Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 64: Nghiệp chướng




Ân Mặc Dao mơ màng tỉnh dậy sau tai nạn bất ngờ ập tới. Ngay lập tức, cô nhận ra những khuôn mặt thân quen đều đang ở bên cạnh mình.

“Ba, mẹ! Chồng à, sao anh lại quay trở về rồi?”

Vừa ngạc nhiên, Mặc Dao vừa định gượng người ngồi dậy, chỉ có thế cũng khiến mọi người khẩn trương ra mặt.

“Vợ nằm yên đi.” Phương Cảnh Đình dịu dàng lên tiếng.

“Dao à! Đừng ngồi dậy con, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe và em bé trong bụng.” Bà Phương cũng ôn nhu góp lời.

Qua lời mẹ chồng vừa nói, Ân Mặc Dao căn bản vẫn đang hoang mang. Hết nhìn mẹ, rồi lại nhìn sang chồng bên cạnh, cô mới ngây ngô hỏi:

“Mẹ đang nói đứa bé nào vậy chồng? Chẳng lẽ em đã…”

“Đúng rồi đó! Bác sĩ nói con đang mang thai, đứa bé đã được sáu tuần tuổi rồi. May mắn tai nạn lần này không đe dọa tới tính mạng của hai mẹ con con, chứ nếu có chuyện gì không may xảy ra, chắc Cảnh Đình nó sang bằng Ân gia mất.”

“Cần gì phải đợi tới khi vợ con gặp chuyện không may chứ? Chỉ như này đã đủ lý do buộc chết nhà họ rồi.” Phương Cảnh Đình đanh giọng cất lời.

Ân Mặc Dao vẫn chưa thoát khỏi giây phút ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng khi hay tin bản thân lên chức mẹ, thì càng hoang mang khi nghe mọi người nhắc đến Ân gia.

Nói như vậy, lẽ nào người lái xe đâm cô là Ân Hiên Viên?

“Chồng! Chuyện của Ân gia là sao vậy anh?”

“Phía cảnh sát đã xác nhận người lái xe cố ý mưu sát em là Ân Hiên Viên. Khổ nỗi hại người không thành, còn khiến bản thân tự gặp tai nạn chấn thương rất nặng, hiện giờ vẫn chưa rõ sống chết.”

Cô thất thần khi biết được mọi chuyện.

“Không ngờ, dã tâm của chị ta lại lớn đến như vậy. Nếu lúc đó không phải Trợ lý Giang kịp thời đẩy em sang chỗ khác, thì có lẽ người nguy kịch bây giờ đã là mẹ con em.”

Anh nắm tay cô, đặt nhẹ lên môi, tay kia lại áp lên bụng, rồi mới nhẹ nhàng an ủi:

“Từ giờ anh không để em một mình nữa. Mọi chuyện đều may mắn trôi qua rồi, em đừng nghĩ ngợi gì cả mà hãy để anh giải quyết. Việc em cần làm bây giờ là cố gắng dưỡng thai, bác sĩ nói đứa bé có bình an chào đời hay không thì phải xem trong hai tháng tới em có chịu ngoan ngoãn ở trên giường tịnh dưỡng hay không đấy.”

“Phải nằm trên giường tận hai tháng cơ á? Vậy còn công việc của em thì sao? Mấy chục dự án sắp triển khai nữa, ai phụ trách phát triển?” Ân Mặc Dao mếu máo.

Hết nhìn chồng lại nhìn sang ba mẹ chồng, nhưng ai nấy cũng tỏ ra bất lực. Không phải họ không thương cô, mà phải làm như vậy mới tốt cho cô.

“Công việc thì cứ để đó ba mẹ với chồng con sắp xếp cho. Con chỉ cần an tâm nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt thôi. Ngoan đi, đợi khi nào sinh em bé xong rồi con muốn gì ba mẹ cũng chiều ha!” Bà Phương hết mực nhỏ nhẹ dỗ dành con dâu, đến Phương Cảnh Đình nghe thấy còn phải ganh tỵ.

Tình thế đã vậy, Ân Mặc Dao chỉ còn cách thỏa hiệp.

“Vâng! Nhưng mà khi nào thai kỳ ổn định, mọi người phải cho con ra ngoài nha, chứ suốt ngày ở nhà chỉ sợ hai mẹ con con tự kỷ mất.” Cô phụng phịu, làm ai nấy cũng bật cười.

“Được rồi! Chỉ cần bác sĩ duyệt, con muốn đi tới đâu cũng được hết.”

Gia đình đang cười nói vui vẻ, bỗng nhiên từ phía cửa xuất hiện hai người vừa tiến vào, khiến bầu không khí lập tức chùng xuống.

Họ không ai khác, ngoài vợ chồng Ân Doãn. Từ khi đặt chân vào phòng bệnh cao cấp này, cả hai chỉ dám khép nép, kính cẩn tiến tới gần Mặc Dao.

