Trùng Sinh: Yêu Anh Nhất!

Chương 16




Alice nói xong liền cúi đầu xuống hít thở. Mới đầu cô cứ nghĩ chuyện này sẽ dễ dàng lắm cho đến khi ngồi trước mặt ông lão, cảm giác khó tả đó khiến cô gần như không thở được.

Ông lão đập mạnh cây gậy trong tay xuống sàn, mày ông nheo lại nhìn sang Bắc Từ Hoành. Hắn không sợ cũng đối mắt với ông, cô út cũng không dám mở miệng. Im lặng nhìn hai ông cháu.

"Là cháu nói không cưới con bé phải không?"

"Đúng, cô ấy vốn cũng không thích cháu và cháu cũng vậy"

Alice có chút lo sợ nảy giờ cô không dám ngước mặt nhìn thẳng cứ cúi xuống dưới đất.

"Hôn lễ này sẽ phải diễn ra. Hai tháng nữa là tiệc đính hôn. Ta sẽ không nói gì nữa"

"Ông...ông à cháu thực sự chỉ xem anh ấy là anh trai thôi"

"Tiểu Vi, cha mẹ cháu đã giao cháu cho ta, bất kể lý do gì ta cũng không chấp nhận"

Sau đó ông đứng lên xoay người bước lên lầu. Cả ba đều nhìn theo. Đột nhiên Bắc Từ Hoành đứng dậy nói lớn

"Ông cứ ép tự nhiên, dù sao buổi lễ này cũng không diễn ra được "

Hắn không đợi gì nữa kéo tay Alice đứng dậy cúi đầu chào cô út rồi đi ra ngoài. Bắc Niên không cản được mà để hắn đi. Sau khi hắn đi mất cô mới lên lầu. Gõ cửa phòng ông.

Được sự đồng ý cô đẩy cửa bước vào. Ông đang ngồi trên ghế trong phòng. Tay cầm tách trà nóng. Bắc Niên thấy vậy bước sang đối diện ông ngồi xuống.

"Ba, buổi tối uống trà nhiều không tốt"

Ông lão nghe vậy cũng bỏ tách trà xuống thở dài:

"Con nói y như mẹ mình vậy!"

"Ba không nên ép tụi nhỏ"

"Con đừng xin cho nhóc đó, ta không nghe đâu"

"Thằng bé trước giờ nghe lời ba chỉ cần yêu cầu không quá đáng. Nhưng nếu lần này nó cãi lại thì chắc phải có lý do gì đó,con sẽ giúp ba điều tra"

Ông lão nhìn cô rồi gật đầu. Bắc Niên chào ông rồi đi ra ngoài. Từ mai cô sẽ bắt đầu điều tra hành động gần đây của Bắc Từ Hoành.

Trên xe

"Anh à lúc nảy em không thở nổi luôn đó"

Alice vẫn còn sợ đặt tay lên ngực vuốt vuốt vài cái, mặt cô vẫn còn trắng bệch. Bắc Từ Hoành tỏ vẻ an ủi rồi đưa cô về khách sạn chỗ đang ở.

"Em nghĩ ngơi đi mai đưa em đi xem nhà"

"Dạ được anh về cẩn thận "

Hắn gật đầu rồi phóng xe đi. Bắc Từ Hoành không về nhà mà tới hộp đêm hắn thường qua. Nơi đó hắn cùng một người bạn nữa góp vốn dựng nên. Bốn tầng dưới dùng để tiếp khách còn tầng cao nhất là phòng riêng của hắn. Giống như một căn hộ thu nhỏ nhưng nơi đó chỉ có Bắc Từ Hoành và bạn hắn vào được.

Bắc Từ Hoành bước vào trong dù đã gần 1 giờ sáng vẫn đông người náo nhiệt. Hắn không buồn nhìn lập tức vào thang máy lên thẳng tầng cuối.

Hôm nay bạn hắn James không ở đây, tên đó đang ở bệnh viện. Cũng như là bác sĩ riêng của hắn.

Bắc Từ Hoành đi vào phòng mở một chai rượu, hắn lại gần giường rồi ngồi xuống mở ti vi trước mặt lên. Ti vi đang chiếu lại video lúc nhỏ của hắn đang chơi đùa cùng với cha mẹ...

Nốc hết chai rượu hắn ngã xuống giường mắt nhắm tịt lại không rõ là có ngủ hay không.

