Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường - Chương 12: Ooptimus Prime (*)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) Đã được sửa lại một chỗ so với lần công khai trước (kình thiên trụ hay nâng cả trời đất thực ra là Optimus Prime hay Optimus). Chú thích mình đã ghi rất rõ ở cuối truyện, đấy là một robot trong phim Robot biến hình. Xl các bạn, dạo này mình bận quá, đầu năm kiểm tra liên miên, chị editor mới edit cùng mình bộ này vì bận việc riêng nên tạm nghỉ rồi. Có lẽ là vài tháng nữa chị ý mới làm tiếp, nên mình với chị beta của mình đang một mình làm truyện này. Thiếu nhân lực và bộ này khá khoai:< khiến mình nhiều lúc edit không để ý kỹ càng, làm truyện có những lỗi sai không đáng có. Một lần nữa xl mấy bạn đã theo truyện TvTVu Mẫn Mẫn đối với hành vi của Tân Độ rất kinh ngạc, Vu Hạo Nhiên cũng chấn kinh một chút. Mà trong số những người không liên quan, người duy nhất đứng ở cùng một chiến tuyến với Tân Độ chỉ có Vu Nhã Tiệp.

Vì vậy cùng là một động tác, ở trong mắt Vu Hạo Nhiên và Vu Mẫn Mẫn thì người này cố tình gây sự, còn ở trong mắt Tân Độ và Vu Nhã Tiệp – người đã xếp Vu Mẫn Mẫn vào hàng kình địch đương nhiên lại khác. Mà những người còn lại cho rằng, người này đang đánh cuộc gì đó, tuyệt đối không ngu ngốc như vậy.

Phòng khách đột nhiên rất yên tĩnh, những con mắt nhìn gắt gao chằm chằm vào ba người này, chờ tên đại ngu ngốc kia “ngửa bài”, kết quả lại bị Vu Hạo Nhiên thấp giọng mắng: “Mấy người không có chuyện gì làm sao? Có muốn tôi kiếm một ít việc cho mấy người làm không?”

Lời này vừa nói ra, một mảnh ồn ào trong đại sảnh tản ra, ai đang ăn điểm tâm tiếp tục ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm trên giờ dưới đất, tán gẫu tán gẫu, nhưng mà ánh mắt vẫn hướng về phía bên này, chờ đợi “trò đùa” phía sau.

Mà Vu Hạo Nhiên thấy mọi người tản ra, liền đưa tay kéo Tân Độ đang tạc mao bên cạnh Vu Mẫn Mẫn về. Vừa quay người lại, mặt của hắn lúc hướng về phía người khác y như hung thần ác sát, điệu bộ như thể “có người chiếm địa bàn của hắn”, hận không thể đập hết xương cốt người khác nhét vào bụng.

Ngại hắn cao, Vu Hạo Nhiên phải túm lấy cổ áo vest của hắn kéo đầu hắn thấp xuống. Kết quả người này như là kim chỉ nam, đầu thấp hơn ngực, nhưng tròng mắt vẫn còn đang trừng mắt với người khác. Vu Hạo Nhiên không thể nhịn được nữa, khẩu khí nhanh chóng ra lệnh: “Tân Độ, anh bị bệnh gì à?!”

Tân Độ vừa nghe người này lại còn giúp đỡ người phụ nữ kia giáo huấn hắn, đột nhiên rất giận nhưng không có chỗ phát tiết, quay đầu sang một bên. Một câu nói vừa rồi khiến hắn bĩu môi, môi hắn so với chai dầu còn dài hơn, mặt mày dữ tợn đáng sợ, vẻ phẫn nộ đầy sự cô đơn.

Vu Hạo Nhiên ý thức được hắn không bình thường, nghĩ lại thì người này có tính chiếm hữu rất mạnh, khuyên nhủ tốt thì cũng không sao. Vì vậy liền thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Đó là cô nhỏ của tôi, cũng không phải người ngoài. Tuổi của cô ấy so với tôi cũng không chênh nhau mấy. Chúng tôi từ nhỏ đã chơi với nhau, tôi cũng không thể cãi nhau với người ta được.”

Tân Độ vừa nghe lời này trong lòng mềm nhũn ra, nhưng mà ngoài miệng còn chưa chịu bỏ qua: “Cô ta căn bản là không có ý tốt, anh sau này không nên nói chuyện với cô ta, chỉ được nói chuyện với tôi thôi. Nhà anh chẳng có ai là người tốt cả.”

