Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình

Trùng Sinh Xuyên Việt Đích Ngũ Hảo Gia Đình - Chương 18




Chương 18



Ta ~ một ~ khi ~ khẩn ~ trương ~ liền ~ dễ ~ biến ~ thân ~ nha ~



Lăng Thanh Huyền đồng học, ta lấy danh nghĩa hiệu trưởng cảnh cáo ngươi, ngươi ngươi ngươi không được khẩn trương, hít sâu nào, một hai một hai một hai ba, thả lỏng thả lỏng ra!



(╯‵□′)╯︵┻━┻



Đậu mè, nếu không phải bạo long nhìn là biết không thể trêu vào, hắn nhất định sẽ lấy ra tôn nghiêm cùng uy thế của hiệu trưởng để cho Lăng Thanh Huyền quỳ gối dưới nội quy trường học!



Hiệu trưởng hiện tại tâm mệt muốn chết, hiệu trưởng hiện tại không muốn nói chuyện, hiệu trưởng hiện tại chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngồi xổm trong chốc lát.



Đám cảnh sát bên cạnh thấy Lăng Thanh Huyền biến về hình người, bạo long vừa rồi cũng chỉ là thoạt nhìn có chút hung dữ, thanh âm cũng chỉ hơi lớn chút, cái khác thì cũng không có gì uy hiếp.



Kia cứ như vậy thôi sao? Tất cả mọi người sớm kết thúc công việc một chút rồi về đơn vị?



_(:з" ∠)_



Hình như cũng chỉ có thể làm như vậy, ai bảo Lăng Thanh Huyền có thái độ rất phối hợp, trong lúc quan sát thú thái cũng không có khuynh hướng bạo ngược gì hoặc không thể khống chế, chỉ là rống lên một tiếng để tập luyện cổ họng, chuyện đó có thể tha thứ mà.



(/ω) Cũng không thể bởi vì thú thái của Lăng Thanh Huyền đồng học khá lớn, liền cứ truy cứu không dứt đi!



Về phần cái đám mao nhung nhung bị cái đuôi của bạo long quét qua quét lại vừa rồi? Không không, là đồng học nhiều gien! Thái độ của bọn họ như thế nào?





Không thấy được sau khi Lăng Thanh Huyền biến thân về, đám đồng học đã biến về hình người đó đều nhốn nháo sùng bái vây quanh sao?



Thực xin lỗi, đã quên đám người nhiều gien kia thích lấy thú thái lớn nhỏ để xác định anh hùng, giống như cái loại bạo long to hơn nhiều mấy con voi ma mút, đám học sinh có lá gan đột phá lên trời kia chỉ muốn nói ——



Lại thêm một lần!



Lăng Thanh Huyền thân cao chân dài mặc áo may ô màu đen, dù bị vây trong một đám học sinh cũng rất bắt mắt, thoạt nhìn đặc biệt có không khí của mấy bộ phim thần tượng, chỉ tiếc, đám em gái này cho dù có tốt hơn thì so ra cũng kém hơn cơm trưa ở nhà, Lăng Thanh Huyền xoa xoa tóc của đám em gái kế bên, cảm thấy xúc cảm rất tốt, có chút đáng tiếc cười cười, "Hy vọng buổi chiều tới trường còn có thể nhìn thấy đám người đáng yêu các ngươi."




Đám em gái: "Ừ ừ ~"



Nè nè, chỉ là về nhà ăn một bữa cơm mà thôi, có cần phải mười tám dặm đưa tiễn không? Vị bạn học này, có thể buông tay Lăng Thanh Huyền ra chưa? Lăng Thanh Huyền đều gần về nhà rồi đó, không cần đưa thêm!



Lăng ba Lăng mụ thấy bộ dáng thân thiết của nữ nhi cùng đám "bạn tốt" của nàng thì hết sức vui mừng, "Vẫn là nữ hài tử có thể dễ cùng nữ hài tử chơi chung a!"



Lăng Kiệt Sâm cùng Lăng Dục Cẩn: Nguyên lai cha mẹ là đối đãi như thế này với việc tỷ tỷ câu dẫn nữ hài tử khác! →_→



Chỉ có lúc ăn cơm mới có thể chân chính yên lặng một chút được, mới vừa đem bàn thu dọn xong, Lăng Dục Cẩn liền một phen tóm chặt lá cây của Lăng Điềm Điềm, đem cái cây kia kéo lại.



"Đại bảo Đại bảo, ôn nhu một chút, rụng lá sẽ hói đầu!" Lăng Điềm Điềm coi trọng hai cái lá cây như mạng khẩn trương không chịu được, nhảy tới trước gương nhìn trái nhìn phải xem xét, thấy lá cây của mình không có nửa điểm tổn thương mới yên lòng.



"Cẩn bảo, cẩn thận một chút với lá cây của Điềm Điềm." Lăng mụ nhìn Lăng Điềm Điềm, vươn tay sờ sờ hai mảnh lá non của Lăng Điềm Điềm, oán trách tiểu nhi tử.




Các ngươi chẳng lẽ quên mất, hai mảnh lá non của Lăng Điềm Điềm này có thể đem lưỡi dao chụp lại, giẫm không nát thiêu không hủy sao?



Lăng Dục Cẩn thấy Lăng ba cũng vươn tay qua chuẩn bị sờ sờ Lăng Điềm Điềm, chỉ có thể cắn chặt răng dùng tay tại trên cổ Lăng Điềm Điềm sờ một chút, ý bảo đợi lát nữa sẽ tính sổ Lăng Điềm Điềm.