Bên phía cô. Hà Lâm cũng không ngủ được. Cô cứ nằm trằn trọc rồi bật dậy chộp lấy điện thoại. Đoạn, cô định gọi cho hắn thì điện thoại đã đổ chuông trước. Là Bắc Từ Hoành.

Hà Lâm vội nghe máy:

"Alo, anh xử lí việc xong chưa?"

[Mở mặt lên đi, tôi muốn thấy em]

Hà Lâm mở camera. Cô thấy hắn rất khác, đôi mắt u sầu khuôn mặt mệt mỏi. Không còn vẻ tươi tắn như lúc gặp cô. Trong lòng cô đột nhiên có chút khó chịu.

"Anh đang ở đâu?"

[Ừm tôi nhớ em]

Hắn mệt mỏi mắt đã nhắm

[Đừng tắt nhé, tôi muốn lúc thức vẫn thấy mặt em]

Sau đó hắn im lặng như chìm vào giấc ngủ. Cô để máy như vậy mà ngắm nhìn hắn.

_______

3 giờ sáng. Bắc Từ Hoành vẫn đang trong giấc ngủ thì đột nhiên có tiếng động kế bên hắn. Có người nào đó, người đó còn lấy tay vòng qua eo hắn. Bắc Từ Hoành khẽ nhíu mày hắn xoay người, chỉ phút chốc người đó đã nằm dưới thân hắn. Bắc Từ Hoành mở đèn kế bên lên mới nhìn rõ khuôn mặt đó.

"Hà Lâm? Sao em tới được đây?"

Chính xác người đó là Hà Lâm. Cô đang nằm dưới thân hắn. Hai tay bị giữ chặt.

"Anh buông tôi ra trước đã"

Bắc Từ Hoành thả tay cô ra bước qua bên cạnh cô. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt hiếu kỳ tò mò.

"Khoảng một tiếng trước lúc anh vẫn đang ngủ, thì có một người đàn ông đã nhấc máy anh lên người đó khá đẹp trai. Anh ta đã cho người đến để đưa tôi tới đây"

"Đẹp trai cái nỗi gì!"

Hà Lâm:"_"

"Tên đó đang ở đâu?"

"Tôi không thấy anh ta từ lúc tới đây rồi"

Bắc Từ Hoành suy nghĩ một chút rồi nhìn cô. Sau đó hắn tắt đèn kéo cô xuống ôm vào lòng. Còn không quên hôn lên tóc cô.

Hà Lâm có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng thích nghi.

"Ngủ đi sáng mai đưa em tới một nơi"

Cô xoay người lại đối diện với Bắc Từ Hoành, tay hắn vẫn ôm chặt eo cô.

''Đi đâu?"

"Mai sẽ biết. Em còn không ngủ thì chúng ta làm việc khác đó"

Hà Lâm có chút sợ hãi vội vàng nhắm mắt lại. Kì lạ thay khi ngủ kế hắn cô lại an tâm như vậy, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cả hai cứ thế ngủ say cho đến trưa hôm sau.

______

Bắc Từ Hoành dậy trước nhưng hắn không vội vẫn say sưa ngắm nhìn vuốt tóc cô gái bên cạnh.Hà Lâm ngủ rất say không hề biết chuyện gì. Cô đột nhích lại gần hắn. Vô tình để bộ ngực kia chạm vào cánh tay hắn. Bắc Từ Hoành giật mình, cô không mặc áo lót.

Hắn cảm nhận được đầu ti cô đang căng cứng. Nhưng cô gái đó vẫn ngủ say sưa. Không biết gì hết. Càng không ngờ hơn thứ kia của hắn đã thức giấc, nó dựng đứng lên. Từ trước đến nay chưa từng có chuyện này.

Bắc Từ Hoành hít thở sâu nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi ngồi dậy. Hà Lâm không biết gì vội nhào tới ôm ngang hong hắn, tay cô chuyển động trượt xuống nơi đang dựng đứng kia.

Cô khẽ nhíu mày rồi nắm lấy nó. Bắc Từ Hoành mặt hắn có chút đỏ lên nhưng tai hắn thì sớm đã đỏ chót. Bắc Từ Hoành nắm vội cánh tay hư hỏng kia mà đẩy ra. Nhưng cô vẫn ngoan cô mà nắm lại.

