Âm thanh kinh hoàng vang lên gây chấn động, lúc mọi người kịp định thần trở lại thì hiện trường đã trở nên náo loạn khi chứng kiến chiếc mô tô vừa nãy định đâm Ân Mặc Dao đã tông thẳng vào cột đèn do mất lái.
Chiếc xe vỡ nát, người cầm lái văng xa cách đó vài mét, máu me be bét trên đường, tất cả càng tá hỏa khi nhận ra đó là một cô gái. Một trong số đám đông lập tức gọi xe cấp cứu lẫn cảnh sát tới.
Trong khi đó, ở một góc khác. Ân Mặc Dao phước lớn mạng lớn nên may mắn thoát khỏi tai nạn nhờ nam Trợ lý kịp thời ôm cô tránh khỏi đường đi tử thần của chiếc mô tô ấy. Cả hai đều bị ngã xuống đường do lực quán tính quá lớn, cũng chính cú tiếp đất bất ngờ này đã giữ được mạng cho Ân Mặc Dao, nhưng hiện tại cô lại thấy bụng đau dữ dội.
“Ân tổng, cô có sao không?”
Theo sự nâng đỡ của Trợ lý Giang, Ân Mặc Dao gượng sức đứng dậy. Vốn nghĩ bản thân không có gì nghiêm trọng ngoài mấy vết trầy xước, nào ngờ còn chưa kịp trả lời thì cô đã thấy một dòng máu đỏ tươi đang chảy xuống từ hướng hạ thân của mình, cơn đau ở bụng mỗi lúc một dữ dội, khiến cô không khỏi cau mày, nhăn mặt.
“Tôi… bụng tôi đau quá…” Cô ôm bụng, vừa kêu đau xong lại ngất xỉu trước sự bàng hoàng, lo lắng tột độ của Trợ lý.
“Ân tổng… Tỉnh lại đi Ân tổng…”
…----------------…
Nhận được tin Ân Mặc Dao gặp tai nạn, Phương Cảnh Đình lập tức hủy chuyến bay để quay trở về với vợ của mình. Cả ông bà Phương cũng tức tốc chạy tới bệnh viện, vợ chồng Phương Chí Thịnh và Phương Quảng Trọng cũng có mặt, vì bị ông Phương gọi tới.
Lúc anh đến trước cửa phòng cấp cứu thì mọi người đều đã có mặt đông đủ. Ai ai cũng lo lắng đến mức không biết nên nói gì với anh, trừ gia đình riêng của Phương Quảng Trọng.
Vừa thấy hắn, Phương Cảnh Đình lập tức xông tới túm cổ áo dí vào tường khiến cục diện trở nên hỗn loạn.
“Là mày hại vợ tao đúng không? Nói.”
“Không có. Từ lúc hai người đến với nhau, là cháu nào dám đắc tội với thím nữa đâu. Cháu đâu có dại mà động tới người phụ nữ của chú.”
“Không mày thì là ai, hả?”
Anh trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu đầy thịnh nộ, dọa hắn sợ xanh cả mặt, vội vàng lắp bắp đáp trả:
“Cháu… Cháu nghe nói Ân Hiên Viên cũng được đưa vào cấp cứu một lượt, ở cùng một địa điểm xảy ra tai nạn với thím út, nên rất có thể kẻ đứng sau chuyện này là cô ta. Chú cũng biết từ ngày Ân thị rơi vào tay thím, thêm việc Ân Hiên Viên bị tung ảnh nóng trong ngày cưới của hai người thì có còn ai để ý tới cô ta nữa đâu. Nên càng chắc chắn do cô ta ôm hận trả thù rồi, thật sự không liên quan tới cháu đâu.”
“Quảng Trọng nói đúng rồi đó, cả buổi tối nay cháu chú nó đều ở nhà, có tôi làm chứng mà. Vụ này không liên quan tới con trai tôi đâu, chú mau buông nó ra đi.” Lâu Liêu Linh lên tiếng ứng cứu.
“Cảnh Đình, mau buông Quảng Trọng ra đi con.”
Bà Phương cũng cất lời giúp hắn, nên anh tạm thời lấy lại được bình tĩnh. Vừa buông tay thì bác sĩ cũng ra tới, Phương Cảnh Đình liền lập tức chạy qua thăm hỏi:
“Vợ tôi sao rồi?”
“Tình trạng của phu nhân thì không có gì đáng ngại, nhưng cái thai trong bụng đã bị ảnh hưởng, nên thời gian tới cần đặc biệt tịnh dưỡng ít nhất hai tháng trên giường thì mới có khả năng đứa bé bình an chào đời.” Vị bác sĩ ôn toàn thông báo.
Khoảnh khắc đó, Phương Cảnh Đình bất ngờ đến mức sững người. Anh vừa nghe cái gì cơ? Vợ anh bị động thai, tức là anh đã được làm ba rồi sao? Hóa ra Ân Mặc Dao không hề phòng ngừa như cô luôn nói.
Đây có thể gọi là trong họa có phúc không?
“Dao Dao có thai! Tôi được làm ba rồi sao?”
Phương Cảnh Đình xúc động đến rưng rưng nước mắt. Ngay lúc này, trong đầu anh chỉ có vợ và con anh thôi, họ còn bình an là lòng anh còn bình yên.
Cùng lúc này, trước cửa phòng cấp cứu trong khoa chấn thương của bệnh viện. Bà Ân đang khóc bù lu bù loa khi hay tin Ân Hiên Viên gặp tai nạn, người làm ba như Ân Doãn dù đau lòng nhưng vẫn chưa từng rơi lệ.
Cho tới khi bác sĩ ra thông báo:
“Tình trạng của bệnh nhân hiện tại đã tạm thời qua cơn nguy kịch, và vẫn cần theo dõi trong 24 giờ tới. Nếu bệnh nhân tỉnh lại, coi như giữ được mạng sống, còn hai trường hợp xấu nhất nếu xảy ra thì có thể cô ấy sẽ rơi vào tình trạng chết lâm sàng hoặc sống thực vật suốt đời còn lại, vì chấn thương quá lớn. Người nhà nên chuẩn bị tâm lý.”
“Trời ơi, con tôi… Viên ơi, con ơi…”
Khoảnh khắc nhận được tin chẳng lành, bà Ân kích động tới mức bất tỉnh.
Ôm vợ trong tay, Ân Doãn dường như chết lặng. Ông tự hỏi, liệu đây có phải là quả báo do mình gây ra nhưng ông trời lại gieo hết lên đầu con ông.
Cha làm thì con chịu là đây sao?