Trúng Số Độc Đắc

Chương 55: 55: Váy Cưới




Cuối tháng mười một, Trịnh Dị chính thức đưa ra ký kết chính thức với công ty kỹ thuật ở Anh đó, cả ngành nháo nhào một phen.

Ai cũng thấy rõ được mối nguy của Trịnh Thị nhưng cũng biết được độ khó cao và giá trị lớn của việc thu mua công ty kỹ thuật nước ngoài, hơn nữa kỹ thuật của công ty này từ trước đến giờ vẫn hết sức hấp dẫn ánh nhìn của các ngành liên quan, cũng có không ít công ty ngỏ ý muốn hợp tác nhưng đều vì vấn đề chính trị, ý kiến cổ đông mà chưa thành.

Không thể nào ngờ rằng, một công ty sản nghiệp truyền thống bị kẹp giữa dòng tiền, nội bộ tập đoàn xào xáo, quyền lực các cổ đông phức tạp hơn nữa chủ tịch vừa qua đời mới mấy tháng như Trịnh Thị lại có sức dọn được một công ty mô hình mới đang đi lên.

Trong các tin tức liên quan, Trịnh Dị cố ý để người làm lộ ra kế hoạch thu mua___nhằm hợp tác với một cổ đông, đủ để nắm được quyền khống chế công ty tuyệt đối, Trịnh Thị quả thật có vấn đề về dòng tiền nhưng sẽ dùng phương án thay thế giải quyết chuyện thu mua, ví dụ như hoán vị quyền nắm cổ phần.

Việc này ngụ ý rằng chuyện thu mua đã chắc như đinh đóng cột.

Lập tức, toàn bộ cổ phiếu hai bên công ty thu mua và bị thu mua đều tăng nhanh chóng mặt.

Buổi tối, Trịnh Dị video call cho tôi.

Tôi vô cảm hỏi anh ấy: "Anh không phải đi thuê phòng với Thư Niệm rồi đấy chứ?"

Trịnh Dị mặc một bộ vest, mặt mày bất lực xoay ống kính, quét một vòng khách sạn trống không rồi lại xoay về: "Anh chỉ thuê phòng với em thôi."

Câu này nói ra tôi liền hết giữ nổi cool ngầu, nóng mặt trừng anh ấy: "Trịnh Dị, anh càng ngày càng đáng ghét rồi đấy!"

Anh ấy ở bên kia bật cười khẽ, nhìn tôi với khuôn mặt tuấn tú khiến tôi hối hận không lén đi Anh với anh ấy.

"Chừng nào anh về?" Tôi chán chường hỏi.

"Mới vừa tới mà..." Trịnh Dị thở dài rồi lại lập tức cười cười hỏi: "Mới đó đã nhớ anh rồi à?"

Tôi xoa cằm nói: "Chỉ là em đang nghĩ, mấy ngày nay anh không ở đây, em có nên có mướn nửa bên giường không?"

Trịnh Dị: "..."

Anh ấy đe doạ: "Em mà còn dám kiếm tiểu thịt tươi gì đó, anh về sẽ xử đẹp em!"

Tôi mặc đồ ngủ tựa ra giường, kéo dây áo chệch ra ngoài một tí, không hề sợ sệt thè lưỡi với anh ấy: "Anh cứ việc!"

Ánh mắt Trịnh Dị lập tức thay đổi, tôi đối mắt với anh ấy mới bất giác phát hiện hình như có hơi bê tha, vậy là lập tức siết dây áo lại, đắng hắng nói: "Anh tránh xa Thư Niệm chút, làm xong chuyện thì về ngay."

"Được." Trịnh Dị xem xong toàn bộ quá trình lật mặt của tôi, nén cười nói: "Đợi anh về."

Tôi gật đầu, tắt cuộc trò chuyện.

Trịnh Dị dắt theo đoàn đi London, ngoài mặt sắp xếp sẵn tâm thế thu mua, trong lòng lại đi điều tra vấn đề của công ty đó, Thư Niệm là cổ đông quan trọng của công ty, cũng hí hứng đi cùng đợi ký hợp đồng.



Cũng không biết bao lâu mới về.

Trịnh Dị và Thư Niệm đều không có ở đây, tôi không biết quậy ai, mỗi ngày ở nhà rảnh rang xem sách chuẩn bị thi lấy bằng nghiệp vụ sư phạm, sẵn tiện lên kế hoạch xem giải quyết xong chuyện Thư Niệm sẽ đi đâu nghỉ mát.

Sau khi nằm lì ở nhà một tuần, Tần Xu hẹn tôi đi shopping.