"Đại bảo hung với ta~" Lăng Điềm Điềm một tay thiện nghệ lập tức cáo hắc trạng bổ nhào vào trong ngực Lăng mụ, run rẩy lá cây cầu an ủi.



"Cẩn bảo đừng dọa Điềm Điềm!" Lăng mụ thực thích tiểu thảo biết nói biết bán manh này, trong khoảng thời gian này Lăng Dục Cẩn thân cao thể trọng đều tăng trưởng, cách hai chữ đáng yêu này càng ngày càng xa.



"Cẩn bảo, đừng giãy giụa, chúng ta đã sớm qua cái tuổi ở trong lòng ba mẹ lăn lộn!" Lăng Kiệt Sâm sâu kín bồi một câu, trong lời nói cư nhiên còn có chút an ủi.



ლ(ಠ益ಠლ)



Cái loại cảm giác thua cuộc tâm không cam tình không nguyện là từ chỗ nào tới?!!



"Không cãi nhau với ngươi nữa, Lăng Điềm Điềm, ngươi cùng tỷ tỷ đã thương lượngchuyện gì?" Lăng Dục Cẩn đỡ lấy cái trán, đem Lăng Thanh Huyền đang chuẩn bị chuồn ra ngoài giữ lại, "Tỷ tỷ không muốn nói một chút sao?"




Tùy tay quấn lên cổ một cái khăn gió ấm, đang chuẩn bị đeo thêm bao tay mở cửa, Lăng Thanh Huyền rõ ràng cũng không phải là người có thể nói dối, nghe thấy thanh âm của đệ đệ từ sau lưng vang lên, bộ dáng xoay lại cười cực kỳ cứng ngắc.



"Ha, ha, ha, Cẩn bảo, ta sao lại nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì vậy?" Đem tiếng ha ha ha tạm dừng nói ra thành ba từ đơn, Lăng Thanh Huyền cũng rất lợi hại.



Lăng Kiệt Sâm không rõ lí do, nhìn nhìn muội muội lại nhìn chăm chú đệ đệ, ngẫm lại tỉ lệ bình thường khi hai người đối đầu, không chút do dự đứng ở bên người Lăng Dục Cẩn, biểu tình rất đau tiếc, "Tiểu Huyền, nhanh trả lời đi!"




"... Ca, ngươi có thể không quấy rối sao?" Lăng Thanh Huyền thấy Lăng ba Lăng mụ cũng tò mò nhìn mình, biết hôm nay chuyện này tránh không khỏi, không biết là nên bi phẫn mình hôm nay diễn xuất quá kém, hay là nên giậm đất khóc lóc kể lể đệ đệ có chỉ số thông minh quá cao, năng lực quan sát quá sắc bén?



Cẩn bảo à, làm một học sinh trung học bình thường không được sao? Chúng ta có thể không thông minh như vậy hay không, tỷ tỷ buồn tới mức chân trước đều không dài được rồi nè!



"Lực lượng cảnh sát cố định của trường học là do liên bang phái ra, đội trưởng trongđó đều là những người phụ trách trong ngành an toàn. Ngày hôm nay lộ liễu biến thân như vậy, còn làm nổ phòng thay đồ nữ, khiêu chiến tính năng phòng ngừa bạo lực của kiến trúc trường, phí lớn như vậy chỉ để làm cho ngành an toàn liên bang chú ý, hai ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lăng Dục Cẩn đem Lăng Điềm Điềm đặt trong lòng bàn tay, câu được câu không chọc chọc Lăng Điềm Điềm đang bắt đầu giả chết.



Lăng Thanh Huyền hâm mộ nhìn Lăng Điềm Điềm đang giả chết, nàng cũng muốn giả chết, nàng không muốn một mình đối mặt Cẩn bảo đâuu!



Lăng ba Lăng mụ nghe được như lọt vào sương mù, "Tiểu Huyền, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Chẳng lẽ là giống cái loại diễn trong phim, thiếu nữ hoài xuân mộng mơ muốn gây chú ý?



"Nhưng mà, nhìn tuổi của vị đội trưởng cảnh sát kia cũng không nhỏ, tuy rằng làm người rất chính khí, nhưng kém tiểu Huyền quá lớn!" Lăng mụ thật cẩn thận mở miệng, sợ sẽ thương tổn đến trái tim mong manh của nữ nhi.



Lăng Thanh Huyền: Phim truyền hình rất hại người!



"Không phải như các ngươi nghĩ đâu!" Lăng Thanh Huyền bại bởi ánh mắt "chúng ta hiểu chúng ta hiểu mà" của ba mẹ, vẫn phải chủ động thẳng thắn về kế hoạch của nàng và Lăng Điềm Điềm.



"Ta muốn trở thành quan ngoại giao." Lăng Thanh Huyền buông tay nói, không có biện pháp, nàng hiện tại chỉ mới mười tám tuổi, tại trong tinh tế thế giới thì còn bảy năm nữa mới xem như đã thành niên, mà người nhà Lăng gia tới đây cũng không phải là để chờ bảy năm rồi làm cái lễ thành nhân cho hai đứa lớn, bọn họ là tới để tìm phương pháp ổn định linh hồn người nhà.



Mà thực rõ ràng, bởi vì năng lực thú thái này quá mức đặc biệt, sớm bị ngành an toàn liên bang nhét vào hồ sơ, là bắt đầu mà Lăng Thanh Huyền cùng Lăng Điềm Điềm nghĩ là tốt nhất.



"Nhưng mà, trở thành quan ngoại giao thì có liên quan gì tới việc tìm được phương pháp ổn định linh hồn?" Lăng Kiệt Sâm càng nghe càng hồ đồ, luôn cảm thấy phương thức này có gì đó lạ lạ!