Trùng Sinh: Yêu Anh Nhất!

Chương 5




Hà Lâm giật mình muốn đẩy hắn ra. Nhưng tay hắn đã đặt sau gáy cô giữ chặt không buông.

Đợi đến khi cô không thở nổi hắn mới luyến tiếc bỏ ra.

Hà Lâm hoảng hốt trừng mắt nhìn hắn vội đẩy ra xa.

Bắc Từ Hoành lúc này lên tiếng

"Từng gặp chưa. Hai chúng ta"

Hà Lâm lắc đầu liên hồi

"Tôi chưa từng gặp anh"

Hắn không vội nói tiếp

"6 năm trước ở rừng Xâm, từng cứu một người?"

Hà Lâm lúc này mới moi móc ký ức. Chuyện 6 năm rồi lúc đó cô vẫn là cô. Rồi một tia sáng vụt qua.

Đúng, năm đó cô cùng ba leo núi không may mình cô lạc vào rừng rồi từng cứu một người đàn ông. Lúc đó cô nhớ chỉ chạm nhẹ anh ta thì anh ta đã tỉnh táo trở lại.

Người đàn ông đó râu ria tóc dài nhìn chả giống Bắc Từ Hoành.

Lúc này Hà Lâm có gật nhẹ đầu.

"Nhưng người phụ nữ đó không phải là cô"

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn như nhìn thấu tâm can. Làm cô khó chịu vô cùng.

Sau lần đó hắn có điều tra người phụ nữ chỉ cần chạm vào mình thì lập tức khỏe lại. Lúc tìm được cô thì chỉ biết từ xa đứng nhìn.

Vì cô đã kết hôn với Bắc Từ Mộ.

Hà Lâm vội cúi mặt xuống không muốn trả lời câu hỏi này.

Bắc Từ Hoành nắm nhẹ tay cô kéo đến. Hắn có y thuật. Nhịp đập của cô đang loạn xạ.

"Cô là Hà Lâm"

Gần như tắt thở khi bị phát hiện bí mật. Hà Lâm đứng hình không dám thở mạnh.

"Anh...đang nói gì vậy?!!"

"Chỉ cô gái đó có thể giúp tôi bình tâm lại. Nhưng khi thấy cô ấy thì tôi biết đã muộn."

"Hà Lâm chết rồi"

Đôi mắt cô đột nhiên vô thần nhìn xa xăm

Bắc Từ Hoành nhẹ nhàng lên tiếng

"Người chết là Trương Ninh"

Hà Lâm lúc này đột nhiên đã nghĩ đến chuyện gì đó

"Anh muốn gì ở tôi?"

Bắc Từ Hoành đột nhiên mỉm cười hắn tiến gần đến cô.

"Muốn cô"

Hà Lâm cười đáp lại

"Tôi giúp anh. Anh cũng giúp lại tôi. Được chứ chúng ta trao đổi."

Hắn không đáp lại chỉ đưa cô tấm danh thiếp. Hai ngày sau liên lạc.

Rồi phóng xe chạy đi.

_______

Lúc đó cô đã nghĩ gì?

Cô muốn hắn sẽ giúp cô trả thù. Vốn dĩ Bắc Từ Hoành và Bắc Từ Mộ không phải ruột thịt hai kẻ đó còn ghét nhau cay đắng. Vì vậy lợi dụng Bắc Từ Hoành là một lợi thế.

Sau hai ngày cô liên lạc vào số điện thoại có trên danh thiếp. Người bắt máy là giọng đàn ông.

"Xin hỏi là ai ạ?"

"Tôi tìm Bắc Từ Hoành"

"À cô có lịch hẹn với giám đốc không ạ?"

"Anh ta tìm tôi"

Im lặng một lúc lâu

"Cô tới địa chỉ này đi ạ. Cô Trương Ninh"

Hà Lâm mỉm cười ngắt máy rồi sửa soạn thay đồ. Cô bắt taxi đến đó theo địa chỉ được gửi.

Đến nơi là một tòa nhà cao tầng. Nơi đây sang trọng hiện đại, nhìn mà choáng ngợp.