Tần Xu nhận tài trợ được nửa năm vẫn luôn xoay tới xoay lui như bông vụ, được cô ấy hẹn một lần tôi cũng thụ sủng nhược kinh: "Cậu cuối cùng cũng có thời gian shopping rồi này! Lần trước mình đi shopping là tháng Hai đấy!"

Tần Xu khoác tay tôi, vô cảm nói: "Tối nay tớ phải tham gia lễ trao giải, hết đồ mặc rồi."

Tôi: "..."

Tần Xu mua đồ chỉ mua cho đáng, không mua đắt, mà tầm nhìn của tôi lại không được kiên định như vậy, lo mua không phù hợp, thói quen mua sắm gần một năm nay đã chuyển thành chỉ mua đồ đắt, chọn ra mấy món mình thích từ cái mớ đắt tiền, thông thường đều không có sai sót

Vậy là sau khi nhìn thấy lễ phục trưng bày trong một tiệm áo cưới và lễ phục cao cấp, tôi động lòng lôi Tần Xu bước vào.

Cô ấy vừa mua một bộ váy vừa vặn ở một tiệm quen, lúc vào cửa nhỏ giọng bảo tôi: "Đại gia tự mua đi, tiệm này đắt quá, một bộ đồ bằng lương tháng của mấy nhân viên của tớ rồi."

"Cứ xem đi, gần đây tớ cũng không có dịp gì mặc, xem vậy thôi." Lúc tôi cúi đầu xem điện thoại mới hơn ba giờ chiều, còn lâu mới tới buổi lễ của cô ấy.

Tôi bảo nhân viên lấy một bộ trên người mannequins cho mình mặc thử rồi ngồi một bên đợi với Tần Xu.

Trong tiệm không có nhiều người, khu thử váy cưới có vài người quay lưng lại với chúng tôi thử váy, tôi nhìn bóng lưng yểu điệu bị váy cưới siết chặt của người kia, kiềm không được ca thán với Tần Xu: "Ký túc xá mình bốn người, còn có hai đứa mình chưa kết hôn thôi."

Hai người bạn còn lại sau khi tốt nghiệp đều về quê cả, tốt nghiệp hơn ba năm con đã một tuổi rồi.

Tần Xu cười không có thiện chí: "Nôn rồi hả?"

Tôi đưa tay cấu cô ấy: "Tớ giàu có vậy, bộ muốn kết hôn là lúc nào tuỳ ý hả?!"

"Châu Tiểu U, cậu mạnh tay quá đấy!" Tần Xu cười né sang một bên: "Cậu bây giờ muốn cưới là cưới chứ gì nữa? Party lần trước, tớ thấy ánh mặt Trịnh Dị nhìn cậu, chậc, ngầu ghê á."

"Có hả?" Tôi bị cô ấy tả như vậy có hơi sượng sùng: "Không có đâu."

Tần Xu vuốt tóc, bình thản nói: "Có đấy, giống ánh mắt của Phùng Viễn Chinh trong phim [Đừng nói chuyện với người lạ] ấy.

Tôi lọc não một tí rồi vô cảm nhìn cô ấy.

Tần Xu nghiêm chỉnh ghìm được mấy giây rồi cũng cười phá lên.

Tôi móc điện thoại ra: "Bây giờ tớ sẽ nói với Dung Tranh, cậu từng nói cái gì đó của anh ta như kim tiêm."

"Đừng đừng đừng!" Tần Xu mất bình tĩnh, với tay cướp điện thoại tôi.

Lúc đang nhây thì nhân viên mời tôi đi thử đồ.

Khu áo cưới và khu lễ phục của tầng Một dùng chung mấy gian phòng thử, tôi bước vào một gian, đến càng gần mấy người thử váy cưới càng cảm thấy cái bóng lưng kia khá quen.

"Thử gần trăm bộ rồi, có xong chưa?"

Nghe giống giọng Hứa Nặc.

Một người khác ở trong góc xách một chiếc áo khoác, giọng điệu lạnh tanh: "Cô không thích thì đi đi, không có ai gọi cô tới."

Là Thư Niệm.

Hôm trước lúc gọi cho Trịnh Dị, anh ấy nói với tôi Thư Niệm đã về nước trước, bên phía Trịnh Thị lấy cớ trục trặc chuyển khoản, cần xác nhận lại với cơ quan giám sát trong nước rồi mới ký được. Vậy nên hai bên hẹn sau khi hoàn tất thủ tục mới sang lại London ký hợp đồng.

Thư Niệm có việc về trước, Trịnh Dị và vài người trong đoàn vẫn ở lại bên đó làm kiểm tra, một là để sắp xếp vấn đề sổ sách của công ty đó, hai là liên lạc với bạn bè để xác nhận Thư Niệm đã lọt lưới lách luật.