Mà cô nhỏ Vu Mẫn Mẫn trái lại lại không hề để bụng, dùng thứ tiếng Trung không thuần thục lắm, chìa tay ra, nói với hắn: “Chào anh, tôi là Vu Mẫn Mẫn, anh có thể xưng hô như cách Hạo Nhiên xưng hô với tôi.”

Tân Độ nhìn thấy đôi mắt to thuần khiết vô hại của cô, lập tức quay đầu ra khịt khịt mũi, coi như là không có nghe thấy.

Vu Mẫn Mẫn thấy hắn như vậy, ngược lại cũng không tức giận, rụt lại cánh tay đang được giơ lên, ngược lại thoải mái nói với Vu Hạo Nhiên: “Không sao, người bệnh có thể thông cảm mà, đã như vậy, sau này chúng ta có thời gian lại nói chuyện tiếp cũng được.”

Vu Hạo Nhiên cười gật đầu: “Đến lúc đó tôi sẽ tìm cô.”

Mà nụ cười ôn nhu của anh lại khiến lửa giận trong người Tân Độ bùng phát, trong bụng thầm nghĩ lại còn “đến lúc đó”, vậy thì chẳng phải hai người này còn gặp lại nhau nữa sao? Vì vậy, cơn giận vốn chỉ là một đốm lửa le lói ngay lập tức “cháy lan ra cả một đồng cỏ”, hắn xoay người chỉ vào mũi Vu Mẫn Mẫn, lạnh nhạt nói: “Nếu cô dám có mưu đồ gì với anh ấy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”

Vu Mẫn Mẫn bị lời nói này làm sững sờ một lúc lâu, sau lại không nín được bật cười giễu cợt. Nhìn gương mặt nghiêm túc to lớn kia, cô quyết định trêu hắn một chút. Vì vậy, cô khoanh hai tay trước ngực, nhướn mày khiêu khích: “Vậy anh muốn khiến tôi sống không bằng chết như thế nào?”

Tân Độ nghe vậy nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, lúc sau vừa nhếch khóe miệng vừa nhíu mày nhìn cô ta.

Mắt đi mày lại như vậy ở trong mắt mọi người lại là một loại YY (1) có ý nghĩa khác, đồng thời đều nhất chí cho rằng tên đại ngu ngốc này lại dám làm trò trước mặt “chị đại”, thật đúng là không xem mình là người ngoài.

Lúc này, Vu Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói: “Lần trước anh đã cam đoan với tôi chuyện gì rồi ấy nhỉ?”

Tân Độ suy nghĩ một chút, hình như hắn đã cam đoan với Vu Hạo Nhiên sẽ cố gắng hết sức không gây chuyện, còn tranh thủ khiến người nhà anh thích hắn. Bây giờ hay rồi, đầu tiên hắn cãi nhau với bà ngoại Vu Hạo Nhiên, sau đó cho mẹ kế Vu Hạo Nhiên nổ tung, lại vừa nhe răng trợn mắt với cô nhỏ. Như thế xem như là đều đắc tội một lần với tất cả những người trong nhà...

Nghĩ như vậy, Tân Độ đột nhiên yên lặng, chỉ luống cuống đặt một tay bên hông Vu Hạo Nhiên, không ngừng khép khép mở mở, như là đang nói xin lỗi, hoặc như là đang sám hối. Nhưng mà dù vậy, hắn cũng không để cho Vu Hạo Nhiên có cơ hội nào có thể đối mặt với Vu Mẫn Mẫn, vẫn che ở trước mặt anh, rất có tư thế “Hoàn toàn thú nhận sai lầm, nhưng mà dù chết cũng không hối cải”.

Điều đó làm cho Vu Hạo Nhiên dở khóc dở cười, thực ra thì lúc đó hai người nói chuyện cũng không rõ ràng lắm, nên anh đành phải bỏ qua. Sau đó tiếp tục đem hắn đi giới thiệu với những người anh chị em khác. Nhưng mà lúc này ngược lại anh còn phải căng não hơn, mỗi lần giới thiệu anh đều phải nhấn mạnh mối quan hệ giữa từng người với mình, thậm chí còn kể lại chuyện xưa, rốt cuộc cũng khiến hắn thông não, ngay cả một cơ hội nói chuyện với người lạ cũng không cho.

Mà trong những khoảng thời gian còn lại, Tân Độ trái lại còn nhu thuận dị thường. Thậm chí, ngay cả có “mỹ nữ” nào có ý định làm quen với hắn, hắn đều rầu rĩ một câu cũng không nói. Mặc dù là có chút không lịch sự, nhưng còn hơn là trực tiếp đối đầu với người có địa vị, Vu Hạo Nhiên đối với lần này cuối cùng cũng có chút hài lòng.

