“Tôi tìm thấy rồi, chuyện cậu nhờ tôi đó”
Alex bước đến ngồi ình ngay ngắn trên sopha. Bắc Từ Hoành nắm lấy tay cô,mỉm cười
“Ngày mai em hãy chuẩn bị đi”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Ừm, người dì mà em muốn tìm đã tìm được rồi”
Hà Lâm mỉm cười nhìn qua phía Alex rồi lại nhìn về hướng anh:" Thật sao ạ, em cảm ơn anh và anh Alex nhiều ạ!"
“Không có gì đầu giúp được em là anh mừng rồi!” Alex tươi cười nói
“Ngày mai xuất viện anh đưa em tới đó”
_______
Sáng hôm sau
Hà Lâm cũng tới bệnh để dọn đồ giúp hắn xuất viện. Bắc Từ Hoành dọn dẹp xong,anh thay đồ rồi bước tới nắm tay cô đi xuống bãi xe.
Khi lên xe nhìn sắc mặt cô có chút căng thẳng, anh đặt nhẹ tay mình lên tay cô xoa xoa.
“Đừng lo lắng, anh ở bên em”
Cô mỉm cười cố gắng bình tĩnh lại. Chuyến xe khởi hành. Nơi đến là một viện dưỡng lão đã khá cũ.
Bắc Từ Hoành dừng xe trước cửa vì bên trong không có chỗ đỗ xe. Cô bước xuống nhìn vào bên trong. Nơi này khá nhỏ nên chỉ nhìn một chút cô có thể bắt gặp hình ảnh dì Hai, người giúp việc của gia đình.
Hà Lâm xúc động, Bắc Từ Hoành bước đến nắm lấy tay cô cả hai cùng bước vào trong.
“Anh đợi em ở đây đi, em sẽ vào đó nói chuyện với dì”
Bắc Từ Hoành buông tay cô ra nhẹ nhàng xoa đầu cô:“Ừm, anh ra xe đợi em”
Hà Lâm gật đầu cô đi tới gần băng ghế đá mà dì đang ngồi
“Dì Hai”
Người đó giật mình ngước đầu lên. Gương mặt dì đã có thêm một vài nếp nhăn. Cũng đã khá lâu rồi cô mới gặp lại được dì.
“Cô là ai vậy?”
“Chúng ta nói chuyện một chút được không ạ!”
Dì hai gật đầu. Hai người đi vào phòng dì. Dì Hai lịch sự rót cho cô ly nước.
“Cảm ơn dì”
“Làm sao cô biết được tôi là ai và ở đây?”
“Dì hai, bây giờ con sẽ nói một chuyện này, khá là khó tin. Dì hãy lắng nghe con nói thật kĩ”
“Ừm, cô nói đi”
Cô hít thở sâu:" Con chính là Hà Lâm "
Dì Hai khó tin trố mắt nhìn cô:“Cô đang nói gì vậy? Làm sao mà…con bé đã mất rồi”
“Lúc đầu con cũng không tin được là mình vẫn còn sống, lại trong cơ thể người khác.Dì Hai dì rất khó tin nhưng đó là sự thật”
Hà Lâm nhìn khuôn mặt dì vẫn không tin mình lắm, cô nói tiếp
“Dì có nhớ không, lúc nhỏ con làm vỡ chiếc bình cổ mà ba con quý nhất. Lúc đó con sợ lắm, chỉ dám nhờ dì giấu giúp con…còn chuyện con leo cây bị té trầy hết cả người cũng chỉ có dì biết. Vì lúc đó con chỉ tin dì nhất, dì như là mẹ con vậy!”
Dì hai khụt khịt, nước mắt dì đã rơi, dì nắm lấy hai tay cô:“Thật sự là cô chủ sao?”
“Dì đừng gọi con như vậy, con không bao giờ tự cho mình là chủ đâu!”
“Hức…dì không thể tin được, dì cứ nghĩ con và ba đều đã không còn…”
“Dì hai con nhớ dì nhớ mọi người lắm!”
Cô khóc nấc ôm chầm lấy dì Hai. Dì Hai ôm lại vuốt vuốt nhẹ lưng cô. Rồi dì nhớ ra gì đó vội buông cô ra giở nệm lên lấy một cái túi gì đó rồi mở ra.
“Đây là thẻ nhớ mà dì lấy được trong máy quay của ba con đó”
Hà Lâm nhận lấy.Dì Hai nói tiếp
“Trước khi dì xin nghỉ về quê, ông chủ đã nói sau này nếu ông xảy ra chuyện gì thì dì hãy quay lại và lấy thứ này trong máy quay mà ông chủ đã tự đặt trong phòng mình. Khi lo liệu tang sự cho ông chủ xong dì mới nhớ rồi đến lấy!”
“Cảm ơn dì rất nhiều! Con cảm ơn”
“Tiểu Lâm của dì, dì chỉ mong cuộc đời mới này của con sẽ không phải chịu khổ đau hay bất hạnh gì nữa. Đừng quá chìm đắm vào thù hận, hãy cứ tận hưởng những gì mà mình có đi”
“Dạ, dì à con sẽ đưa dì về chỗ con để con chăm sóc, được không!”
