Trùng Sinh: Yêu Anh Nhất!

Chương 47: Có lẽ....là chia tay




Sáng hôm sau

Hà Lâm lê thân mệt mỏi xuống dưới nhà. Bắc Từ Hoành đang ăn sáng, nhưng anh chỉ làm có một phần cho mình.

“Anh ăn ngon quá ha!”

“Ừm, ngon lắm”

Hà Lâm không thèm đôi co cô đi qua bếp nấu nước định bụng sẽ ăn nhẹ một gói mì cho đỡ đói thôi. Dù sao đêm qua cũng hơi mất sức.

Bắc Từ Hoành liếc nhẹ nhìn cô, chợt hình ảnh đêm qua hiện về. Anh đỏ mặt, vốn dĩ đêm qua định trêu cô chút thôi ai mà ngờ, cơ thể cô lại phát ra mùi thơm khiến hắn không nhịn được.

“Nè, cô sài nước hoa hay sữa tắm gì vậy?”

“Em không sài nước hoa, chỉ dùng xà phòng thôi”

“Đồ vô tâm, còn hỏi nữa chứ!” Cô nói thầm trong miệng

Nhưng ai đó cũng nghe được.Bắc Từ Hoành ho vài cái.

Nấu xong Hà Lâm đem ly mì ra bàn ngồi đối diện hắn. Cô ngước lên nhìn, cùng lúc chạm phải ánh mắt, Bắc Từ Hoành vội xoay đi.

Cô mở nắp mỳ thổi nhẹ vào để cho bớt nóng

“Chắc được rồi!” Hà Lâm mở nĩa ra

Co vừa gấp được sợi mì lên thì ly mì đã bị kéo đi. Cô ngơ ngác

“Anh làm gì vậy?”

"Thèm mì, thứ này ngán quá "

Bắc Từ Hoành đẩy phần của mình sang cho cô. Còn anh thì gặm lấy ly mì.

Hà Lâm bức bối cô nhìn vào phần đồ ăn. Ủa? Hình như là phần mới chưa mất miếng nào hết. Hà Lâm nhìn anh rồi cười thầm.

Cô lấy muỗng lên bắt đầu ăn.

.________

“Alo,hôm nay anh không tới được hả?”

[Ừm hôm nay anh có việc mọi người ai cũng đều có việc riêng hết nên bữa sau nha!]

“Không sao mà, mọi người ai cũng bận, ok hẹn bữa sau nha!”

Hà Lâm tắt máy xoay người lại liền giật mình khi thấy có người đang đứng lù lù ở cửa.

“Bắc Từ Hoành, anh có biết mình giống ma lắm không?”

Bắc Từ Hoành bước tới gần cô. Vén nhẹ tóc lên lộ ra được vết cắn hôm qua ở cổ. Hà Lâm đỏ mặt vội che lại

“Gì nữa đây! Anh muốn gì?”

“Đau không?”

"Không có đau, cảm ơn đã quan tâm "

“Tôi chưa biết tên cô là gì, tên gì vậy?”

Hỏi tên mà cũng thái độ như vậy. Hà Lâm mỉm cười trả lời

“Em tên là Trương Ninh, em gái của Trương Tuấn Nam. Nhưng…anh hay gọi em là Hà Lâm, dù sao cũng là tên giả chỉ có mình anh biết thôi!”

Bắc Từ Hoành vội che miệng như che đi sự bàng hoàng của mình.

“Tôi lại đi ăn em gái bạn thân sao?”

“Anh nói cái gì mà ghê vậy! Cũng có phải lần đầu đâu”

“Vậy là nhiều lần rồi à?”

Hà Lâm gật đầu:“Đúng rồi, anh còn là người ép em phải ở đây chung với anh, dù cho anh trai em ngăn cản”

Bắc Từ Hoành có chút choáng váng. Điện thoại hắn đột nhiên reo lên. Bắc Từ Hoành lấy điện thoại trong túi ra đặt lên tai để nghe.

“Alo”

[Hoành à, ông nội con…ông ấy bị bệnh lên cơn co giật, con mau về đây!]

