Trùng Sinh: Trở Thành Phu Nhân Của Thiếu Tướng

Chương 33: 33: Em Lạnh




Sau khi tiếp nhận cửa hàng từ Cố Nam Phong, Vân Chi Lâm gấp rút gọi người đến để chuẩn bị sắp xếp khai trương cửa hàng đầu tiên. Mọi thứ vốn đã có khuôn khổ của riêng nó, cho nên công tác chuẩn bị cũng không quá lâu.

Vân Chi Lâm đích thân thiết kế và trang trí cho cửa hàng, cô bắt tay làm việc ngay trong ngày cùng đội thi công, với hy vọng sẽ nhanh chóng được khai trương sớm.

Mà Cố Trạch Thần cũng không có việc gì bận, anh đã túc trực bên cạnh cô từ sáng đến tối mịt, mà không hề tỏ ra khó chịu hay bực bội. Đối với anh mà nói, âm thầm ở bên nhìn cô bận rộn cũng là một thú vui tao nhã.

Mãi cho đến khi bụng Vân Chi Lâm kêu lên những tiếng sôi ùng ục, cô mới mệt mỏi vươn vai một cái.

"Như vậy đủ rồi, ngày mai làm tiếp, anh đưa em đi ăn tối!" Cố Trạch Thần lúc này mới lên tiếng, anh đưa tay giật lấy chiếc bút trên tay cô đi.

Nhìn đồng hồ cũng gần chín giờ đêm, Vân Chi Lâm mới nhận ra đã trễ lắm rồi, cả cô và anh vẫn chưa có gì bỏ bụng. "Ừm, chúng ta đi ăn!" Cô gật đầu đáp, rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

...

Cố Trạch Thần đưa Vân Chi Lâm đến một quán ăn có tiếng ở Thành Đông, nơi này tuy không phải nhà hàng sang trọng nhưng thức ăn cực kỳ ngon. Chỉ là một quán nhỏ, nhưng đông khách vô cùng, chật kín cả quán.

Nhưng vì Cố gia và chủ quán ở đây quen biết, cho nên Cố Trạch Thần được ưu tiên hơn, họ có một bàn nằm ngay trên tầng, nơi này cũng chỉ tiếp đãi duy nhất người nhà họ Cố.

Nhìn một bàn thức ăn thơm lừng đặt trên bàn, Vân Chi Lâm khẽ nuốt nước bọt, cô cảm thán. "Trông ngon thật đấy! Mà anh làm sao biết được chỗ này vậy?"

"Nếu ngon thì ăn nhiều một chút, món xíu mại em thích nhất đây!" Cố Trạch Thần không trả lời câu hỏi, anh trực tiếp dùng thìa lấy viên xíu mại thơm ngon đút cho cô.

Vân Chi Lâm lại ngoan ngoãn há to miệng ăn một miếng lớn, mùi vị quả nhiên rất ngon, là ngon nhất mà trước nay cô từng ăn. "Woah, ngon thật đấy!" Cô vui vẻ cười híp cả mắt.

"Vậy thì ăn thêm nhiều vào! Sau này nếu như muốn ăn, em cứ bảo tài xế đưa đến đây." Cố Trạch Thần nhìn cô ăn ngon miệng bất giác cũng thấy no, anh vừa nói vừa chuyên tâm bóc vỏ tôm.

"Ừm."

Vân Chi Lâm tận hưởng những món ngon, lúc cô nhìn lại thì trong chén đã đầy ắp thịt tôm, mà trong chén của Cố Trạch Thần lại chẳng có gì, sạch sẽ đến bất ngờ. Cô ngước lên nhìn anh, lại phát hiện ra anh chỉ chăm chú gắp thức ăn cho mình.

Nghĩ ngợi một chút, Vân Chi Lâm liền dùng đũa gắp một con tôm lớn đưa nó trước mặt anh. "A." Hành động của cô vừa đáng yêu, lại trông như chị gái đang muốn đút cơm cho em trai.

Mà Cố Trạch Thần cũng rất hợp tác, anh giữ lấy tay đang cầm đũa của Vân Chi Lâm, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, rồi dụ hoặc cho thức ăn vào miệng.

"Quả nhiên là ngon hơn bình thường!" Lúc này trông anh ranh ma như một chú cáo.