Dì Hai lắc đầu:“Dì sống ở đây đã quen rồi, cũng có nhiều bạn cùng trang lứa của dì mỗi ngày có thể nói chuyện với nhau cũng rất tốt!”
“Dì à…”
“Đừng lo, con mau đi xem thử đi, dì giữ cũng lâu rồi nhưng chưa từng xem qua”
“Dạ được, dì giữ gìn sức khỏe, nếu rảnh con sẽ tới thăm dì thường xuyên”
“Được, đi đường cẩn thận”
Hà Lâm ôm dì Hai lần nữa rồi cúi đầu ra về.
…
Vào trong xe
“Anh à, em muốn xem đoạn phim trong chiếc thẻ này”
“Được, về nhà anh”
Bắc Từ Hoành phóng xe trở về căn hộ riêng của anh mà không ai biết. Kể cả cô cũng bất ngờ.
“Anh nhiều nhà thật đó”
“Anh chỉ mua để phòng hờ thôi!”
Bắc Từ Hoành bấm mật khẩu rồi đi vào trong. Anh đưa cô lên phòng điều khiển riêng của mình. Rồi lấy chiếc thẻ cho vào máy tính.
Đoạn phim mờ dần rồi hiện rõ
[Ông già, mau kí tên vào giấy tờ này cho tôi]
Hạn Diễm kéo mạnh lấy tay ông muốn ông ấn tay xuống tờ giấy đang để trên bàn. Người đàn ông kia dằn co không chịu.
Cô ta lấy ly nước để sẵn trên bàn bắt ép ông uống.
[Ngoan cố như vậy nghĩ rằng tôi sẽ tha sao? Không có đâu! Căn nhà này và tất cả là của tôi, kể cả đứa con rể mà ông yêu quý]
[Ư…ư tại sao con lại làm vậy?] Người đàn ông ôm chặt ngực mình khó khăn lên tiếng
[Không có lý do, ông cứ ở yên dưới địa ngục đi, đôi mấy bữa nữa con gái ông sẽ xuống]
Hạn Diễm một lần nữa nắm lấy bàn tay ông kéo tới tờ giấy chuyển nhượng ấn mạnh xuống chỗ ký tên, rồi cô ta buông tay người đàn ông ngã xuống.
Bắc Từ Mộ lúc đó chạy tới, hắn có ý muốn đưa ba cô tới bệnh viện nhưng Hạn Diễm đã ngăn lại.
[Anh đừng có lo nữa, chuyện vợ anh sao rồi!]
[Anh đã thuê người, hãm hiếp cô ta rồi, cái thai sẽ biến mất]
Rầm!
Hà Lâm gập máy tính lại cô gục xuống. Nước mắt đầm đìa. Bắc Từ Hoành cau mày, thì ra bọn khốn đó còn thuê người hãm hiếp cô. Lúc trước cô đã trải qua những gì vậy chứ!
Bắc Từ Hoành cúi xuống ôm cô vào lòng
“Đừng lo, anh sẽ khiến bọn chúng phải trả đủ”
“Hoành, em muốn một căn hộ, ít người tốt nhất là không có ai. Em muốn tự xử Hạn Diễm.”
Bắc Từ Hoành đồng ý với cô.
_______
Hà Lâm đến trụ sở cảnh sát nơi cô ta bị giam giữ. Chỉ mới hai ngày trước Lý Bạch Phong đã gọi điện cho cô biết Hạn Diễm đang mang thai, gần 5 tháng rồi.
“Alo, em đến rồi”
[Chờ chút anh ra ngay!]
Vài phút sau Lý Bạch Phong đã xuống tới, anh đưa cô vào phòng nghĩ riêng của mình rồi pha cho cô ly nước cam.
“Anh Phong, em muốn Hạn Diễm”
“Ý em là sao?”
“Anh có nhớ…” Cô cố cắn chặt môi để không rơi nước mắt
“…anh từng nói sẽ giúp em báo thù không?”
Lý Bạch Phong gật đầu
"Xin anh…hãy giúp em, em muốn Hạn Diễm "
Lý Bạch Phong im lặng chút, anh nói:
“Nếu về luật thì anh đã vi phạm, nhưng nói về lương tâm thì đó là điều đúng đắn. Hà Lâm, anh sẽ làm bất cứ chuyện gì, nếu có thể giúp được em”
“Em cảm ơn anh, rất nhiều. Thật lòng đó”
Lý Bạch Phong mỉm cười anh xoa xoa đầu cô.
_____
Đêm đó anh đã ầm thầm giải quyết mọi chuyện đưa thành công Hạn Diễm rời khỏi đó ra khỏi thành phố và đến nơi mà Bắc Từ Hoành đã chuẩn bị.
“Cảm ơn, anh Phong”
“Em đừng lo, anh đã giải quyết mọi chuyện êm đềm rồi. Nếu như cần gì nữa cứ nói với anh”
“Dạ”
Nói xong anh bước ra ngoài rồi lái xe trở về.
Nơi đây khá yên tĩnh không có nhiều người qua lại. Cô sẽ ầm thầm chăm sóc cô ta đến ngày đứa bé được sinh ra.