“Sao chứ, ông nội …được con về liền”

Hà Lâm thấy vẻ mặt anh không tốt vội đi tới:“Có chuyện gì sao, ông nội không khỏe hả?”

“Ông ấy bị bệnh, tôi phải về nhà nhà ngay”

“Có cần em đi chung không?”

“Không cần đâu”.

Bắc Từ Hoành bước vội ra ngoài Hà Lâm chạy nhanh theo sau kéo anh lại, giật lấy chìa khóa trên tay anh.

“Em chở cho”

"Không cần "

“Hoành, anh đang run đấy!”

Bắc Từ Hoành nhìn lại tay mình quả thật nó đang run lên. Hà Lâm vào phòng lấy đồ rồi cả hai ra ngoài xuống hầm xe.

Cô lái hắn ngồi ghế phụ.

_____

Đến nơi Bắc Từ Hoành xuống xe đi vào trước, cô đỗ xe xong cũng nhanh chóng theo sau.

Đứng ngoài cửa Hà Lâm nhìn thấy được một người phụ nữ trông khá lạ, cô chưa từng thấy bao giờ.

Bắc Từ Hoành bước vào trong chào hỏi bà ấy cô cũng cúi đầu chào. Người phụ nữ đó đang khóc. Nhìn thấy anh thì lau vội nước mắt.

“Hoành, con về rồi_…” Người đó nhìn sang cô

“Cô gái đó là bạn gái con sao?”

Bắc Từ Hoành liếc nhẹ sang cô, rồi cười nhẹ nói:

“Dạ không là bạn thôi”

Tim cô bị hẫng một nhịp. Nhưng vẫn không nói gì. Dù sao anh cũng đang mất trí nhớ.Cô không trách anh.

“Vậy, cô có thể ra ngoài để tôi nói chuyện riêng với thằng bé không?”

"Không sao đâu, cô cứ ngồi ở đây. Dù sao cũng có quen biết "

Người phụ nữ đó không phản đối. Bà ta bắt đầu vào câu chuyện

“Ông nội đã được đưa qua Mỹ để điều trị. Bên đó có cô út và chú tư của con chăm sóc nên đừng lo”

Bắc Từ Hoành trầm ngâm, anh nói:

“Mai con sẽ sang đó”

"Không cần đâu, ông con không muốn con qua đó. Nhưng ông có đưa dì một bức thư để dì gửi cho con "

Bà đẩy lá thư sang cho anh. Bắc Từ Hoành cầm lên nhưng chưa mở vội.

“Dì mới về sao?”

“Ừm, dì nhớ ba nhớ cháu”

“Hoành à, lần này Mei cũng về đó”

Bà đẩy tách trà tới trước mặt anh, Bắc Từ Hoành không nghi ngờ cầm lên uống.

“Dì biết con vừa hủy hôn, nên ông con muốn dì lo chuyện này cho con”

Hà Lâm có chút nghi ngờ. Không lẽ bà ấy định cho Bắc Từ Hoành và cô Mei gì đó kết hôn?

“Mei là cô dâu của con”

Trúng phóc!

Bây giờ cô lên tiếng được không. Nhưng tên này chắc chắn sẽ phủ nhận. Bây giờ trong căn nhà này cô không có quyền gì cả.

"Con không gấp "

“Hoành à, vốn dĩ năm đó nếu không có vụ tai nạn đó xảy ra thì…Mei và con đã có hôn ước với nhau rồi.Đây cũng là tâm nguyện của mẹ con đã nói với dì trước khi bà mất”

Bắc Từ Hoành im lặng một chút

“Cho con 2 ngày đi, con xin phép”

Bắc Từ Hoành đứng lên bước ra ngoài. Hà Lâm cũng đứng lên đi theo hắn,trước khi đi bà ta kêu cô lại

“Cô gái, khi nào rảnh chúng ta đi ăn nha”

Hà Lâm không trả lời cô cúi đầu chào rồi đi ra theo sau.

Bắc Từ Hoành đã ngồi sẵn trên xe. Cô không ngồi ghế phụ nữa ra vòng ra ghê sau. Bắc Từ Hoành nhìn một cái nhưng không nói gì. Anh khởi động xe rồi rời đi.

