Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 4: Cái gọi là tình yêu của kiếp trước




Bạch Thấm thở dài ở trong lòng một hơi, nhìn dáng vẻ khổ sở khi Triệu Ngạn Bân rời đi, trong lòng cô có chút cảm giác không tên nổi lên, dẫu sao, kiếp trước cô và Triệu Ngạn Bân từng rất thân thiết.

Chính ngày này của kiếp trước, cậu thổ lộ tình cảm với Bạch Thấm, cô vui sướng đồng ý, vì thế hai người chính thức yêu đương. Thậm chí Bạch Thấm còn vì Triệu Ngạn Bân mà đăng kí một trường đại học với cậu. Giống như các cặp đôi nam nữ trẻ tuổi khác, bọn họ chìm đắm vào tình yêu cuồng nhiệt, tất cả các việc mà những cặp tình nhân hay làm họ đều đã thử. Nhưng dù tình cảm có tốt đẹp đến thế nào thì vẫn xảy ra chuyện. Triệu Ngạn Bân nói chia tay với Bạch Thấm mà cái gọi là lý do chia tay chẳng qua là lấy cớ, lúc đó cậu ta chẳng qua chỉ muốn sớm chấm dứt quan hệ của hai người. Ngay ngày hôm sau, Bạch Thấm nhìn thấy Triệu Ngạn Bân đang cầm tay một cô gái và hôn lên trán cô ta.

Mãi cho đến khi đã tốt nghiệp được vài năm sau, trong một lần gặp gỡ ngoài ý muốn, Triệu Ngạn Bân mới do dự nói với Bạch Thấm: Vừa chính thức yêu đương với cô một thời gian, công việc của cha mẹ Triệu Ngạn Bân liên tiếp gặp vấn đề, mới đầu họ cũng chỉ gặp những rắc rối nhỏ nhưng càng sau này vấn đề họ gặp phải lại càng lúc càng xảy ra thường xuyên mà cũng ngày càng khó giải quyết. Cha mẹ Triệu Ngạn Bân hao hết tâm sức nhờ người tìm hiểu mới biết được thì ra có người giở trò mà nguyên nhân để người đó làm vậy chính là vì mối quan hệ yêu đương của Bạch Thấm và Triệu Ngạn Bân. Cậu cũng do dự một thời gian nhưng cậu biết nếu không đưa quyết định thì công việc của cha mẹ cậu sẽ bị hủy hoàn toàn, Triệu Ngạn Bân rốt cuộc cũng phải bất đắc dĩ mà chia tay với Bạch Thấm. Còn một màn cô nhìn thấy cậu thân mật cùng cô gái khác chẳng qua là do cậu sắp xếp để Bạch Thấm hoàn toàn hết hi vọng về cậu.

Triệu Ngạn Bân nói :“Bạch Thấm, tớ xin lỗi, tớ thật sự thích cậu, nhưng tớ không thể chỉ vì thích cậu mà không quan tâm bất cứ chuyện gì được, tớ không thể để nửa đời tâm huyết của cha mẹ hoàn toàn bị hủy trong tay mình được.”

Cậu nói :“Hơn nữa, Bạch Thấm, lúc trước khi chúng ta còn ở cạnh nhau tớ đã có cảm giác một ngày nào đó chúng ta sẽ không thể ở bên nhau. Cậu hoàn toàn đóng chặt cánh cửa của lòng mình, cho dù tớ mang danh là bạn trai của cậu nhưng dường như tớ cũng chưa từng có thể chân chính bước vào đó.”

Cậu nói:“ Bạch Thấm, kỳ thật cậu cũng không thích tớ như chính cậu đã nghĩ, hoặc có thể là, kỳ thật cậu muốn lợi dụng tớ làm gì đó...Trước đây ở cạnh nhau, dù là lúc vui vẻ nhất tớ cũng không hề thấy cậu chân chính mỉm cười.”

Triệu Ngạn Bân nói đúng, khi cảm giác yêu thích ngây ngô ban đầu dần dần mất đi, Bạch Thấm chợt phát hiện thực ra cô không thích cậu, toàn bộ tình cảm cô dành cho cậu chẳng qua chỉ là sự ngưỡng mộ vẻ tự do tự tại trên người cậu, cô muốn tiến gần đến vẻ tự do ấy hơn, giống như làm như vậy cô cũng có thể có được tự do.

