Trùng Sinh Y Tiên

Chương 12: Thi triều (Thượng)




Tử Lăng vốn định đuổi theo tên hoa phục công tử, thế nhưng nhìn lại nơi này một mảnh tan hoang. Dưới chân là tiểu cô nương vẫn đang mê man, không xa lại là những thôn dân chỉ còn lại cái xác vô hồn đứng đó đờ đẫn. Nàng thở dài,... cứu đã là điều không thể. Độc tố triệt để biến họ thành xác sống, chỉ còn cách tiễn đi một đoạn đường mà thôi. Mà dùng lửa thiêu là phương pháp tốt nhất để xử lý lúc này, nếu không với số lượng người như vậy. Xửa lý qua loa rất dễ gây hậu quả khó lường, giống như kiếp trước nơi nàng ở từng trải qua một trận dịch cúm khủng khiếp. Khi ấy người chết vô số, lò hoả táng cuồn cuộn không tắt...

Xử lý xong xuôi, chọn lấy một gian nhà tranh có vẻ lành lặn nhất. Đặt tiểu cô nương lên giường, tử lăng mới đăm chiêu suy nghĩ. Đám người kia rốt cuộc có âm mưu gì, những thôn xóm mất tích kia được đưa đi đâu.? Chả lẽ giống như trong phim nào đó, chế tạo một đạo quân xác sống rồi sau đó đem đi đánh giết. Đang mải suy nghĩ, Tử Lăng chợt thấy bên cạnh tiểu cô nương mắt khẽ động. Sau đó từ từ mở ra, ánh mắt mơ hồ. Nàng từ từ chống tay ngồi dậy, khẽ lắc đầu. Chợt cảm thấy giống như có ánh mắt đang nhìn, nàng quay sang. Bên đó ngồi một vị nữ tử, tóc búi thấp đang mỉm cười về phía nàng.

- ngươi tỉnh rồi.. - Tử lăng lên tiếng trước, mới vừa rồi chiếu theo hệ thống chẩn đoán ra. Trước mắt cô nương này trí nhớ vậy mà đã mất hết, vậy cũng tốt. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn việc biết rằng người thân duy nhất của mình đã chết, nàng tiếp - cảm thấy trong người thế nào??

- rất..rất tốt. - cô gái đáp vô thức, sau đó giống như nhânn ra gì đó, khẽ nhíu mày rồi lại giãn ra. Rồi lại lắc lắc đầu. - ta là ai.? Nơi này là đâu.? Ngươi là ai.?

Giống như đã đoán trước được, tử lăng lập tức trả lời.

- ngươi là đệ tử ta, tên... Tiêu tử Hà. Nơi này.. là một cái thôn bỏ hoang. Ừm đúng rồi, ngươi đi hái thuốc không may bị ngã có chút mơ hồ không rõ..

- tiêu tử hà.. ta là tiêu tử hà.? Người là sư phụ ta.?

- đúng,! - tử lăng mỉm cười, nụ cười tựa như mang theo gió xuân ấm áp, khiến cho Tử Hà cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu. - ngươi vừa mới tỉnh lại, mặc dù không sao nhưng vẫn nên nghỉ ngơi. Ta đi nấu chút gì đó cho ngươi ăn.

- a..vậy cảm ơn..sư.. sư phụ - Tử hà ấp úng nói, mặc dù vẫn mơ hồ không rõ. Thế nhưng thấy trước mắt mình vị "sư phụ" này tỏ ra rất quan tâm đến nàng. Tử hà cũng nhu thuận mà nghe theo...

Thanh loan trấn lúc này người ra kẻ vào nhộn nhịp, tiếng rao bán, tiếng quát tháo mời chào vang lên khắp nơi. Thế nên chẳng ai để ý đến có hai thân ảnh một già một trẻ đang cứ thế mà đi về phía thành tây. Không ái khác, chính là phụ tử hai người lăng vân sơn, lăng thiên hải. Trở về từ tử vực, sau khi biết nữ nhi của mình hiện đang ở thanh loan trấn, theo hầu vị đại nhân vật kia. Phụ tử hai người mặc dù cũng rất muốn tới, nhưng sự vụ bận rộn, mãi cho tới hôm nay mới bới ra được một ngày mà tới đây.