______

Bàu trời bên ngoài âm u báo hiệu một trận mưa lớn sắp đến. Cả hai đã về đến nhà.

Bước vào trong

“Hoành, anh sẽ cưới cô gái đó sao?”

“Cõ lẽ vậy” Bắc Từ Hoành cởi áo khoác để lên ghế

“…anh đừng lấy có được không” Hai tay cô cuộn chặt lại

Bắc Từ Hoành xoay lưng về phía cô

“Cô nói…chúng ta từng là người yêu, có phải không?”

“Nhưng tôi đã không còn nhớ gì nữa, tôi hoàn toàn…”

Bắc Từ Hoành xoay người lại, hắn thấy nước mắt cô đang rơi. Hắn khựng lại chút

“…quên hết rồi”

Cô ngước mặt lên trời để ngăn nước mắt chảy ra

“Ý anh muốn nói…là em hãy quên anh của trước kia đi sao?!”

“Anh không muốn nhớ hay là không đủ can đảm để nhớ lại, trước kia…chúng ta như thế nào anh không muốn biết nữa sao?”

“Hà Lâm, cô nói đây là cái tên mà chỉ có tôi gọi đúng không. Được tôi gọi cô lần cuối. Và tôi…muốn nói”

“Em không nghe đâu. Bắc Từ Hoành em sẽ không bỏ cuộc đâu!”

“Tôi không biết trước kia, “tôi” yêu cô nhiều như thế nào. Nhưng bây giờ tôi không còn cảm giác với cô nữa”

“Bắc Từ Hoành, anh đừng tùy tiện nói như vậy. Anh có biết chúng ta đã phải trải qua những gì, để được bên nhau không?”

“Quên tôi đi”

Cô bật cười, nước mắt không kìm được mà rơi xuống:“Bắc Từ Hoành nếu từ đầu anh không phải là người đề nghị ở chung và anh không làm ra những hành động quan tâm, để em…để em hiểu lầm thì…em sẽ từ bỏ anh”

Bắc Từ Hoành đột nhiên đau đầu nhưng anh không thể nhớ ra được gì.

“Đủ rồi, đừng nói nữa” Bắc Từ Hoành hét lên

Hà Lâm im lặng, cô gật gật đầu rồi bước ra ngoài. Bắc Từ Hoành nhăn mặt bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, anh vội mở cửa chạy theo.



Hà Lâm đi lang thang đến khi trời đổ mưa cô chạy vào trạm xe buýt để trú tạm. Cô bật khóc nức nở. Nhớ quá đi mất, nhớ anh ấy quá.

“Ông trời có phải cũng muốn khóc không! Sao mưa to vậy”

“Ngu ngốc thật đi mà không mang theo điện thoại, ví tiền cũng ở nhà.”

Cô móc trong túi ra vẫn còn vài tờ tiền, Hà Lâm đếm đếm,cô thở dài

“Nhiêu đây cũng đủ đi xe buýt, nhưng mưa to như vậy có chuyến nào không đây!”

Cô lấy hai tay xoa xoa. Trời lạnh như vậy sao, hay do lúc nảy cô đã dằm mưa nên quần áo ướt thấm vào da thịt. Mới cảm giác lạnh như vậy. Hà Lâm ngồi bần thần, đôi mắt mơ hồ.

Bắc Từ Hoành ở phía xa, anh ngồi trên xe quan sát được tất cả. Không hiểu sao anh lại thấy đau lòng. Anh lấy điện thoại ra nhấn một dãy số rồi gọi:

“Đưa tới chỗ tôi một chiếc taxi”

Bắc Từ Hoành quăng điện thoại sang ghế kế bên. Đầu anh vẫn còn nhức nhức thật khó chịu. Lúc nảy thấy cô khóc anh cũng không dễ chịu gì, nhưng miệng thì cứ buông ra lời tổn thương.

Một lúc sau, có chiếc taxi chạy đến đậu kế bên xe anh. Cả hai cùng mở kính xe xuống. Bắc Từ Hoành đưa tài xế một số tiền lớn và dặn.

