Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 55: Ai Cần Anh Chịu Trách Nhiệm.




"Ahh!"

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mọi người còn chưa tỉnh giấc, thì từ phòng của Diệp Ân đã vang lên tiếng la hét kinh hãi.

"Anh, anh sao lại ở đây? Đêm qua chúng ta đã làm gì rồi hả?" Ngồi trên giường, Diệp Ân cố giằng lấy tấm chăn đắp lên cơ thể đang trần như nhộng của mình, ánh mắt hoảng hốt không biết bản thân vừa đang trải qua chuyện gì.

Ở bên cạnh, Triệu Kỳ Vũ cũng quần áo không chỉnh tề, đầu tóc hắn ta rối bù, trên cơ thể còn có vài chỗ bị cào xước đến rỉ máu.

Hắn đưa tay gãi gãi đầu, sau đó mới nửa tỉnh nửa mê đáp lại. "Đêm qua cô rủ tôi cùng uống rượu, sau đó...sau đó thì tôi cũng không nhớ nữa!"

Diệp Ân nghe xong cảm giác lỗ tai lùng bùng như muốn phát nổ, điên mất thôi, nhìn tình hình không mảnh vải che thân của hai người thì chắc là chuyện gì cũng đã làm rồi đi. Giờ cô ấy cảm thấy hối hận rồi, đáng ra không nên uống nhiều như vậy, rượu đúng là chẳng tốt lành gì cả.

"Cô Diệp, nếu như chúng ta đã làm chuyện vợ chồng rồi, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!" Triệu Kỳ Vũ gương mặt ngây ngô lên tiếng, hắn ta đường đường là đàn ông con trai, không thể ăn xong liền chùi mép phủi bỏ trách nhiệm được.

Nhưng sắc mặt của Diệp Ân lại trở nên khó coi hơn. "Ai cần anh chịu trách nhiệm, đêm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, anh nên quản mồm miệng cho tốt vào!"

"Chuyện này..." Triệu Kỳ Vũ ngơ ngác, hắn không ngờ cô ấy lại thay đổi thái độ chóng mặt như vậy.

Diệp Ân liếc nhìn hắn một cái, khiến cho hắn lời vừa ra đến gần miệng cũng phải nuốt ngược vào trong. "Anh mau ra ngoài đi!"

"À, vâng!" Triệu Kỳ Vũ không muốn cô nổi giận, hắn ngoan ngoãn đứng lên ôm lấy quần áo đi ra ngoài, trong đầu lúc này có rất nhiều câu hỏi.

Sau khi Triệu Kỳ Vũ đi khỏi, tâm trạng Diệp Ân lại càng tồi tệ hơn, cô gục đầu vào gối, cả người run lên bần bật. Hình như cô có tâm sự gì đó, nhưng lại không nói cùng ai.

...

Kể từ ngày phát sinh quan hệ với Triệu Kỳ Vũ, Diệp Ân càng trở nên lạnh lùng hơn, vả lại cô còn cố tình tránh mặt hắn ta, làm cho hắn muốn giải quyết chuyện ngoài ý muốn với cô ấy cũng không được.

Biểu hiện của cả hai người đã lọt vào mắt Vân Chi Lâm, khiến cô không khỏi tò mò. "Chị Diệp, hai người cãi nhau sao?" Cô không nhịn được mà tìm người để hỏi.

"Không có, chúng tôi vẫn bình thường mà!" Diệp Ân lắc đầu chối bay chối biến.

"Nếu thật sự không ổn thì hai người nên nói chuyện để giải quyết vấn đề, vì chỉ còn vài ngày nữa là chuẩn bị tấn công rồi!" Lo lắng cho kế hoạch sắp tới, Vân Chi Lâm cũng nói thêm vào vài câu.

Diệp Ân cúi đầu suy nghĩ, rồi nhẹ gật gù. "Tôi tự có chừng mực, cô yên tâm đi!"

Vân Chi Lâm. "Vậy thì tốt, từ giờ đến khi chiến đấu thì chị hãy giữ gìn sức khoẻ, sắc mặt chị mấy ngày này cũng không tốt chút nào!"

"Ừm, tôi biết rồi!" Diệp Ân gật đầu như khúc gỗ không có xúc cảm.

Lại nói về Triệu Kỳ Vũ, sau cái ngày đó hắn lúc nào cũng canh cánh trong lòng vì chuyện của hai người, lúc nào hắn cũng nhìn về phía Diệp Ân cố tìm hiểu cô.