Vất vả một hồi cuối cùng cũng tới nơi, vì lo lắng làm phiền vị kia, thế nên cả hai chẳng dám dùng thần thức mà thăm dò. Chỉ có thể vừa đi vừa hỏi. Cũng may thành tây này người có bệnh ít nhiều cũng đã tới chỗ tử lăng khám bệnh. Nhìn thấy hai người họ một già một trẻ chắc mẩm cũng là đến bốc thuốc. Họ liền tận tình mà chỉ đường, phụ tử hai người vì thế mà bớt chút thời gian tìm kiếm.

Đứng trước cánh cửa đóng kín, phía trên đề bà chữ " Y tiên các". Cảm giác một cỗ đại đạo pháp tắc ẩn hiện. Cả hai nội tâm đều là khiếp sợ, chỉ có một tấm biển, lại dám đề chữ tiên. Hơn nữa còn ẩn chứa pháp tắc, nói như thế, chủ nhân nơi này... Đang khiếp sợ, chợt có tiếng phụ nữ vang lên.

- hai người là đến khám bệnh sao.?

Cha con lăng gia quay lại thì thấy bên đó là một phụ nhân, tay bưng rổ rau, ánh mắt hiền hoà. Lăng vân sơn vội ôm quyền đáp.

- chúng ta từ xa tới đây tìm nữ nhi, không biết phu nhân có nghe qua tiểu thanh danh tự,.?



Thím chương nghe thế suy nghĩ một chút rồi à lên. - các ngươi là người nhà thanh nhi nha đầu.!?

Chả còn hai người vội vã gật đầu. - đúng đúng chính là, ta là ông nội nàng, còn đây là cha hắn.

Thím chương thấy là người nhà thanh thanh, lặn lội đường xa mà đến, liền nở nụ cười ôn hoà. - hoá ra là thế, nàng hiện tại chắc là đang mang thuốc tới cho mấy nhà quanh đây.

- đưa thuốc.? - lăng thiên hải nghi hoặc.

- phải, mấy ngày trước không biết vì sao, trụ tử nhà ta cùng mấy nhà khác đều có người trúng độc lạ. Cũng may có Lăng nha đầu bắt bệnh bốc thuốc, cứu được mọi người. Nếu không... aizzz.

Lăng nha đầu.. Cái vị phẩy tay một cái liền hai vị đại tông chủ đến cặn không còn cư nhiên bị gọi là nha đầu.? Lăng vân sơn tròn mắt, lăng thiên hải thấy cha mình như vậy vội nói nhỏ. - "Tiền bối khả năng là ẩn giấu tu vi, sống giữa phàm nhân, gọi như vậy không có gì lạ cả". - lăng vân sơn lúc này mới thấy mình quả thật có chút ngốc. Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra, mấy vị cao nhân vẫn thường như thế, hoà mình vào nhân gian trải nghiệm. Tìm kiếm đại đạo của riêng mình đấy thôi, vị Lăng tiền bối này có lẽ không phải ngoại lệ..

Chợt thím chương lại nói - ai nha, ta còn phải về cơm nước. các ngươi chờ một lát, có lẽ nha đầu thanh nhi sắp về. - đoạn thím gật đầu coi như là chào hỏi, cắp lấy rổ rau mà đi Hai cha con cũng ôm quyền đáp lại, sau đó cũng tìm một cái tiệm trà gần đó mà ngồi xuống chờ đợi. Không bao lâu sau, từ xa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, bên cạnh nàng còn có một con chó đen đang thong thả đi tới.

- Thanh nhi.! - lăng vân sơn hô lớn. Đoạn đứng dậy bước đến. Tiểu thanh nghe tiếng gọi quên thuộc chợt giật mình, nhìn thấy khuân mặt quen thuộc đang hướng nàng đi đến. Trong lòng có chút lộp bộp " xong rồi, ta trốn đi lâu như vậy. Gia gia hắn chắc giận lắm". Khuân mặt hơi lo sợ, nàng lí nhí đáp.

- ông..,ông nội.. ta...ta.