“Anh tới chỗ cô gái đó, đưa cô ấy đi, và nếu cô ấy không chịu thì anh phải nói gì đó để thuyết phục và cứ lấy tiền cô ấy. Tùy, nói là đưa bao nhiêu cũng được. Anh hiểu ý tôi chứ?”

“Dạ tôi hiểu rồi” Người tài xế kéo kính xe lên chạy tới chỗ cô.

Hà Lâm ngước lên

Người tài xế kéo kính xuống:“Cô có muốn đi đâu không? Tôi đưa đi cho”

"À, xin lỗi anh tôi không có đủ tiền "

“Không sao, cô đưa nhiêu cũng được.Trời mưa như vậy tôi cũng không có nhiều khách, thấy cô ngồi cũng lâu nên nếu cô muốn thì tôi đưa đi cho”

“Thật thật sao ạ”

Người đó gật đầu. Hà Lâm có chút nghi ngờ nhưng vẫn mở cửa sau bước vào. Cô cẩn thận chụp lại biển số xe và gửi định vị của mình cho Lâm Lạc, rồi gửi tin nhắn nếu sau 20 phút mà không thấy cô thì hãy đi tìm.

Bắc Từ Hoành lái xe theo sau. Đến khi cô được đưa tới chỗ an toàn thì hắn mới vòng xe về.

Hà Lâm đi vào chung cư. Cô đến chỗ Lâm Lạc.

Lâm Lạc vừa mở cửa cô đã nhào vào lòng ôm chặt lấy con bé. Lâm Lạc cũng khá ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đưa cô vào trong đóng cửa lại.

“Chị sao vậy?”

“Anh ấy muốn chia tay”

“Anh Bắc Từ Hoành sao? Anh ấy vẫn chưa nhớ ra ạ?”

Hà Lâm gật đầu

“Vậy thôi chị ở đây một thời gian đi”

Hà Lâm đột nhiên bật khóc:"Anh ấy, muốn lấy người khác "

Lâm Lạc vội an ủi:“Chỉ là nhất thời thôi, anh ấy nhớ ra sẽ…không như vậy nữa”

"Không có đâu, chị cảm giác anh ấy không nhớ ra được nữa "

Lâm Lạc vội ôm cô vào lòng vỗ về an ủi

Cứ thế cô sống ở nhà Lâm Lạc suốt một tuần liền.

Đến ngày thứ hai cô quyết định đến công ty xin nghĩ việc. Chuyện này được truyền đến tai Trương Tuấn Nam anh vội gọi điện cho cô

“Em…suy nghĩ kĩ rồi”

[Mấy ngày nay anh gọi, sao em không nghe máy?"

“Em dạo này bận một số việc”

[Em rời nhà của Hoành rồi đúng không?]

“…dạ, em sẽ chia tay…em không sao…anh đừng tìm em một thời gian nha”

[Đêm nay bọn anh đi uống rượu bù lại cho kèo hôm trước em đi không?]

“Dạ thôi, em có hẹn rồi, mọi người vui vẻ nha”

"Anh à, không có gì đâu. Tạm biệt "

[Tiểu Ninh, nếu có gì thì cứ về nhà, em vẫn còn có ba mẹ và anh. Luôn luôn dang rộng vòng tay với em]

"Dạ, anh nói ba mẹ đừng lo cho em, em sẽ sớm về "

Nói xong cô tắt máy.

Hiện tại cô đang trong quá trình đầu tư lại với xưởng gỗ mà ba cô đã từng rất tâm huyết. Cô sẽ tiếp nối việc này.

______

Rất nhanh tin tức Bắc Từ Hoành đính hôn đã được đồn đoán lên đến tận tin tức. Và bạn bè của anh ai ai cũng biết hết.

7 giờ tối

Nhóm bạn của Bắc Từ Hoành đã đến Bar trước để đợi. Chỉ tầm 10 phút sau cô và Lâm Lạc cũng đến đó. Nhưng không ai đụng mặt ai.