Đến khi ánh nắng bên ngoài rọi vào mặt, Hà Lâm mới nhíu mày tỉnh dậy, cô mơ màng mở mắt ngước nhìn lên hắn, rồi lại nhìn xuống tay mình. Không ngờ cô còn bóp bóp vài cái rồi đánh giá

"Thứ gì mà cứng vậy nè"

Bắc Từ Hoành sắp hết kiên nhẫn hắn gằng giọng:

"Hà_Lâm"

Cô giật mình mắt mở to vội thả cái tay hư hỏng kia ra khỏi vật căng cứng đó. Mặt cô đỏ như trái gấc. Cô bật dậy ngước nhìn nét mặt hắn mà không khỏi nuốt nước bọt.

"Anh...anh bình tĩnh, tôi xin lỗi"

Cô chắp tay lại trước mặt né xa hắn ra

Bắc Từ Hoành hít vào rồi thở nhẹ ra đánh mắt sang cô, mày hắn nhếch lên rồi nhanh chóng kéo tay cô lại đặt cô dưới người mình. Hà Lâm lấy hai tay đẩy hắn nhưng chả có ích gì nên vội vã cầu xin.

"Bắc Từ Hoành anh là quân tử, anh đừng hành động mất trí như vậy. Xin anh đó!"

"Lúc nảy đã cố nhịn, nhưng không phải cơ thể em đã giữ tôi lại sao?"

Hắn trêu đùa vài sợi tóc trên mặt cô miệng còn không ngừng nhếch lên. Vẻ mặt hết sức gợi đòn.

"Không phải! Lúc nảy tôi chỉ đang mơ ngủ thôi!Anh rộng lượng tha cho tôi lần này đi!!"

Hắn không nói tay từ từ trườn lên trên ngực cô cách một lớp áo mà không ngừng xoa nắn. Hà Lâm giật mình vội nắm lấy cánh tay hắn muốn hắn bỏ ra. Bắc Từ Hoành lấy tay còn lại của mình nắm lấy hai tay nhỏ của cô rồi kéo lên đỉnh đầu.

"A...anh đừng như vậy mà..."

Hắn xoa xoa rồi kéo nhẹ đầu ti của cô. Sau đó hắn trườn xuống rồi bỏ tay vô áo cô mà nắn bóp. Quả nhiên không có gì ngăn cản sờ càng thích hơn.

"Em không mặc áo trong là để câu dẫn tôi sao?"

Cô uốn éo dưới thân hắn. Như muốn chống cự:

"Không...không phải mà...a tôi không có"

Bắc Từ Hoành cúi mặt xuống gần tai cô rồi thổi nhẹ vào đó. Hà Lâm rợn người cơ thể khó chịu. Đêm qua cô có mặt áo lót nhưng không hiểu sao sáng nay nó lại nằm dưới đất.

"Từ Hoành... đừng mà..."

Hắn véo nhẹ ti cô rồi bỏ tay ra. Sau đó rời khỏi người cô. Hà Lâm vẫn chưa tin thấy hắn vừa rời khỏi cô liền kéo chăn mà che lại.

"Đừng lo, em không cho phép thì tôi sẽ không làm gì đâu"

Cô nhìn hắn ánh mắt không kiểm soát mà lướt xuống phía dưới. Ôi trời nó đang dựng đứng, cách cả hai lớp quần mà vẫn to lớn như vậy. Bắc Từ Hoành cảm nhận được ánh mắt cô vội bước tới che đôi mắt lại.

"Em còn dám nhìn"

Hà Lâm nhắm tịt mắt lại cô cũng cảm thấy mình lộ liễu quá. Thật không ra dáng một cô gái" đơn thuần " chút nào.

"Xin lỗi. Dù không biết sao nó lại...như thế nhưng chắc cũng có phần của tôi"

Hắn bỏ tay xuống

"Tôi sẽ xử lý "nó" em đợi ở đây đi. Tôi tắm xong thì em vào rồi chúng ta đến một nơi"

Cô ngoan ngoãn gật đầu mắt vẫn không mở. Bắc Từ Hoành xoay người đi vào phòng tắm.Nghe được tiếng cửa đã đóng cô mới yên tâm mở mắt ra. Sau đó cố chấn tỉnh vỗ vỗ vào mặt vài cái.

"Mới sáng mà đã kích thích vậy. Nhưng cảm giác khi anh ấy chạm vào thật kì lạ quá đi...có phải mình dâm quá không?"

Cô tự nói tự ngại rồi vùi mặt xuống gối.

Bắc Từ Hoành đã xong hắn bước ra trên người chỉ quấn một cái khăn tắm. Thấy hành động của cô hắn tỏ vẻ khó hiểu, hắn đi tới gần thổi nhẹ vào tai cô một cái. Hà Lâm giật mình ngước lên.

