Lúc Phương Cảnh Đình đang gấp rút trở về nhà, thì Ân Mặc Dao lại đang trong quán bar, bên cạnh còn có La Kiến Hầu đứng bấm điện thoại.
Thật ra cậu ta chỉ tình cờ nhìn thấy người phụ nữ của bạn thân lang bạt tới chốn đèn màu phức tạp này, nên đã tiến tới hỏi thăm:
“Em dâu! Khuya thế này rồi sao còn ở đây vậy? Cảnh Đình đâu, cậu ta dám để em một mình tới chỗ phức tạp này à?”
“Anh ta á hả? Bận hẹn hò rồi.” Ân Mặc Dao khinh khỉnh trả lời.
Cũng câu nói đó đang làm vẻ mặt người đàn ông bên cạnh trở nên ngơ ngác, La Kiến Hầu căn bản vẫn chưa kịp tải xong dữ liệu.
Ân Mặc Dao ở đây mà Phương Cảnh Đình hẹn hò với ai? Nghe cứ như họ đang cãi nhau ấy nhỉ?
Cảm thấy bất an thay cho thằng bạn, La Kiến Hầu liền lấy điện thoại lén lút chụp ảnh Mặc Dao, rồi gửi cho Phương Cảnh Đình, đính kèm vị trí chính xác và nội dung tin nhắn: “Cô ấy bảo cậu đang bận hẹn hò, nên một mình tới đây uống rượu. Rốt cuộc lòng cậu đang hướng về ai vậy?”
Ở bên này, Phương Cảnh Đình nhận được tin nhắn thì lập tức nhíu mày, thậm chí không thèm trả lời, mà trực tiếp quay xe lao tới quán bar với tốc độ kinh hoàng.
Mất mười phút để có mặt tại quán, La Kiến Hầu đang chờ sẵn nên vừa thấy anh, đã lập tức vẫy tay mời gọi. Theo hướng đó, anh nhanh chóng chen qua đám người đang nhún nhảy trước mặt để đến bên cạnh Mặc Dao.
“Uống nhiều lắm rồi đó, liệu lo giải quyết đi. Tôi lượn trước.”
Vỗ vai tiếp thêm sức mạnh cho anh bạn xong, La Kiến Hầu liền mang theo ly rượu và nhanh chân rời khỏi hiện trường.
Lúc này, Ân Mặc Dao vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của Phương Cảnh Đình, cho tới khi anh trực tiếp cướp đi ly rượu cô sắp uống, thì cả hai mới đối mặt.
Gặp nhau, cô trừng mắt nhìn anh đầy uất ức, đỉnh điểm của giới hạn chịu đựng là vung tay tát thẳng vào mặt đối phương một cái.
Cú tát làm tay cô đau rát, nhất định Phương Cảnh Đình cũng rất đau, nhưng anh vẫn nhìn cô bằng cặp mắt chân thành nhất, giọng nói vẫn trầm ấm, ôn nhu.
“Mình về nhà, rồi nói chuyện sau được không?”
Rõ ràng là nghe thấy những gì anh vừa nói, nhưng cô lại vờ đi như không hay không biết, chỉ nhàn nhạt đáp trả một nụ cười khẩy tựa hồ khinh bỉ, rồi tiếp tục bê cả chai rượu lên định tiếp tục uống.
Lần này, Phương Cảnh Đình mất kiên nhẫn dứt khoát giành chai rượu về, rồi thẳng thừng vác Ân Mặc Dao lên vai, bế cô ra ngoài.
“Đồ khốn, mau thả tôi xuống.”
Xuống tới tầng hầm để xe, cô liên tiếp vùng vẫy một cách bất chấp, thậm chí điên tiết véo hết chỗ này tới chỗ kia trên người Phương Cảnh Đình, mà anh vẫn không chịu thả cô xuống.
Hết cách, Ân Mặc Dao đành hạ giọng:
“Thả em xuống đi, em buồn nôn…”
Nghe vậy, anh ta mới chịu đặt cô đứng xuống, vừa định mở miệng hỏi han thì đã thấy Mặc Dao rưng rưng nước mắt nhìn anh.
“Phương Cảnh Đình, vừa rồi anh đã đi đâu vậy? Khoan trả lời mà hãy suy nghĩ cho thật kỹ rồi hẵng nói. Bởi vì một khi tôi nhận ra anh đang nói dối, thì hậu quả sẽ rất khó lường…ức…”
Cô chỉ tay thẳng vào mặt anh để cảnh cáo, trong khi bản thân đã say tới mức không thể tự đứng vững, còn bị nấc cục, mà đối phương muốn đỡ thì cô không cho.
“Đừng có chạm bàn tay bẩn thỉu của anh vào người tôi, tỏm lắm.”
Lại bị mắng, Phương Cảnh Đình bất lực đứng nhìn cô gái của mình chịu ấm ức nhưng không thể chạm đến an ủi, thực tình anh chỉ muốn đập đầu chết quách cho xong.
“Ngoan lên xe về nhà trước đã, rồi em muốn đánh, muốn chửi gì anh cũng được. Ở đây trời lạnh, đứng một hồi đổ bệnh bây giờ.”
“Anh đừng có đánh trống lãng, lạnh kệ tôi, bệnh cũng mặc xác tôi. Anh đi mà quan tâm cô gái có tên trên ngực anh kia kìa.”
Miệng nói, tay thì chỉ thẳng vào ngực trái của anh để đay nghiến hình xăm được khắc trên da ấy, mà cô đã từng nhiều lần nghiền ngẫm.
“Em biết anh đi gặp cô ấy, cũng đoán được ý nghĩa của hình xăm, nhưng em đang hiểu lầm rồi. Sở dĩ anh lén lút đi gặp cô ta là để chấm dứt tất cả, vốn định khi quay trở về mới kể rõ cho em nghe sau, chứ không phải anh cố tình giấu giếm.”
“Không phải cố tình, mà tôi hỏi đi đâu thì anh viện lý do bận việc quan trọng. Phải rồi, cô ta quan trọng hơn tôi. Mà anh định kể cái gì, kể chuyện hai người thân mật ôm nhau hay nắm tay các thứ? Sao anh dám gắn cho tôi cặp sừng to tướng thế này hả? Anh nói đi, nói đi.”
Vừa nói, Mặc Dao vừa sấn tới, thẳng tay đẩy người đàn ông từng cái, nhưng anh cũng chỉ nương theo mà lui từng bước một. Đến khi cô dừng lại, anh mới nắm chặt bàn tay ấy và nhẹ nhàng đặt lên ngực trái của mình.
“Hà tất phải xem trọng một thứ đã cũ được khắc tạm trên da, trong khi người quan trọng nhất mới là người được đặt trong tim.”