Sau khi đi tầm một vòng, Tân Độ đại khái đã biết, thế hệ trước nhà họ Vu gồm có bốn người, đến đời của cha Vu Hạo Nhiên thì đã là đời thứ hai mươi ba. Hiện tại cũng chỉ có bốn người đàn ông, và đồng lứa với Vu Hạo Nhiên thì chỉ còn lại có hai người là con trai, một là cháu trai của ông chú ba Vu Hạo Thiên còn đang du học, người còn lại chính là Vu Hạo Nhiên, còn lại bốn mươi ba người còn lại, tất cả đều là nữ, đây cũng chính là lý do vì sao Vu Hạo Nhiên có thói quen “quá đắm chìm” vào thứ gì đó.

Mà khi đã nhận biết sơ sơ một vòng không sai biệt lắm, Vu Hạo Nhiên đột nhiên phát hiện Tân Độ đứng bên cạnh cả người đều run, khuôn mặt co quắp bất an, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, làm như sắp ngã xuống đất đến nơi rồi.

Thấy hắn hình như khá bất thường, Vu Hạo Nhiên kéo hắn sang một bên, sau đó thấp giọng dò hỏi: “Anh làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”

Ai biết hắn kìm nén một lát, rồi quay sang nói với anh với giọng điệu có chút tự hào: “Tôi nín hơi nha! Yên tâm đi! Tôi sẽ không nói chuyện với bất cứ người nào cạnh anh, như vậy anh cũng sẽ không khó xử.”

Vu Hạo Nhiên nghe vậy, trong lòng đột nhiên cả kinh, liền nói: “Tôi không bảo là không cho anh nói chuyện, chỉ là lúc trước tôi đã nói với anh, người nhà tôi tương đối đặc biệt, không nói gì thì tốt hơn.”

Tân Độ lập tức gật gật đầu nói: “Tôi đã đồng ý với anh rồi, tôi sẽ không nói lời nào, bởi vậy anh cũng đừng nói chuyện với người khác.”

Lời này khiến Vu Hạo Nhiên cảm thấy người này hình như lại tự bóp méo cái gì đó, suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra, chỉ phải mở miệng hỏi: “Vì sao anh không thích tôi nói chuyện với người khác?”

Tân Độ tùy tiện nói: “Bởi vì bọn họ đều là người xấu, cho nên nếu anh nói chuyện với họ thể nào cũng tức giận.”

Vu Hạo Nhiên sau khi nghe xong lời này trong lòng ngẩn ra, lại nghĩ tới lời mà bà với Nha Nha nói, vì thế một luồng khí nóng không biết từ đâu ập lên mặt, khiến vẻ mặt anh hông hồng, tự nhiên lại nín hơi trong lòng, không biết cảm giác lúc này là cảm giác gì nữa.

Mà Tân Độ thấy anh không nói lời nào, cho là anh đã thầm chấp nhận. Điều này lại khiến hắn đang đứng đó cũng bị rung động, làm cho một đám phụ nữ bị vẻ ngoài của hắn khuyến rũ cũng phải đứng lại mà ngắm. Thậm chí, ngay cả một đứa bé đầu dưa hấu (tóc cắt như quả dưa hấu ngược) cũng nói: “Mấy người nhìn tên điên kia đang run rẩy cao hứng kìa, lập tức sẽ “biến hình”, nói không chừng còn có thể trở thành Optimus Prime.”

...

Hạ Văn Nhị khóc sụt sịt bị đưa đi bệnh viện, không lâu sau cha của Vu Hạo Nhiên – Vu Minh Vĩ đã trở về.

Tân Độ vốn cho là một người “như một lá hồng kỳ nay trở thành một lá thải kỳ” (cờ nhiều màu) (ý nói người đàn ông đã qua thời kỳ sung sức) chắc hẳn phải là một người đàn ông đầu hói, hai tai to, dáng người mập mạp, chẳng ngờ lại trẻ gần như Vu Hạo Nhiên, được chăm sóc rất tốt. Giống như một người đàn ông mới ba mươi, khiến người ta không khỏi nghĩ đến mấy chữ “tuổi trẻ tài cao”.