"Em đang làm gì vậy?"

Cô lắc lắc đầu mắt lại không nghe lời đảo xuống cơ bụng săn chắc của hắn. Bắc Từ Hoành phát hiện nắm lấy tay cô đặt lên đó.

Hà Lâm muốn rút lại cũng không được

"Thích chứ, của em hết sờ thoải mái đi"

"Ai...ai mà thích chứ...anh đừng tự luyến nữa"

Hắn lấy tay cô sờ hết khắp cơ bụng rồi đến ngực. Cô đỏ mặt muốn rút tay ra. Nhưng mà đúng là đã thật.

"Bắc Từ Hoành, anh bị khùng hả"

Hà Lâm khó khăn giật tay mình ra

"Anh nghĩ lần đầu tôi thấy hay sờ sao. Lúc trước cũng đã từng..."

Hình như cô lỡ lời rồi. Hà Lâm ngậm miệng lại nhẹ nhàng bước xuống giường. Bắc Từ Hoành nhanh hơn đã ôm cô lại từ phía sau. Hắn để tay lên ngực cô bóp mạnh một cái.

"Ối anh điên hả, ai cho anh dám.."

"Cho công bằng thôi. Em đã sờ hết những thứ quý giá trên cơ thể tôi rồi, tôi chỉ sờ ngực em thôi mà"

"Anh...còn dám nói như vậy?! Tôi sờ cái gì chứ tự anh làm hết mà"

Hắn vẫn ôm chặt, mặt cô vùng vẫy. Bắc Từ Hoành lấy một tay cô đặt xuống phía dưới của hắn.

"Nhưng mà, cái này là em tự cầm rồi bóp nó đó. Không phải tôi ép"

Tay cô đơ cứng không dám động đậy. Hắn thả tay cô ra tiếp tục vờn khuôn ngực cô.

"Tôi chỉ chạm ở đây thôi, còn phía dưới vẫn chưa dám đụng. Như vậy là hời cho em quá rồi, em còn nói gì nữa"

Cô run người. Tên khốn này cứ xoa bóp ngực cô mãi không có ý dừng lại. Nhưng cô lại không dám động đậy vì mông cô đang ở rất gần nơi kia của hắn. Cô sợ nếu thứ đó mà tỉnh lại nữa thì cô chết chắc.

"Bắc Từ Hoành anh sờ đã chưa?! Tôi còn phải tắm"

"Ừm thứ này đã thật đấy, lần đầu tiên tôi được sờ đó"

Tên này không biết xấu hổ là gì sao? Hôm nay hắn nói nhiều thật đấy. Cô cứ nghĩ hắn là người không đam mê mấy thứ...như này chứ? Ai mà ngờ thì ra hắn chỉ đang giấu thôi.

"Anh đừng nói nữa, im lặng cho tôi "

Hắn không bóp nữa thả cô ra. Hà Lâm như sống lại cô vội chạy nhanh vào phòng tắm. Để lại tên kia đang nhếch môi không ngừng.

Sau khoảng một lúc

Hà Lâm tắm xong cô mới phát hiện chuyện kinh thiên động địa. Cô không có đồ để mặt.

"Ôi trời chắc mình điên mất"

Nghe tiếng nước ngừng chảy Bắc Từ Hoành bên ngoài mới lên tiếng:

"Đồ em ở ngoài đây nè, ra đây lấy đi"

Ở bên trong cô cuộn tay thành đấm.Rõ ràng hắn biết cô không có gì mặt mà còn bắt cô ra ngoài, với bộ dạng trần như nhộng sao!!

Cô cắn môi quấn lấy chiếc khăn tắm rồi mở cửa bước ra. Thôi kệ đi dù sao cô cũng không còn gì để mất nữa nên cứ liều với hắn thôi.

Thấy cô đi ra trên người chỉ có một chiếc khăn hắn ngơ mặt một chút sau đó quay mặt qua hướng khác. Cô thấy rõ tai hắn đang đỏ lên.

À, tên này cũng biết ngại sao.

"Đồ trên giường đó, em mau mặc vào đi"

Cô đi vòng qua giường. Đoạn, chồm người lên để lấy đồ thì khăn tắm rơi xuống cô lỡ mồm kêu lên

"Á"

Hà Lâm chưa kịp bịt miệng mình lại thì hắn đã quay sang

"Chuyện gì..."

