phức tạp trong lòng.

Đây là lần đầu tiên giết người, giết một người sống sờ sờ, mặc dù người kia là người xấu xâm phạm quốc gia lãnh thổ tội ác tày trời, cậu vẫn cứ có chút không thích hợp.

Đại ca lúc trước dạy cậu luyện súng là vì tự vệ, không nghĩ tới có một ngày có thể lấy phương thức như thế, vì quốc gia góp một phần sức mạnh của mình, điều này lại làm cậu cực kỳ hưng phấn. Cậu hiện tại nằm trong mâu thuẫn to lớn đó.

"Thu Ngôn, xuống đây đi."

Nam nhân dùng ánh mắt ôn nhu nhìn kỹ cậu, hay tay rắn chắc hướng về phía cậu mở rộng. Nhưng Lâm Thu Ngôn vẫn không khống chế được thân thể run rẩy, cậu nỗ lực hơi di chuyển chân, sau đó bất đắc dĩ cười khổ nói:

"Thiết Ngưu, em run chân......"

Loại này tương phản quả thực khiến Chung Bùi Viễn dở khóc dở cười, hắn nín cười, nói:

"Không sao cả, Thu Ngôn chờ một chút, anh tới ôm em xuống dưới."

Cuối cùng, Lâm Thu Ngôn vẫn bị nam nhân ôm vào trong ngực bế xuống.

Người đứng đầu quân Nhật bị tiêu diệt, còn lại liền dễ dàng xử lý. Lâm Thu zminh dặn dò vài câu, liền dẫn Lâm mẫu cùng Ôn Tĩnh Mhư đến điểm tụ tập băng bó vết thương. Mà Chung Bùi Viễn cũng lưu lại Ôn Lãng thu dọn chiến cuộc, bản thân mang theo Lâm Thu Ngôn đi trước một bước tới điểm tụ tập.

Ôn Lãng mang người thu thập súng ống đạn dược kẻ địch lưu lại. Hai cảnh vệ trước theo Lâm Thu Ngôn điều khiển Lâu Cảnh đi tới trước mặt Ôn Lãng, sau đó đem người tùy ý ném xuống đất.

"Ôn thiếu, hắn xử lý sao bây giờ?"

Ôn Lãng nhìn Lâu Cảnh bị thương nặng, có chút suy yếu, hướng về thủ hạ phất phất tay, "Các cậu trước tiên đi làm đi, giao hắn cho tôi đi."

"Vâng, Ôn thiếu." Hai người sau khi chào một cái, liền đi mở ra.

Ôn Lãng tiến lên vài bước, nhìn người nằm trên mặt đất thở hổn hển, nhàn nhạt mở miệng: "Lâu Cảnh."

"Tôi không phải Lâu Cảnh." Lâu Cảnh tức giận phản bác.

"Được, vậy thì là Bình Dã Hạo." Ôn Lãng đổi giọng.

"Tôi cũng không phải Bình Dã Hạo!"

Ôn Lãng cau mày, "Vậy anh là ai?"

"Tôi......" Lâu Cảnh do dự một chút, sau đó vô lực nói: "Tôi cũng không biết tôi là ai......"

Ôn Lãng trầm mặc một chút, tiếp theo lại đến gần một chút, duỗi chân ra, dùng mũi giày da bóng loãng nâng cằm Lâu Cảnh lên, mặt không cảm xúc nói rằng:

"Vậy sau này anh gọi là Ôn Cảnh, tôi là ba ba của anh."

"Cậu nói cái gì?" Lâu Cảnh vẻ mặt như ăn phải một con ruồi.

"Tôi nói đều là tiếng người, tôi không biết anh câu nào nghe không hiểu."

"Con mẹ nó mày!"

"Tôi nói rồi, gọi tôi ba ba." Ôn Lãng một cước đạp ở trên mặt Lâu Cảnh, ánh mắt toát ra ánh sáng ác liệt.

"Mày a......" Mặt đều sắp bị đè ép biến dạng, đau đến Lâu Cảnh đổ mồ hôi lạnh.

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Lâu Cảnh xoay một cái, từ trong cổ họng nhả ra hai chữ, "Ba...... Ba......"

"Lớn tiếng chút, tôi không nghe thấy rõ." Ôn lãng thu hồi chân.

"...... Ba ba."

"Con trai ngoan." Ôn Lãng mặt than ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Lâu Cảnh, sau đó không có chút nào ôn nhu nắm cổ Lâu Cảnh lên, đem người vác lên trên vai.

"Ba ba dẫn con đi chữa thương."

Lâu Cảnh cứ như vậy treo ở trên vai nam nhân, dạ dày hắn trùng hợp đặt ở vai, làm hắn một đường nôn khan. Nhưng hắn không dám nhiều lời một chữ, bởi vì hắn hôm nay mới phát hiện ra nam nhân tuấn tú luôn đứng sau lưng Chung Bùi Viễn hóa ra là người bị bệnh thần kinh, có ham muốn cổ quái bệnh thần kinh rất lớn.

Lâm Thu Ngôn bị Chung Bùi Viễn ôm thẳng một đường, đến điểm tụ tập cậu mới ý thức được loại hành vi này không ra thể thống cỡ nào. Cậu đỏ mặt nằm nhoài ra vai nam nhân: "Thả em xuống dưới, em có thể tự mình đi rồi."