Đến khi Bắc Từ Hoành tới, anh vừa bước vào quán đã bắt gặp cô. Anh nén lại nhìn một chút rồi bước đi về phía bàn mình.

“Hoành, cậu tới rồi” Alex vui vẻ chào hỏi

Bắc Từ Hoành ngồi xuống ở vị trí này có thể thấy rõ được cô.

“Tên khốn, cậu dám đối xử với em tôi như vậy?” Trương Tuấn Nam bực tức nhìn thẳng vào mắt hắn

“Anh à, anh bình tĩnh lại” Alice níu níu tay anh

“Hai người có quan hệ gì vậy?”

"Họ sắp kết hôn " James nhấp một ngụm rượu

“Sao, cái gì chứ? Tôi không biết chuyện này luôn đó!”

“Cậu mất trí mà” Alex thêm vào

“Bắc Từ Hoành, cậu sẽ kết hôn thật sao?” Trương Tuấn Nam bật cười cố nén cơn giận

Bắc Từ Hoành im lặng, anh đổ đầy ly rượu rồi uống hết một ngụm. Alice vội ngăn lại

“Anh đừng uống vội”

"Nếu cậu kết hôn, tôi sẽ từ mặt cậu và không tham dự hôn lễ đâu " Trương Tuấn Nam đã có chút men

"Từ rồi thì sao tham gia được "

“Chọc tức tôi à!”

“Hai cậu bình tĩnh, Hoành à, tôi thật sự không nghĩ câu quên hết như thế được, hai người từng yêu nhau thắm thiết mà” Alex có chút hối hả

“Chỉ là từng thôi mà”

“Thằng khốn” Trương Tuấn Nam uống hết một ngụm, anh đập mạnh ly xuống bàn

Nhưng Bắc Từ Hoành có vẻ không quan tâm, tầm mắt của anh đang dán chặt vào cô gái phía bên quầy bar bên kia.



“Em gái, có muốn uống một ly không!”

Một tên đàn ông tóc vàng đen bước tới ngồi xuống cạnh cô.Tên đó liếc nhìn khắp cơ thể cô từ trên xuống dưới.

Hà Lâm có vẻ đã khá say cô mân mê nói

“Không, nhìn đôi mắt của anh tôi như muốn móc nó ra vậy”

Lâm Lạc vừa đi vệ sinh về vội chạy tới kéo cô

"Xin lỗi anh nha, chị tôi say rồi không tỉnh táo,cũng không uống với anh đâu "

Một tên khác từ đâu tới nắm vào vai Lâm Lạc,tên đó đưa ly rượu tới

“Uống với bọn anh một ly thôi, hai em”

Hà Lâm đứng lên cô hơi loạng choạng

“Đừng có làm phiền tôi nữa, biến đi” Cô nắm lấy tay Lâm Lạc muốn kéo đi

Nhưng hai tên đó đã nhanh chóng kéo cô trở lại, nắm chặt vào cổ tay cô. Hà Lâm đau đớn nhắn mặt.

“Bỏ…bỏ ra thằng khốn”

“Dám nói tao là thằng khốn à” Tên đó đưa tay lên định giáng xuống cho cô một bạt tai.

Chưa kịp làm gì cánh tay hắn đã bị giữ lại. Hắn khó chịu quay ra sau

“Thằng nào gan vậy hả?”

Bắc Từ Hoành nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đầy sát khí. Bắc Từ Hoành nắm lấy tay cô kéo mạnh ra khỏi tay tên đó. Hà Lâm bị kéo mạnh qua chỗ anh. Lâm Lạc chộp lấy túi xách rồi chạy qua theo.

“Biến” Hắn nói

Hai kẻ kia sợ xanh mặt vội chạy đi.

Bắc Từ Hoành nhăn mặt nhìn cô rồi hỏi Lâm Lạc:

“Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”

“Chị ấy, chỉ mới uống 5 ly thôi”

" 5 ly mà đã như vậy"

Bắc Từ Hoành nắm tay kéo cô qua chỗ bàn hắn. Tất cả đều ngạc nhiên. Trương Tuấn Nam vội đứng lên đi về phía em gái.