Cho nên khi chia tay, Bạch Thấm dù có chút đau khổ vì Triệu Ngạn Bân phản bội nhưng thực ra cô càng đau khổ vì sau này cô vĩnh viễn sẽ không thể lại gần vẻ tự do ấy nữa.

Mà sau khi Triệu Ngạn Bân nói rõ lý do chia tay, ngay lập tức một chút nhớ nhung Bạch Thấm dành cho cậu cũng biến mất: Thì ra Triệu Ngạn Bân cũng không hoàn toàn được tự do như vẻ bên ngoài cậu thể hiện. Nếu Triệu Ngạn Bân đã không hề có cái tự do mà Bạch Thấm khổ sở muốn có được thì cô cần gì phải nhớ mãi không quên cậu.

Không cần nói Bạch Thấm ích kỷ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ là một cô gái nhỏ tốt bụng, loại cảm giác yêu đương sâu đậm Bạch Thấm không có nhiều, làm sao cô có thể lãng phí.

Suốt thời gian nghỉ hè, Bạch Thấm luôn dính lấy Lâm Thước Nhạc, người bạn thân tốt như cô ấy (LTN), kiếp này Bạch Thấm không muốn lại đánh mất lần nữa nên đương nhiên phải bồi dưỡng tình cảm.

Kiếp trước ngay sau khi thi tốt nghiệp cấp ba xong*, Bạch Thấm vội vàng lo chuyện làm sao để chối bỏ hôn sự của cô và An Tử Thiên, vội vàng cùng Triệu Ngạn Bân làm một đôi tình nhân ngọt ngào, vội vàng vì chuyện chọn trường mà cãi nhau với người nhà, vội vàng làm đủ chuyện. Cô ích kỷ chỉ lo bản thân mà quên mất bên cạnh còn có một người luôn đối xử nhiệt tình với cô.

*(ở chương trước là thi vào trường cao đẳng, nhưng thực tế là thi tốt nghiệp cấp ba vì bên TQ gọi trường cấp 3 là trường cao đẳng, đến chương này ta mới biết =.=!!!)

Ngồi ở trong một quán kem mát mẻ, Lâm Thước Nhạc múc một muỗng kem xoài thật to ăn rồi phát ra tiếng thở dài thỏa mãn:“Tiểu Thấm, ngày mai là hạn chót nộp đơn nguyện vọng, cậu quyết định thế nào rồi?”

Bạch Thấm thu hồi ánh mắt thẫn thờ nhìn người qua đường, quay lại nhìn Lâm Thước Nhạc thì thấy trên khóe miệng cô ấy (LTN) còn dính một chút kem lập tức bật cười :“Cậu xem cậu lớn như vậy mà sao lúc ăn lại giống như đứa bé thế kia! Khóe miệng dính đầy kem rồi kìa.”

Nói rồi Bạch Thấm đưa khăn cho Lâm Thước Nhạc.

- Tớ muốn thi vào trường A, trường đó là trường quản trị kinh doanh khá nổi tiếng. Cậu thì sao?”

- Quản trị kinh doanh? Không phải cậu nói mình ghét nhất là kinh doanh à? Tại sao đột nhiên cậu lại muốn thi trường này?

Nghe Bạch Thấm nói vậy Lâm Thước Nhạc không khỏi kinh ngạc nói lớn tiếng.

- Không thích không có nghĩa là không phải làm. Thước Nhạc, cậu cũng không phải không biết với những chuyện như vậy những gia đình như nhà chúng ta chắn chắn sẽ không để chúng ta tự ý quyết định.

Lâm Thước Nhạc vừa nghe xong lập tức méo mặt ghé lên bàn, rầu rĩ :

- Đúng rồi, chúng ta chắc chắn sẽ bị cha mẹ quyết định chứ nào có thể tự đưa ra ý kiến chứ? A a a! Không được! Nếu đã như vậy, thay vì để cha mẹ sắp xếp cho một trường lung tung nào đấy, tớ cũng muốn thi quản trị kinh doanh giống cậu. Hừ hừ hừ! Biết người biết ta bách chiến bách thắng!

Lâm Thước Nhạc sau khi nói xong còn tỏ ra hung hăng múc kém nhét vào miệng:

- Nếu làm như vậy, Tiểu Thấm ~~~ chúng ta chắc chắn sẽ không phải tách ra, cuộc sống đại học của chúng ta nhất định vô cùng hạnh phúc.(ta có cảm giác mình đang làm bách hợp)

- Thật sự cậu muốn thi quản trị kinh doanh giống tớ ? Không phải cậu cũng rất ghét ngành này à? Thước Nhạc, cậu không thể chỉ vì ý muốn nhất thời mà quyết định tùy tiện như vậy được, sau này cậu sẽ không có cơ hội hối hận.