“Dao Dao, ba tới thăm con. Bác sĩ nói sao rồi, không có gì nghiêm trọng phải không con?” Ân Doãn nhẹ giọng cất lời với nét mặt chân thành và nỗi áy náy to lớn được in trong đôi mắt ở tuổi xế chiều.

“Tôi không sao, chỉ suýt chút nữa mất đi đứa con đầu lòng thôi. Ba không cần phải nhọc lòng bận tâm cho tôi, về lo cho đứa con gái ngọc ngà của ba đi.” Mặc Dao lạnh lùng đáp trả.

Lúc này, bà Ân bất ngờ từ phía sau Ân Doãn tiến tới, khiến mọi người một phen hốt hoảng cho tới khi chứng kiến bà ấy quỳ xuống ngay trước mặt Ân Mặc Dao, thì tâm tình họ mới lắng xuống.

“Dao Dao…”

“Gọi con dâu tôi là Nhị thiếu phu nhân.”

Bà Ân căn bản chưa kịp than khóc đã bị bà Phương đanh giọng nhắc nhở, thúc đẩy bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Mặc dù quan hệ đôi bên có thể xem như thông gia, nhưng nếu Ân Mặc Dao đã không xem người phụ nữ đó là mẹ hay người thân, thì Phương gia của bà cũng chả thiết gì phải tôn trọng. Huống hồ, người suýt gây bi kịch cho con cháu Phương gia lại là con gái ruột của bà ta. Đừng nói là Phương Cảnh Đình, đến Phương phu nhân cũng đang một bầu lửa giận.

Biết rõ tình thế hiện tại khắc nghiệt thế nào, nên bà Ân nào dám hống hách, ra vẻ như trước. Nếu đã chấp nhận quỳ xuống cầu xin, thì ngại gì vài từ xưng hô.

“Dì… dì đường đột quá. Nhị thiếu phu nhân à, dì biết là Viên Viên nhà dì có lỗi lớn với con, nhưng mà hiện giờ nó cũng chịu khổ nhiều lắm rồi con à. Bác sĩ nói, nếu muốn chữa trị thì cần phải đưa sang nước ngoài, bên đó y học tiên tiến khả năng giúp chị con tỉnh lại sẽ cao hơn. Nhưng mà… con cũng biết hoàn cảnh hiện tại của ba với dì rồi đó, tài sản đâu còn bao nhiêu, bán nhà cũng chẳng đủ đâu. Dao, à không. Nhị thiếu phu nhân, coi như dì xin con, coi như con làm phước để đức cho đứa bé trong bụng mà tha thứ cho Viên Viên, giúp đỡ nó vượt qua kiếp nạn sinh tử lần này, được không?”

Đúng là lúc hoạn nạn mới nhìn thấu được tâm tư kẻ xấu, đo được luôn độ dày của da mặt kẻ đó. Thật khiến Ân Mặc Dao không giấu được nụ cười khinh bỉ.

Cô không thiết tha nhìn đến dáng vẻ tội nghiệp từng nhẫn tâm thấy chết không cứu của người phụ nữ xấu xa đó, mà chỉ trầm giọng hỏi vài câu:

“Bà còn nhớ lúc mẹ tôi hấp hối, cần tiền chạy chữa cho qua cơn nguy kịch, tôi cũng quỳ xuống van xin như bà bây giờ không? Vậy lúc đó bà nói gì? Tiền của bà không dư để cho không một người không đáng. Thế bây giờ, bà nghĩ con gái bà đáng được tôi bỏ tiền cứu mạng sao? Ân Mặc Dao tôi đâu phải thánh nhân, trong khi cô ta muốn giết chết tôi và đứa bé vô tội trong bụng tôi.”

Bấy giờ, ánh mắt sắc lạnh vô tình của cô mới chuyển đến gương mặt lấm lem nước mắt của người phụ nữ ấy, rồi tiếp tục trầm thấp cất lời:

“Bà biết đây gọi là gì không? Là quả báo, là nghiệp chướng đấy. Nếu bà ở đời có đức một chút, thì con cái đâu phải chịu khổ.”

Từng lời lẽ vang lên thật bình ổn, nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều khiến bà ta không dám ngẩng mặt. Nhưng suy cho cùng, bà vẫn không cam tâm chấp nhận sự thật, nên lại tiếp tục lê gối đến gần Mặc Dao, muốn quỳ lạy, nắm tay cô để tiếp tục cầu xin, nhưng chưa gì đã nghe Mặc Dao lên tiếng:

“Chồng à, tiễn khách hộ em đi! Em mệt rồi.”

“Đừng làm vậy. Mặc Dao, dì xin con cứu chị con đi mà. Dì biết sai rồi…”

Nếu ngay từ đầu không gieo hạt độc, thì đâu nhận lại quả đắng. Đây gọi là cha mẹ tạo nghiệp, con lãnh báo ứng.

Ân Mặc Dao không đáng trách, vì cô cũng đã từng đáng thương, từng bất hạnh và cũng chưa từng được họ thương xót, dù chỉ là một chút.