"Không cần, anh thích ôm em."

"Ở ngoài quá nhiều người đều đang nhìn! Mau buông em xuống."

"Không muốn."

Nam nhân không thỏa hiệp, Lâm Thu Ngôn thẹn quá thành giận, dùng cùi chỏ đập lên ngực nam nhân một cái.

"A......" Chung Bùi Viễn bị đau, cánh tay lập tức thả lỏng ra.

Lâm Thu Ngôn rốt cục rơi xuống đất, cậu vừa định trách nam nhân vài câu, nhưng ở quay đầu thì phát hiện, ngực nam nhân đã bắt đầu thấm máu, máu đỏ tươi từ giữa chảy ra bốn phía, tốc độ rất nhanh làm cậu không biết nên làm gì!

"Anh bị thương tại sao không nói!" Lâm Thu Ngôn thất thố hô.

"Ôm em ôm đến quá thoải mái, anh liền quên mấy chuyện bị thương." Chung Bùi Viễn đau đến co quắp miệng nhưng cũng không quên trêu đùa, cuối cùng còn hướng về người yê đang kinh hoảng nháy nháy.

"Nhanh đi băng bó một chút." Lâm Thu Ngôn đẩy nam nhân ngồi ở một bên, cầm lấy thuốc mỡ cẩn thận từng li từng tí một bắt đầu bôi lên.

"Có đaukhông?" Lâm Thu Ngôn một bên thổi lại hỏi.

"Tàm tạm, nếu em có thể để anh thao một trận, anh liền lập tức không đau."

"......" cậu biết tên lưu manh này không nói ra được cái gì nghiêm túc.

Lâm Thu Ngôn không có bắt chuyện, nhìn cái vết thuơng kia máu thịt be bét, một câu nói cũng đều không nói ra được.

"Làm sao? Trong lòng đau đến muốn chết đi sống lại à?" Chung Bùi Viễn nhíu mày hỏi.

"Ừm, đau lòng."

"......" Lâm Thu Ngôn trả lời khiến Chung Bùi Viễn sững sờ, hắn cho rằng lấy tính khí lâm tiểu thiếu gia khẳng định giống như trước đây, sẽ không trả lời thẳng vào vấn đều, vạn vạn không nghĩ tới, lần này lại nói đàng hoàng nói ra lời tự đáy lòng, làm cho hắn không biết đến đối đáp như nào.

"Thiết Ngưu......" Lâm Thu Ngôn thả tay bôi thuốc mỡ xuống, chủ động nâng gò má anh tuấn của nam nhân lên.

"Anh ở đây."

Nam nhân con ngươi vừa đen vừa sáng, Lâm Thu Ngôn dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt nhẹ, chậm rãi nói ra lời trong tim của mình,

"Thời điểm anh làm nhiệm vụ, cũng lo lắng, lo lắng vô cùng, loại tâm tình này anh căn bản không hiểu được."

"Thu Ngôn......"

"Anh nghe em nói!" Lâm Thu Ngôn dùng ngón tay trắng nõn chặn môi nam nhân lại,

"Bùi Viễn, em cũng là đàn ông, ta cũng nghĩ sẽ làm những chuyện gì, em cũng có thể tự mình bảo vệ tốt cho mình. Vì lẽ đó, sau này, xin cho phép để em cùng anh cùng nhau làm, có được hay không?"

"Để em theo anh, có được hay không?"

"Để chúng ta đồng sinh cộng tử, có được hay không?"

Chung Bùi Viễn tim đập nhanh một hồi, nếu là  trước đây hắn nhất định sẽ không đồng ý đề nghị này của Lâm Thu Ngôn. Có điều sau khi  trải qua ngày hôm nay, hắn thay đổi suy nghĩ của chính mình. Hắn cảm thấy so với viêch để người yêu vĩnh viễn trốn ở phía sau mình, không bằng cùng em ấy đồng thời vai sóng vai hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết tất cả khó khăn.

Đồng sinh cộng tử, từ này lãng mạn cỡ nào.

Chung Bùi Viễn nâng cái mông rắn chắc của Lâm Thu Ngôn lên, đem người ôm cho ngồi trên đùi của mình. Cái trán chạm vào, chóp cọ cọ lẫn nhau, con mắt màu đen chăm chú ổn định nhìn mắt hoa đào của Lâm Thu Ngôn. Trịnh trọng nói ra một câu ——

"Được, anh đáp ứng em."

_____________________________

Chương cuối là một trong những lí do quan trọng nhất khiến Hạ Xưa bắt tay vào làm bộ này.

Vì nó khiến Lâm Thu Ngôn không còn là một công tử chỉ biết trốn sau lưng người khác. Cậu ấy đã trưởng thành rồi. Vì đất nước, vì gia đình, vì người mình yêu mà kiên cường.

Thêm nữa cặp đôi Lâu Cảnh x Ôn Lãng tuy xuất hiện xíu mà Hạ Xưa cực thích luôn. Ôn Lãng quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong =))

Đợi 2 phiên ngoại nữa là kết thúc hoàn toàn rồi đó các bạn.

24/04/2018

Mình không khó khăn việc bạn mang tác phẩm mình đi đăng chỗ khác nhưng hãy đề đầy đủ tên editor và Link wattpad Hạ Xưa.