- Ai, Tiểu Thấm, cậu cũng không phải không biết em trai tớ mới vài tuổi, đợi đến lúc nó có thể tiếp nhận chuyện của công ty thì cha mẹ ta nhất định đã sớm không còn từ lâu, người làm chị là tớ đây đành phải chịu khổ, đợi đến lúc thằng nhóc đó lớn lên mới có thể biết chị hắn là một người vô cùng vì đại… ha ha ha!

Bạch Thấm nhìn dáng vẻ điên cuồng cười lớn của Lâm Thước Nhạc trước mặt mà cảm thán trong lòng, nếu kiếp trước cô đối xử với Thước Nhạc tốt hơn dù chỉ một chút, rất nhiều chuyện có lẽ không xảy ra. Càng nghĩ Bạch Thấm cảm thấy trước đây mình quá yếu đuối ích kỷ. Nhưng không sao, cô còn có thể làm lại từ đầu, chỉ cần cô cố gắng, tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Bạch Thấm cố gắng trấn an chính mình, đây việc mà cô sau khi sống lại thường xuyên làm _ cảnh cáo bản thân. Bạch Thấm sợ nếu không tự nhắc nhở chính mình như vậy, một ngày nào đó cô lại có thể mắc sai lầm, bước lên con đường mù mịt không lối về, chuyện tốt như sống lại không phải lúc nào cũng có thể có.

Bạch Thấm cầm lấy tay Lâm Thước Nhạc nói:

- Thước Nhạc, từ nay chúng ta cùng nhau cố gắng tạo ra một cuộc sống mà chúng ta muốn đi! Một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể tự do làm những gì mình muốn, không có sự ép buộc.

Từ trước đến nay Bạch Thấm luôn lạnh lùng, nhưng giờ phút này cô lại nở một nụ cười phát ra từ nội tâm làm cho Lâm Thước Nhạc ngây người, nụ cười của cô (BT) ấp áp giống như ánh nắng mặt trời ở sâu trong rừng rậm, vất vả chiếu qua các tầng lá cây khiến hoa nở. Nụ cười của Bạch Thấm vừa quý hiếm vừa ấm áp giống vậy nên nó trở nên trân quý xinh đẹp làm cho người ta lóa mắt, mọi cảnh vật xung quanh dường như chỉ làm nền cho nụ cười ấy, Lâm Thước Nhạc hoàn toàn ngơ ngác vì nụ cười ấy.

Mặc dù suốt ngày cười nói vui vẻ hay luôn miệng nói không sao cả nhưng kỳ thật Lâm Thước Nhạc vẫn luôn khó chịu vì bị trói buộc. Nhưng lúc này nhìn nụ cười của Bạch Thấm, Lâm Thước Nhạc chợt cảm thấy thực ra mọi chuyện thật ra vốn không có gì lớn lao. (rõ ràng đây là bách hợp!!)

Người đẹp không soi gương thì sẽ không biết mình đẹp, Bạch Thấm chưa bao giờ nghĩ rằng nụ cười của mình lại vô cùng ấm áp mê người.

Ba tháng hè vui vẻ nhàn nhã kết thúc rất nhanh. Suốt thời gian này, Bạch Thấm vui vẻ cùng với Lâm Thước Nhạc đi đến từng địa điểm du lịch và trung tâm thương mại ở thành phố W. Hai người bọn họ đi khắp thành phố W cũng chưa đủ thỏa mãn, họ thậm chí còn đi đảo Hải Nam vui chơi quên trời đất hơn mười ngày, lúc đi về làn da bị phơi nắng cũng đen đi không ít, hai người cũng không quan tâm -- đây mới là tuổi trẻ chân chính, vài ba năm nữa tuy nói vẫn còn trẻ nhưng sẽ không có cách nào làm những chuyện điên cuồng như vậy nữa.

Chơi đủ, điên đủ, sau khi phát tiết xong thì cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng thoải mái, lúc này hai cô gái nhỏ mới kéo hành lý đến trước cổng đại học A. Nhìn trước một đám người rộn ràng nhốn nháo trước cổng lớn của trường đại học A, Bạch Thấm có chút hoảng hốt, mọi chuyện đều hết sức chân thật, tất cả không phải là mơ.