"Anh không được nhìn nữa"

Hắn quay người lại cắn chặt môi như muốn rỉ máu đến nơi. Mặt hắn đỏ lên.

"Em đừng chơi trò kích thích nữa. Tôi nhịn không nổi"

"Ai...ai chơi trò đó chứ. Anh không được xoay lại nghe chưa "

Hà Lâm vội vội vàng vàng mặc đồ nhanh nhất có thể. Sau khi mặc xong cô mới đi tới trước mặt hắn.

"Được rồi"

Bắc Từ Hoành mở mắt. Hắn đứng lên lấy chìa khóa trên bàn rồi mới đi lại nắm tay cô cùng bước ra ngoài. Cô cảm giác bây giờ cả hai đều ngượng ngùng. Hà Lâm không dám ngước lên nhìn hắn.

Cứ cắm mặt, mặc cho hắn dắt đi.

Sau khi tới hầm xe Bắc Từ Hoành mở cửa để cô ngồi vào còn mình vòng qua kia ngồi vào ghế lái. Hắn còn chủ động quay sang thắt dây an toàn cho cô. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Hà Lâm.

"Ngồi im nhé"

Hắn nói. Sau đó lùi xe lại rồi phóng đi.

Bầu không khí trên xe ngượng ngùng khó nói. Cả hai đều im lặng đến chỗ hẹn.

Là một căn biệt thự ven biển. Nhìn rất sang và đẹp. Hà Lâm bước xuống xe ngỡ ngàng nhìn căn biệt thự đó.

Hắn cũng bước xuống đi qua cô, cả hai cùng nắm tay bước vào trong. Tiếng động kì lạ và hình ảnh nhậy cảm đập vào mắt cô. Một đôi nam nữ đang quấn quýt trên sopha phòng khách. Bắc Từ Hoành che mắt cô lại như cô vẫn còn là trẻ con.Cô cũng nhắm chặt mắt.

Hắn lên tiếng

"James, xong chưa?"

Người đàn ông trên ghế giật mình ngước mặt lên nhìn. Anh hối hả rút ra rồi vội mặt đồ vào còn không quên quẳng lên người cô gái áo khoác của mình. Cô gái đó nhận lấy che vội cơ thể rồi chạy lên lầu.

Lúc này Bắc Từ Hoành mới bỏ tay xuống. Hà Lâm cũng mở mắt ra thấy người đàn ông đó đã ăn bận chỉnh tề. Cô mới nhớ ra đêm qua anh ta là người đã đưa cô đến chỗ hắn.

Người đàn ông đó nở nụ cười tươi rói

"Hi, Hoành à cậu dẫn ai đến vậy?"

Hắn không trả lời, nắm tay cô đi vào trong lướt qua người tên đàn ông kia. Dường như người kia đã quá quen rồi nên đi theo sau hắn vào trong phòng.

Đó là căn phòng điều trị riêng của hắn, nơi đây là bí mật. Bắc Từ Hoành và cô ngồi xuống ghế shopha còn James ngồi đối diện cả hai.

"Cậu bình tĩnh chút. Con người ai cũng có nhu cầu mà, tôi chỉ giải tỏa chút"

Vừa nói hắn vừa nhâm nhi tách trà trên tay. Hà Lâm từ đầu đến giờ vẫn chăm chăm nhìn hắn như sinh vật kì lạ. Bắc Từ Hoành nhận thấy vội véo eo cô. Hà Lâm đau, liếc hắn.

"Em nhìn kĩ xem tôi với tên đó ai đẹp hơn?"

Ôi trời tính hơn thua như con nít vậy. Không ngờ hắn còn nhớ lời nói vu vơ đêm qua của cô, đúng là nhớ dai như đỉa vậy.

James thắc mắc nhìn hắn. Gì vậy trời tên này hôm nay còn bày đặt hơn thua xem ai đẹp hơn với hắn nữa chứ!

Hà Lâm tươi cười nhìn hắn:" Anh luôn đẹp nhất trong mắt tôi, không có người đàn ông nào đẹp hơn đâu"

Bắc Từ Hoành tỏ vẻ hài lòng. Còn James vẫn ngơ ngác.

"Được rồi hôm nay đến đây vì vụ gì?"

"Đây là nhà tôi đó"

"Nhớ rồi, khỏi nhắc nha"

Bắc Từ Hoành nắm lấy tay cô xoa nhẹ

"Cô ấy có thể giúp căn bệnh của tôi trở nên tốt hơn, nói đúng hơn là tốt hơn thuốc ức chế rất nhiều lần"