Hôm sau, Nam Tịch từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, bên trong tân phòng cũng chỉ có một mình cô.Mặc dù rất mất mát, nhưng...Nhìn thấy chiếc nhẫn trở về trên ngón áp út, Nam Tịch câu môi cười một tiếng, cô đã tìm được.Cô nâng mắt nhìn thời gian, giống như kiếp trước, đêm tân hôn với tuần trăng mật đều bị cô phá nát.Nhưng trước mắt, có một chuyện so với tuần trăng mật còn quan trọng hơn, cần cô phải làm!Nam Tịch vào gara tìm một chiếc xe thể thao, hướng về phía công ty giải trí chạy tới.Tập đoàn Thẩm thị tọa lạc ở trung tâm thành phố, với các tầng cao vút đến tận mây xanh, hệt như người khổng lồ đứng trong thành phố.Mà chỗ công ty của cô, chính là công ty giải trí MY, công ty con của tập đoàn Thẩm thị.Bây giờ cô mới tốt nghiệp không lâu, chỉ là một nghệ sĩ tân binh.Nam Tịch giẫm giày cao gót, nhẹ nhàng tiến vào MY, một đường nhận lấy biết bao cặp mắt khác nhau, trong đó có khinh thường cùng xoi mói."Nam tịch, sao cậu lại tới đây?" Một thanh âm mềm mại xen lẫn kinh ngạc truyền đến.
Nam Tịch lướt mắt về phía đó, là Tô Thiên Ngữ.Nhìn người tới, Nam Tịch sững sờ, nỗi hận kiếp trước dâng lên, nhưng cô vẫn cố gắng kìm xuống, bất động thanh sắc, khoé môi khẽ giương lên, cười nói: "Nhìn thấy tớ nên rất vui phải không?""Đương nhiên...!Nhưng không phải cậu nói muốn rút lui sao?" Tô Thiên Ngữ còn tưởng rằng, hôm nay sẽ không nhìn thấy Nam Tịch ở công ty.