Hà Lâm hơi tỉnh tỉnh cô nhận ra mọi người liền tươi cười lễ phép chào hỏi.

“Chào…ức…mọi người, xin lỗi đã làm phiền”

“Em ổn không, qua đây ngồi cả hai em”

“Không, em không muốn chạm mặt Bắc Từ Hoành đâu”

Mọi người cười gượng. Nhưng Bắc Từ Hoành đang nắm tay em kìa.

“Tiểu Ninh anh đưa em về nha!”

“Anh trai, anh phải đối xử tốt với chị dâu đó nha. Haha đừng như tên khốn kia”

Bắc Từ Hoành đen mặt, cô không biết được hắn đang đứng kế bên sao!

Lâm Lạc vội kéo cô về phía mình,cô cúi chào mọi người khi ngước mặt lên lại vô tình chạm phải ánh mắt James. Cô nhanh chóng quay đi hướng khác.

“Mọi người đừng lo ạ, em sẽ đưa chị ấy về nhà an toàn”

Hà Lâm mệt mỏi ngã vào Lâm Lạc. Bắc Từ Hoành lên tiếng

“Để tôi đưa…”

“Anh thì khỏi” Hà Lâm đứng thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt anh

“Tôi không cần sự thương hại hay giúp đỡ từ anh đâu, Lâm Lạc đưa chị về đi”

Hà Lâm xoa xoa thái dương, Lâm Lạc đỡ cô định bước ra ngoài thì có người lên tiếng

“Tôi đưa về cho, tiện đường” James đứng lên nói

“Tôi phải về phòng khám, sẵn đưa hai người về cho”

“Không cần cậu đâu, tôi đưa em ấy về”

"Anh ở lại lo cho chị dâu đi, để James đưa bọn em về cũng được "

Được sự chấp thuận cả ba bước ra ngoài. Trước khi đi cô còn liếc nhìn hắn một cái.

Tới xe Hà Lâm mệt mỏi xin hàng ghế sau để ngủ. Còn Lâm Lạc thì ngồi phía trên với James.

Vừa khởi động xe là cô đã chìm vào giấc ngủ. Không khí khá ngượng ngùng. Lâm Lạc chỉ biết ngồi im. James lên tiếng trước

“Chân em đỡ hơn chưa?”

“À, dạ đỡ nhiều rồi ạ. Cảm ơn anh lần trước”

“Ừm, không có gì, sau này nhớ cẩn thận hơn”

Chìm vào không khí im lặng. Lần này đến lược cô bé lên tiếng

“Phòng khám của anh gần đây không?”

“Là bệnh viện, ở bên kia”

James chỉ vào tòa nhà lớn lớn bên đường. Lâm Lạc ngạc nhiên trước giờ cô nghĩ đó là chung cư, ai dè lại là bệnh viện.

“Anh đưa bọn em tới kia là được, chỗ em ở”

Lâm Lạc chỉ vào tòa chung cư phía trước. James nhanh chóng xi nhan rẽ vào trong.

Lâm Lạc xuống xe rồi mở cửa sau đánh thức cô dậy. Hà Lâm mệt mỏi mở mắt ra khỏi xe. Lâm Lạc đỡ lấy cô rồi cúi đầu cảm ơn

"Cảm ơn anh, anh về cẩn thận "

Rồi cô đỡ Hà Lâm đi vào trong. Đợi đến khi cả hai đã đi khuất James bước xuống xe.

“Ra đi, tôi biết cậu chạy theo nảy giờ”

Bắc Từ Hoành từ đâu bước ra, hai tay bỏ vào túi quần.

“Có phải vẫn thích cô ấy?”

“Không biết, nhưng đây chắc là lần cuối”

Bắc Từ Hoành tùy tiện mở cửa sau xe rồi bước vào ngon lành. Anh sờ nhẹ lên ghế. Lúc nảy cô ấy đã nằm ở đây.

James không nói nên lời mở cửa trước ngồi vào.

“Muốn đi đâu?”

“Không biết, không muốn về nhà, tới chỗ cậu làm việc đi”

James thở dài phóng xe đi.

________