Cô bước tới gần thì thấy một người đàn ông đã ở đó từ lâu. Bắc Từ Hoành mặc một bộ đồ xám đơn giản, nhưng nó càng toát lên vẻ đẹp lịch lãm của anh ta.

Hà Lâm bước tới cười tươi rói. Hắn thấy cô lại gần thì xoay lưng bước đến thang máy. Cô biết ý cũng đi theo sau, cả hai cùng vào trong không ai nói gì với ai.

Hắn ở căn hộ cao nhất chỉ có thẻ riêng mới lên được.

Ở đó chỉ có đúng căn hộ của hắn.

Bước vào trong cô không khỏi choáng ngợp nơi này đúng là không tầm thường đâu.

"Vào đây"

Bắc Từ Hoành lên tiếng kéo cô về thực tại Hà Lâm vội bước theo sau. Hắn đưa cô lên lầu rồi bước vào căn phòng khác.

Chỉ là một phòng ngủ mà được sắp xếp như một căn nhà bình thường vậy.

"Phòng cô, ở đây đi"

Nói xong hắn định ra ngoài thì bị cô réo lại

"Anh à, tôi phải ở đây luôn sao?"

"Ừm tiện lợi cho việc điều trị"

Hà Lâm bước đến trước mặt anh

"Nhưng anh tôi và ba mẹ chắc không đồng ý đâu!"

"Họ có phải ruột thịt cô đâu"

Hà Lâm cứng miệng vội lên tiếng

"Sao anh biết tôi là Hà Lâm?"

"Đoán thôi"

Đoạn, hắn bước ra ngoài cô chạy theo kéo tay hắn.

"Anh phải giúp tôi "

Hắn không xoay mặt nhìn cô cũng không hất tay ra chỉ nhẹ nhàng nói.

"Bắc Từ Mộ phải không? Cô muốn làm gì trước?"

Hà Lâm vui mừng buông tay hắn ra

"Tôi không còn gì nữa rồi. Tôi sẽ làm mọi cách giúp anh chữa bệnh, anh chỉ cần trả thù giúp tôi"

"Bắc Từ Mộ, Hạn Diễm là hai kẻ tôi căm hận nhất"

Bắc Từ Hoành bước xuống lầu gọi điện cho Trương Tuấn Nam.

[A lo]

"Em gái cậu ở chỗ tôi một thời gian"

[Đang nói gì vậy tên kia. Cậu ở yên đó tôi tới nhà cậu ngay]

Tút! Tút!

Cô cũng trên lầu bước xuống

"Anh nói như vậy ai mà dám cho em gái đến ở chung chứ"

Hắn nheo mày

"Vậy phải làm sao?"

Hà Lâm khoanh tay suy nghĩ một chút

"Chúng ta phải có lý do chính đáng hơn"

Hắn không trả lời

Cô nói tiếp

"Hãy nói anh đang theo đuổi tôi đi. Muốn cưới tôi. Chúng ta sống thử như vợ chồng"

"Thế nào?"

Hắn trầm ngầm. Còn cô thì vui sướng có lẽ hắn nghĩ cô đang nói lời thật.

"Được"

Cô giật mình

"H...hả! Tôi chỉ đang..."

"Tôi theo đuổi em"

Cô trố mắt nhìn hắn. Tên này cũng không tồi đấy. Nếu được thì Bắc Từ Mộ sẽ gọi mình bằng cô nhỏ sao?

Đột nhiên trong lòng cô có tia vui sướng.

Chỉ sau mười phút bên ngoài đã có tiếng chuông cửa.

Bắc Từ Hoành bước tới mở cửa ra. Chưa kịp lên tiếng Trương Tuấn Nam đã vội lao vào bước đến gần hỏi han cô.

"Hắn làm gì em rồi? Nói đi anh không tha đâu!"

Hà Lâm cười cười đẩy anh ra

"Em không sao vẫn lành lặn, anh nhìn xem có bị thương chỗ nào đâu"

Bắc Từ Hoành từ phía sau đi tới

"Tôi muốn lấy em cậu"