Bản thân là đàn ông, hắn vẫn cảm thấy mình nên có trách nhiệm với cô ấy.

Sau nhiều ngày suy nghĩ, Triệu Kỳ Vũ quyết định đi tìm Diệp Ân, ít nhất phải nói chuyện cho rõ ràng một lần.

Buổi chiều, sau khi tấp huấn cùng với người của mình xong, Triệu Kỳ Vũ tìm đến phòng của Diệp Ân. Nhưng khi đi đến gần, hắn phát hiện cô đang tính đi đâu đó, mà trên tay còn ôm một bó hoa hồng trắng thuần khiết.

Triệu Kỳ Vũ không lên tiếng, hắn âm thầm đi theo Diệp Ân.

Hai người rời khỏi căn cứ của Sói xám, đi đến một mộ viên cách không quá xa, nơi này dường như rất có ít người lui tới, cây cỏ mọc đã cao qua đầu. Nhìn xa trông có chút tịch mịch, mang theo chút gì đó rờn rợn.

Diệp Ân cẩn thận tiến vào sâu trong mộ viên, từng bước đi trên con đường trải đầy cỏ dại, cô vẫn chưa phát hiện ra có người đang theo sau mình.

Khi đến gần một ngôi mộ khuất sau tán cây cổ thụ to, Diệp Ân đặt bó hoa xuống, sau đó cô cứ đứng yên tại chỗ nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ, tuyệt nhiên không nói lời nào.

Cứ như thế, hai người đã ở mộ viên cho đến khi bầu trời khuất bóng, màn đêm cô liêu buông xuống, giống như một tấm thảm đen trải dài vô tận.

Chân Diệp Ân lúc này cũng đã tê dại, cô tập tễnh quay đầu để trở về căn cứ của Sói xám, trời đêm lạnh nhưng cô lại không hề thấy lạnh lẽo chút nào.

...

Ngay khi trở về đến nơi, vài người gác cổng trông thấy Diệp Ân chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt tiếc nuối cho cô vài phần.

"Chậc, chị Diệp lại đi thăm người đó nữa rồi, không biết khi nào chị ấy mới nguôi ngoai!" Một người gác cổng tỏ ra xót xa cho cô ấy lên tiếng.

"Người chết cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn nên sống tiếp chứ, có luyến tiếc cũng đâu thay đổi được gì!" Người còn lại cũng phụ hoạ theo.

Mấy lời này dĩ nhiên dễ dàng lọt vào tai Triệu Kỳ Vũ, hắn cũng khá tò mò về người kia, liền bước lên vài bước để hỏi thăm.

"Mấy người các cậu đang nói về chuyện gì vậy? Có thể kể cho tôi nghe không?"

"Hầy, chuyện này tôi không kể với người ngoài đâu!" Người kia lập tức từ chối.

Triệu Kỳ Vũ không lạ gì quy tắc của những kẻ này, hắn lấy tiền ra đưa trước mặt hai người kia. "Nói cho tôi nghe thì các người có tiền uống rượu!"

Hai kẻ kia nhìn nhau. "Dù sao cũng đâu phải chuyện gì cơ mật, nói cho hắn biết cũng chẳng sao nhỉ?"

"Ừ, nói đi!" Bọn chúng nhìn thấy tiền thì mắt đã sáng rực, chẳng còn câu nệ cái gì nữa.

"Vậy thì chị Diệp của mấy người vừa đi đâu vậy?" Triệu Kỳ Vũ cong môi hỏi.

Hai tên canh gác kia nhanh chóng chụp lấy tiền của hắn nhét nhanh vào túi, rồi mới chịu nói. "Còn ai vào đây nữa, chị Diệp vừa đi thăm người chồng sắp cưới đoản mệnh của mình đấy!"

"Chồng sắp cưới?" Triệu Kỳ Vũ không khỏi kinh ngạc, ở đây cũng một thời gian mà hắn không biết Diệp Ân còn có chồng sắp cưới.

"Đúng vậy, nhưng người đó đã qua đời được năm năm rồi, trước khi hôn lễ tổ chức, anh ta đã mất do một vụ nổ bom!" Tên canh gác chậm rãi trả lời.

Triệu Kỳ Vũ lúc này mới nhận ra, lý do mà Diệp Ân từ chối để anh chịu trách nhiệm hẳn là vì người chồng sắp cưới bạc mệnh này. Phút chốc hắn thấy có lỗi cực kỳ, chỉ hận không thể đấm chết chính mình.