Sao Thư Niệm và Hứa Nặc lại đi cùng với nhau? Tôi nhìn người phụ nữ mặc váy cưới đứng giữa bọn họ, thầm nghĩ không lẽ là Thư Vân?



Nhân viên cửa hàng thấy tôi đứng yên không nhúc nhích lền đưa tay ngỏ ý: "Cô Châu, mời cô sang bên này."

Mấy người bên hướng đó nghe thấy, quay đầu lại nhìn tôi.

Đúng là Thư Vân.

Vậy là Thư Niệm bảo có chuyện về trước, là vì Thư Vân sắp kết hôn? Với Hứa Kính Đình?

"Sao chị lại ở đây? Hứa Nặc hơi kinh ngạc, nhíu mày hỏi tôi.

Vẻ mặt cô ấy vẫn còn chút khó chịu như ban nãy gây gổ với Thư Niệm, tôi thầm nghĩ nếu Thư Vân thật sự sắp kết hôn với Hứa Kính Đình, với phong cách của Thư Niệm, tuyệt đối sẽ không để yên cho Hứa Nặc.

"Ấy, trùng hợp vậy." Tôi bước qua: "Cô Thư sắp kết hôn ạ? Chúc mừng cô!"

Cho dù Thư Vân không biết Thư Niệm lén lút làm cái gì, chuyện rõ ràng của tôi với Thư Niệm, bà ấy chắc chắn phải biết.

Bà ấy có chút thiếu tự nhiên cười cười: "Cô Châu, cô cũng tới chọn đồ à?"

Tôi gật gù, tò mò hỏi: "Mọi người đang nói gì vậy, sao nghe như cãi nhau thế?"

Thư Vân càng gượng ghịu hơn, không nói gì.

Lần trước sau khi tôi thẳng thừng giành trai với Thư Niệm, chị ta gặp tôi không còn đeo lớp nguỵ trang kia nữa, chắc là sắp thành bà Trịnh rồi, không cần thiện lành với tôi nữa, trừng tôi xong bình thản nói: "Không liên quan tới cô, đừng có lo chuyện bao đồng."

"Sao mà nói vậy được?" Tôi đứng sang phía Hứa Nặc: "Tốt xấu gì đây cũng là em gái tôi, sắp sửa không chỉ có thêm bà mẹ kế, còn gánh thêm bà chị họ chống tám sào không tới, tôi là chị ruột sao không tới quan tâm được?"

Sắc mặt Thư Vân lập tức trở nên hết sức ngượng nghịu.

Hứa Nặc mở to mắt nhìn tôi một lúc, rất nhanh liền phản ứng, hừ một tiếng: "Chị còn có mặt mũi nhận là chị ruột tôi? Bà chị họ phát sẵn này của tôi còn lo chuyện bao đồng hơn chị nhiều."

Mặt Thư Niệm vô cùng khó chịu, lạnh giọng nói: "Cô còn nhỏ không hiểu chuyện, tôi với cô tôi không so đo với cô nhưng bị người khác dè bỉu vài câu đã coi là thật, thật là ngu ngốc quá mức, thật sự nên bảo Hứa Kính Đình dạy dỗ lại cô."

"Cô dám nói với ông ấy!" Hứa Nặc lập tức nôn nóng: "Thư Niệm, tôi có chết cũng không ra nước ngoài đâu!"


Tôi đứng một bên nghe mà giật mình, quay đầu hỏi Hứa Nặc: "Ý gì?"

Khoảng thời gian này tôi hầu như không có qua lại với nhà họ Hứa, lần trước mở party Hứa Nặc cũng không tới, hoàn toàn không biết cô ấy dạo này ra sao.

Hứa Nặc nhìn Thư Niệm hừ một tiếng: "Không biết tay cô ta nhúng sâu tới cỡ nào, đừng có tưởng tôi không biết chuyện bố tôi bảo tôi ra nước ngoài học hai năm là do cô giở trò!"

Nếu Thư Vân thật sự kết hôn với Hứa Kính Đình, khoan nói tình tình mẹ kế có tốt không, Hứa Nặc nhất định không bằng lòng, đặc biệt chỉ cần không ngốc sẽ biết được quá khứ dính như keo sơn của hai người này.

Có đứa con gái kế ở cạnh bên quậy phá, Thư Vân sao yên ổn được? Thư Niệm ắt hẳn hiểu rõ chồng có con riêng là cảm giác thế nào, sao có thể để yên cho người được nâng niu chiều chuộng như Hứa Nặc ở đó được?

