Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng

Chương 52: Có thể bắt đầu lại không?




Từ lúc cùng Phương Cảnh Đình ra ngoài đãi ngộ Phương Quảng Trọng bằng một trận đòn hả hê, tâm trạng của Ân Mặc Dao tuyệt nhiên tốt đẹp. Trong khi bản thân cô vui vẻ, thì người đàn ông ấy dường như lại có tâm sự.

“Em lên phòng nghỉ ngơi trước đi, anh còn việc cần ra ngoài một chút.”

“Muộn rồi mà anh còn định đi đâu? Công việc gì, có thật sự quan trọng tới mức phải ra ngoài vào giờ này?” Cô đa nghi, nên hỏi rất cụ thể.

“Quan trọng nên anh mới phải đi. Em cứ lên phòng ngủ trước, đừng chờ anh kẻo mệt.”

Phương Cảnh Đình chỉ trả lời qua loa cho có, rồi lại nhanh chóng quay trở vào xe và rời đi ngay sau đó.

Trông anh cứ như có việc rất gấp, đáng nói nhất là biểu hiện như thể đang giấu giếm chuyện gì đó khiến cô không khỏi nhíu mày vì nghi vấn. Cũng chính lúc này, Mặc Dao chợt nhớ tới sự xuất hiện của cô gái trong nhà hàng trước đó. Giác quan nhạy bén của một người phụ nữ đang thôi thúc cô bám theo người đàn ông ấy.

Và để giải đáp cho những vướng bận trong lòng, Ân Mặc Dao quyết định lấy xe đuổi theo.

Trong dàn xe ô tô cao cấp của Phương Cảnh Đình đều cài đặt định vị liên kết với từng chiếc, chỉ cần biết thông số kết nối liền biết rõ được vị trí của chiếc xe kia đang ở đâu, và hiện tại Mặc Dao đang thực hiện điều đó.

Thế mà vài phút sau, Phương Cảnh Đình lại vô tình ngắt kết nối định vị. Cũng vô tình dáy lên đa nghi trong lòng Ân Mặc Dao. Và anh cũng sẽ không biết rằng, cô ấy đã sớm đuổi kịp.

Rốt cuộc anh đang đi đâu, gặp ai, mà lại thần thần bí bí như này chứ?

Cuộc rượt đuổi căng thẳng kéo dài gần một tiếng mới dừng lại, khi Phương Cảnh Đình cho xe dừng trước một quán coffee.

Bỏ vợ sắp cưới ở nhà để đi uống cà phê vào mười giờ khuya ư? Phương Cảnh Đình, anh bị rảnh rỗi quá đúng không?

Vừa bất mãn, lại tò mò, Ân Mặc Dao nhanh chóng lén lút đi theo người đàn ông ấy và cuối cùng cô cũng đã thấy… Thấy người đang chào đón anh bằng nụ cười dịu dàng và một cái ôm ấm áp là cô gái trong nhà hàng trước đó.

Sự thân mật giữa họ đang khiến tâm trạng Mặc Dao như sắp bùng nổ. Cô không khóc, mà là cơn tức giận cứ nhốn nháo trong lòng, tác động đến đường quyền từ bàn tay. Cố gắng đè nén tất cả cảm xúc, cô chọn một vị trí gần họ nhất để ngồi xuống.

Lát nữa thôi, nếu câu chuyện thật sự phát triển theo chiều hướng xấu nhất, cô sẽ ra mặt hay lặng lẽ ra về đây?

Phương Cảnh Đình vì không nghĩ rằng có người đang theo dõi mình, nên chẳng để ý đến xung quanh

Cô gái vừa gặp đã ôm anh đúng là Nhan Ngọc Châu, người bạn gái đã mất tích trong tai nạn máy bay vào mười năm trước, cũng là người khiến anh chết tâm suốt ngần ấy năm qua.

“Cảnh Đình, em thật sự rất nhớ anh!” Tiếng cô gái nức nở nghe thật mủi lòng.

Nhưng với Phương Cảnh Đình thì không. Anh gỡ tay đối phương ra khỏi cơ thể mình, rồi đẩy cô ấy đứng đối diện. Biểu cảm trên gương mặt anh tuyệt nhiên không tồn tại chút cảm giác đặc biệt nào.

“Nhớ tôi, sao mười năm nay không trở về?”

Thái độ lạnh lùng của người đàn ông làm cô đôi chút gượng gạo, nhưng vẫn nặn ra nụ cười tự nhiên nhất.

“Mình ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện được không?”

Cảnh Đình im lặng đồng ý ngồi. Nhan Ngọc Châu cũng vậy, vừa ngồi xuống đã nhẹ tay đẩy tách Cappuccino đến trước mặt người đàn ông.

“Đồ uống anh thích nhất. Em cố tình gọi trước, nhưng anh đến hơi trễ, nên đây đã là tách thứ ba em đổi. Anh uống thử xem có ngon không.”

Nhìn vào thứ thức uống trên bàn, Phương Cảnh Đình không nói gì, liền nâng lên nhấp một chút, rồi mới nói:

“Cũng lâu rồi tôi không đụng tới loại đồ uống này, bây giờ dùng lại cũng cảm thấy không còn hương vị đặc biệt như trước.”

Ý tứ trong câu nói của anh là gì đây? Lẽ nào muốn ám chỉ hiện tại đã có thứ mới đặc biệt làm anh yêu thích hơn, hay đang ngầm đề cập đến phụ nữ?

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tại sao bình an, nhưng mãi đến bây giờ mới xuất hiện?”

Nhắc tới tai nạn và biến cố cuộc đời vào mười năm trước, Nhan Ngọc Châu lại bất giác cười khổ.

“Sau khi máy bay rơi xuống biển, tuy may mắn thoát nạn một cách diệu kỳ nhưng tai nạn ấy vẫn khiến em hôn mê gần năm trời, tệ hơn là còn phải sống cảnh thực vật suốt năm năm cùng chứng mất trí nhớ tạm thời. Em chỉ mới nhớ lại tất cả mọi chuyện khoảng ba tháng nay thôi, và giờ mới có cơ hội trở về tìm anh.”

“La Kiến Hầu từng thấy em ở thành phố B, đó là chỗ ở hiện tại sao?”

“Vâng! Em và chồng cũ sinh sống ở đó, nhưng giờ thì không. Em chuyển về đây để tiện chăm sóc cho ba mẹ, cũng như được ở gần anh hơn.”

Lúc này, Nhan Ngọc Châu không kìm được cảm xúc nên đã chủ động nắm tay người đàn ông ấy, khiến anh thoáng chau mày.

“Cảnh Đình, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”