Ánh mặt trời cuối hè vô cùng gay gắt, nóng bức vô cùng, làm cho người vốn sợ nóng là Lâm Thước Nhạc hết lời kêu ca dù cô mới bước từ trên xe xuống. Lâm Thước Nhạc chịu không nổi sự nóng bức, vội vàng kéo Bạch Thấm chạy vào trong trường tìm một chỗ râm mát. Đang đi nửa đường thì các cô bị hai học trưởng** ngăn lại, nhiệt tình giúp các cô mang hành lý đi làm thủ tục báo danh rồi lại đưa các cô đến kí túc xá.

**(học sinh lớp trên)

Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc được phân chung một phòng, điều này làm cho Lâm Thước Nhạc vô cùng vui vẻ, lôi kéo Bạch Thấm kêu gào:

- Bạn yêu, đây là duyên phận, hai ta nhất định không bao giờ xa rời nhau!

Nhìn hai vị học trưởng mồ hôi ướt đẫm, nghĩ đến việc bọn họ cẩn thận chu đáo giúp đỡ, dù là người lạnh lùng như Bạch Thấm cũng ngại ngùng, cô vội vàng đi mua đồ uống đưa cho hai người:

- Hôm nay thật sự cảm ơn hai vị học trưởng đã nhiệt tình giúp đỡ, nếu không trường đại học A lớn như vậy, em và Thước Nhạc chắc chắn sẽ mệt chết mất.

Từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ họ chưa nói với nhau câu nào nhưng giờ phút này vị học muội xinh xắn này lại vừa cười tủm tỉm vừa đưa cho họ đồ uống khiến hai vị học trưởng có chút cảm giác vì được quan tâm mà giật mình, trong lòng vui vẻ đến mức thiếu chút nữa không nghĩ được gì, bao nhiêu mệt mỏi cũng lập tức biến mất:

- Không có gì. Có thể được giúp đỡ hai cô gái xinh đẹp như vậy bọn anh quả thật rất vinh hạnh. Các em yên tâm, nếu sau này có chuyện gì có thể tìm bọn anh, bọn anh nhất định sẽ giúp đỡ.

Đến tận lúc sắp đi, hai người họ vẫn dặn Bạch Thấm nhất định đừng quên tìm bọn họ, có chuyện gì hay không cũng không sao, tất nhiên nếu như không có chuyện gì mà tìm bọn họ thì quả thật rất tốt.

Hắc hắc… quả thật không ai có cách nào chống lại được sức quyến rũ của người đẹp!

Phòng kí túc xá Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc ở khá tốt, bốn người một phòng, trên giường có cả bàn học. Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc đến trước, hai người còn lại chưa đến. Hai cô cất đồ, sắp xếp mọi thứ xong thì bụng đã đánh trống kháng nghị. Bạch Thấm cùng Lâm Thước Nhạc ra ngoài ăn rồi đến tạp hóa mua đồ, lòng vòng thật lâu đến khi về kí túc xá thì đã là năm sáu giờ tối. Hai người còn lại cũng đến, bốn người bắt đầu làm quen lẫn nhau.

Người đeo một cái kính lớn gần như che mất nửa khuôn mặt tên là Tô Thanh Thiển, tóc cô ấy vừa thẳng vừa đen nhánh, nếu nhìn từ phía sau nhất định sẽ cảm thấy rất đẹp, tuy rằng khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng dáng người rất đẹp, ngay cả người chưa từng để mắt đến ai như Bạch Thấm cũng không nhin được mà khen ngợi trong lòng. Tuy nhiên dường như Tô Thanh Thiển có chút kiệm lời ít nót, vừa chào hỏi với mọi người xong thì lập tức trở về chỗ của mình.

Người còn lại tên là Tống Điềm, cô có vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương, tính cách lại hoàn toàn khác với Tô Thanh Thiển, vô cùng nhiệt tình. Vừa gặp mặt Tống Điềm đã dành cho Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc một cái ôm thật to, Bạch Thấm phản ứng không kịp nên có chút giật mình, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Tống Điềm thì lại cố gắng nén xuống cảm giác muốn đẩy cô ấy ra. Lâm Thước Nhạc nói:

- Tống Điềm, cậu quả thật là một cô gái đáng yêu.