Ra nước ngoài du học hai năm, sau đó thì ai biết được Hứa Kính Đình có còn là người bố cưng con gái như trứng, hứng như hoa của Hứa Nặc không?

Âm mưu sâu hơn là Hứa Nặc du học rồi có về lại được không?

Thư Vân đi thay đồ, tôi nói: "Người sắp thành bà Trịnh như chị, không nhất thiết phải chi li tính toán người khác nhỉ?"

Thư Niệm còn không thèm nhìn đến tôi: "Cô ta nói vậy cô liền tin thì tôi cũng không có gì để nói."

Tôi nói: "Ngại ghê, giữa cô với con bé, tôi đương nhiên là tin lời nó hơn."

Thư Niệm ngớ người một lát, quay đầu nhìn tôi với ánh mắt thâm sâu rồi bật cười, nửa giỡn nửa thật: "Rồi sao? Không cần biết là tin ai, thậm chí không cần biết cô làm gì, cô nghĩ rằng mình có thể thay đổi kết cuộc sao?"

Tôi im lặng nhìn chị ta.

"Châu U U, tôi ôm hận lắm đấy, đặc biệt là một cái miệng không biết nể nang, nhưng mà cô làm được gì?" Thư Niệm quay đầu, nghiêm chỉnh mà ung dung: "Khiến tôi bị tống vào tù như bà mẹ kia của cô được sao? Hay là là níu kéo Trịnh Dị, khiến anh ấy buông bỏ được Trịnh Thị? Lần trước giành anh ấy trước mặt tôi có thành không?

Thư Niệm cười sảng khoái: "Nói thật thì lúc trước tôi cũng khá sợ cô đấy, không dám khinh suất động đến cô, lúc cô mới quen Trịnh Dị tôi còn lo dù Trịnh Thị phá sản anh ấy cũng sẽ buông bỏ mọi thứ ví cô. Hiện tại, tôi thật không hiểu mỗi lần cô xuất hiện trước mặt tôi có gì đáng tự hào."



Cô ta nói xong nhìn sang tôi và Hứa Nặc, lại cười cợt rồi bỏ đi.

Hứa Nặc cũng không cáu gắt như ban nãy thấy tôi, thất thiểu nhìn tôi.

Tôi nói: "Đừng hiểu lầm, tôi tới không phải để giúp cô giải vây đâu, chỉ muốn chọc tức chị ta thôi."

Hứa Nặc nói: "Nhưng mà chị có chọc được đâu!"

Tôi hít sâu một hơi: "Người ta nói câu nào cũng là thật, tôi nói lại kiểu gì?

Hứa Nặc: "..."

Cô ấy nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Còn tưởng chị ghê gớm lắm!"

Tôi trừng mắt: "Tôi nhẫn nhịn chờ thời thôi, cho cô ta hí hửng thêm mấy bữa nữa!"

Tôi và Hứa Nặc cùng đi ra sau Thư Niệm cao sang quyền quý, nhìn thấy Tần Xu đang cười híp mắt nói với Thư Vân: "Không tìm được bộ nào hợp ạ? Đồ của tiệm này có vậy thôi, dáng không đẹp mặc không được, hơn nữa phong cách thiết kế khá trẻ trung, chọn không được là bình thường thôi."

Thư Vân không ghìm nổi nét mặt, Thư Niệm bước tới mấy bước, mặt mày không biểu cảm, cũng không nói gì, dắt Thư Vân đi.

Tôi nói với Hứa Nặc: "Đây là điều quan trọng của việc có bạn tốt, cô bị ăn hiếp lập tức đáp trả giúp cô."

Hứa Nặc hít một hơi, lại xuống tinh thần, hoàn toàn không còn phô trương như lúc có Hạ Thanh.

Tôi nhân lúc họ đi ở phía trước, cúi đầu xem điện thoại.

Ban nãy đi tới đấu khẩu với Thư Niệm, tôi vừa nghe chị ta khí thế hùng hổ liền lén lút mở màn hình trò chuyện với Trịnh Dị, làm livestream tại chỗ phiên bản âm thanh cho anh ấy.

Tôi nhắn tin_____

Thấy cả chưa? Vị hôn thê của anh hống hách vậy đó!

Em sợ bị lộ không dám đáp trả, bị thiên hạ bắt nạt tức chết!

Hic hic em tủi thân quá!

Trịnh Dị trả lời rất nhanh:

Thứ Hai tuần sau anh về

Anh nhớ hôm đó là sinh nhật Trịnh Hạo, em bàn bạc với nó, giúp nó tổ chức tiệc, mời nhiều người vào.