Hắc cẩu bên cạnh thấy bộ dáng tiểu thanh như thế, bất chợt bước lên. Một cỗ không hiểu uy áp từ đâu ập đến khiến lăng vân sơn suýt nữa khụy xuống, hắn nuốt nước bọt nhìn phía trước mặt tiểu thanh đứng đại hắc cẩu. Trong lòng một trận hoảng sợ, con chó đó..! Lăng thiên hải thấy cha mình như vậy cũng vội vã bước tới toàn đỡ hắn dậy, nào ngờ vừa bước đến thì bắt gặp ánh mắt hắc cẩu nhìn sang. Ánh mắt tựa như cự thú từ thời viễn cổ hồng hoang mang theo đó là uy áp ập đến. Bịch một tiếng, lăng thiên hải đầu gối trực tiếp quỳ xuống đất. Hắn lúc này so với cha mình còn hoảng sợ gấp vạn lần, chỉ một cái hắc cẩu, ánh mắt lẫn áp lực đem tới còn mạnh hơn cả cha hắn. Tiểu thanh thấy thế vội vàng đi đến đỡ lấy lăng vân sơn lo lắng, kéo cha mình đứng dậy. - ông nội, cha hai người bị làm sao vậy.? - nàng cũng khó hiểu hỏi, hai người đang yên đang lành, tự dưng bày ra bộ dáng chật vật đó là sao.? Tuyệt nhiên tiểu thanh không nghĩ đến chuyện là do hắc cẩu gây ra. Trong mắt nàng chỉ thấy nó bước lên trước mặt mình mà sủa gâu gâu mấy tiếng.

Lăng thiên hải cùng lăng vân sơn lúc này mới thấy uy áp kia biến mất, trước mắt hai người hắc cẩu ngồi đó, bộ dáng hoàn toand khồn khác gì một cái cẩu bình thường. Có chút đưa chân lên gãi gãi tai.

- không sao không sao, là ta đi đường mệt mỏi có chút tê chân. - lăng vân sơn ngượng ngùng đáp, ánh mắt lén lút nhìn đại hắc cẩu. lăng thiên hải cũng theo đó phụ hoạ - đúng đúng, là do tê chân, tê chân có chút đứng lên đột ngột.

Tiểu thanh nghe thế một bụng nghi hoặc, tu vi hai người có thể nói ở tây vực số một số hai, tê chân mà người thì suýt ngã, kẻ thì quỳ xuống. Nói ra quả thật có ai mà tin chứ.

Thế nhưng nàng cũng không hỏi gì thêm, đỡ lấy tay ông nội giọng oán trách.



- người đó, tuổi cũng một đống rồi. Không phải giờ này nên ở trong tông môn mà nghỉ ngơi hay sao.

Lăng vân sơn cười cười, ngón tay ấn vào trán tiểu thanh.

- còn không phải vì nha đầu ngươi, bỗng dưng biến mất không thấy. Hại ta với cha ngươi muốn lật úp cái tây vực lên tìm.

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

Tiểu thanh cúi đầu không đáp, lăng thiên hải bên cạnh cũng không dám mở miệng bênh vực. Bây giờ mà lên tiếng, tới lúc về ông cụ lại chẳng thuyết giáo lấy một tràng dài đấy.

- được rồi, mau bỏ cái khuân mặt đáng thương ấy đi. Lần này ta đến cũng không có ý định mang ngươi trở về.

Tiểu thanh ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên nhìn ông nội mình. Như để trả lời thắc mắc cho nàng, lăng thiên hải e hèm một cái rồi nói.

- chính là như thế, ta nghe lão nhân gia nói ngươi giống như là đang ở cùng một vị cao nhân thâm bất khả trắc. Lần trước gặp mặt một lần, là nàng nói ngươi ở đây. Có thời gian liền ghé qua.

- Tử lăng tỉ.! Ông nội ngươi gặp qua tử lăng tỉ.?

- phải, ta gặp nàng lúc đi tìm ngươi. -.lăng vân sơn nhớ lại - hả.!? Ngươi gọi nàng là gì?

- Là tỉ tỉ, nàng bảo ta gọi như thế. Có chuyện gì sao?

- à không không, không có gì.đoán chừng nàng thấy ngươi tuổi tác không kém bao nhiêu, nên mới bảo ngươi gọi như thế đi.

- đúng a, tỉ tỉ nhìn bộ dáng đúng là vậy. Hôm nay nàng có việc ra ngoài, chắc là cũng sắp về đến rồi.

Ra ngoài,.!? Không lẽ nàng lại như lần trước gặp mặt, tìm thấy thảo dược trân quý nào đó, tự tay đi lấy rồi lại tiện tay... nghĩ đến đây lão chợt rùng mình. Không biết tên xui xẻo nào có mắt không tròng sẽ lại gặp hoạ đây.

Quả thật hắn đoán đúng một nửa, nhưng nửa ít, không phải chỉ một tên nào đó mà là là mộ đám người nào đó xui xẻo mới đúng.