Mà hai người này còn mang một loại ánh mắt gần giống như nhau. Trong mắt Vu Minh Vĩ đầy sự thâm trầm và khôn khéo, khiến cho những người dù chỉ nhìn gián tiếp qua một lớp kính mắt của ông cũng phải sợ hãi. Nhưng nếu nhìn vào mắt kính của Vu Hạo Nhiên, ta lại thấy chẳng qua đó chỉ là một mảnh gợn sóng, không sợ hãi và rất ôn nhu.

Vu Minh Vĩ vừa trở lại, Vu Hạo Nhiên đã bị gọi vào một thư phòng nhỏ trên tầng, vài ông chú (chú của bố) và vài người chú đến trước đều nhìn có chút hả hê.

Tân Độ biết hôm nay Vu Hạo Nhiên chắc chắn sẽ chạy không thoát mà bị những bọn khốn khiếp kia gây khó dễ. Trong ngực sợ hãi một hồi, nhịn không được lại muốn đi qua đi lại để bình tĩnh hơn.

Vì vậy hắn thừa dịp những người kia đều đang bận “chìm trong bữa tiệc đầy chén bát” thì hắn chạy hết một vòng quanh cái biệt thự nhỏ này. Sau lại bất đắc dĩ phát hiện bên cạnh cửa sổ của thư phòng không có đến một cái ban công, rèm cửa sổ cũng đã kéo lại, đúng là không thể nghe rõ bên trong đang nói cái gì.

Tân Độ còn đang lưỡng lự ở bệ cửa sổ, đang định leo lên theo cây thường xuân, lại chợt nhìn thấy lan can hai bên cửa sổ có khắc một cái gì đó như một dải lụa màu. Con mắt khiêm tốn nhìn kỹ, lại có thể thấy được chữ PLVS. Bởi vậy hắn lập tức nghĩ đến quốc kỳ của Tây Ban Nha hình như cũng có chữ này. Sau lại nghĩ về việc Vu Hạo Nhiên nói anh rất thích phong tục tập quán của Brasil, mà Brasil nổi danh là một đất nước rất hiếu chiến, bởi vì vào thế kỷ XVIII – XIX có phong trào dân di cư (2) và nó đã ảnh hưởng rất nhiều đến đất nước này, người Tây Ban Nha chính là những người xâm chiếm Brasil nhiều nhất.

Bởi vậy, nếu như thư phòng dựa theo phong cách thiết kế của Tây Ban Nha, như vậy thư phòng này nhất định sẽ có hai chỗ thông gió trên cửa sổ và hai chỗ thông gió ở cửa ra vào. Bọn họ đều thích thư phòng phải rộng rãi thoáng mát, nói như vậy...

Tân Độ lại móc trong túi ra một cây xúc xích, từ tốn cắn đứt vỏ, ăn xúc xích, rồi ung dung nhìn qua một đám trẻ con đang chơi đùa cạnh cây bao báp (3). Đột nhiên, nhìn thấy đứa bé đầu dưa hấu vừa nói hắn có khả năng biến thành Optimus Prime khi nãy, mà đứa bé kia trùng hợp cũng đang nhìn hắn, ánh mắt kia, giống như ánh mắt của hắn khi thay đổi. (ý nói ngu ngốc)

Tân Độ cười ngoắc ngoắc ngón tay với nó, bằng sự lý giải giữa những người đàn ông con trai với nhau, đứa trẻ này nhất định khá sùng bái hắn. Bởi vì từ xưa đến nay, trong gien của những người đàn ông đều cất giấu một phần khá bạo lực, cho nên đối với những thứ như lựu đạn, cơ giới gì đó đều rất có hứng thú.

Bé trai đầu quả dưa đúng là đã tới gần, mặc dù trong mắt vẫn còn lấy làm kinh ngạc, thế nhưng không che giấu nổi sự sùng bái của bản thân với hắn.(*) Optimus Prime: Thủ lĩnh của phe Autobots chính diện trong Transformers: Prime – bộ phim truyền hình dành cho trẻ em được sản xuất bởi Hasbro Studios và được Polygon Picture chuyển thành hoạt hình, dựa trên các mẫu robot đồ chơi những năm 1980 của Hasbro.

chapter content

Optimus Prime

YY (yiyin|意淫): Ý dâmTrong giai đoạn cuối thế kỷ XVIII đầu thế kỷ XĨ, dân số châu Âu bùng nổ, để giải quyết vấn đề này lãnh đạo các nước châu Âu đã tiến hành các cuộc di đân quy mô lớn tới châu Mỹ.Cây bao báp: Là một cây họ gạo có nguồn gốc từ châu Phi