Vân Chi Lâm lại đỏ mặt, cô không ngờ rằng anh lại tích cực quyến rũ cô như thế. Trong lúc bối rối, cô cầm lấy cốc nước uống một hơi.

"Khụ, khụ." Nhưng do không cẩn thận nên lại sặc sụa, cô đưa tay che miệng ho khan.

"Có sao không, cẩn thận một chút, có ai giành với em đâu!" Cố Trạch Thần vội vàng đứng lên vuốt nhẹ lưng cô.

"Tất cả đều do anh mà!" Cô thì thầm nói nhỏ.

...

Dùng xong cơm tối, Cố Trạch Thần đưa Vân Chi Lâm đi dạo một vòng trước khi trở về Cố gia, không khí mát mẻ thế này rất hợp để dạo phố đêm.

Trên con đường vắng, hai bóng lưng đang thong thả rảo bước, thi thoảng một vài cơn gió thổi đến, làm cho mái tóc của Vân Chi Lâm bị thổi tung lên.

Khung cảnh càng thêm lãng mạn, mỗi khi bàn tay của Cố Trạch Thần vô tình lướt qua tay của Vân Chi Lâm, trái tim cô lúc đó lại đập mạnh liên hồi. Cô lại có một suy nghĩ, liệu rằng sau khi trả thù, cô có đủ dứt khoát để rời xa anh hay không.

Đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một đôi tình nhân, bọn họ hình như cũng đang dạo phố đêm, có điều họ rất thân mật, cả quãng đường nắm tay rất chặt.

Vân Chi Lâm rất nhanh đã bị bọn họ thu hút, ngay khi chàng trai ở bên kia nắm lấy tay bạn gái xuýt xoa, rồi cho tay cô ấy vào túi áo khoác để ủ ấm. Trong lòng cô bất giác dâng lên một cảm giác ghen tị chưa từng có, khó chịu không thể nói bằng lời.

Nhìn lại Cố Trạch Thần, anh dửng dưng bước đi như không, hai tay cũng hờ hững thả lỏng.

Vân Chi Lâm cảm thấy không vui, cô liền lập tức túm lấy bàn tay anh đan chặt vào tay mình, rồi nhanh chóng cho tay vào trong túi áo khoác dài của anh.

Cố Trạch Thần vì hành động của cô mà ngơ ngác.

"Em lạnh!" Vân Chi Lâm giọng hờn dỗi lên tiếng.

"Anh xin lỗi, sơ xuất của anh rồi!" Cố Trạch Thần ánh mắt dịu dàng đáp, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa xoa tay cô.

"Bình thường không phải rất thích ôm hôn hay sao, hôm nay lại hờ hững đến đáng ghét như vậy? Chẳng lẽ là sợ người ngoài nhìn thấy, hay là anh ấy thay đổi rồi?" Vân Chi Lâm nhỏ giọng nói, cô rũ thấp đầu nhìn xuống, bước chân có hơi nặng trĩu.

Cố Trạch Thần lại là một người rất thính tai, những lời trách móc của cô đều lọt vào tai anh. Bước chân của anh dừng lại, anh giơ tay véo nhẹ vào má cô một cái.

"Không phải, anh chính là sợ hành động thân mật của mình làm em không thoải mái, sợ em vì ánh mắt của người lạ mà thấy ngại ngùng."

"Có phải vậy không?" Vân Chi Lâm nửa tin nửa ngờ hỏi lại.

"Chính là như vậy!" Cố Trạch Thần khẳng định.

Đột nhiên lúc này từ phía xa, một âm thanh lớn vang lên. "Ăn cướp, mau bắt hắn lại, giúp tôi bắt hắn lại với!" Giọng một người phụ nữ vô cùng hốt hoảng và sợ hãi.

Vừa đúng lúc Cố Trạch Thần và Vân Chi Lâm đang đứng phía trước, hai người cũng nhận ra tên cướp đang lao nhanh về hướng này.

Cố Trạch Thần lập tức kéo Vân Chi Lâm lùi về phía sau lưng anh. "Cẩn thận!"

Tên cướp lại không biết sợ hãi là gì, hắn ta vẫn cố chạy về phía trước, còn không quên đe doạ. "Bọn bây mau tránh ra, không tao sẽ đâm chết bây giờ!"

"Thử xem nào!" Cố Trạch Thần nhếch môi khị bỉ nói.

Ngay khi tên cướp vừa chạy đến gần, anh lập tức vung một cước đạp thẳng vào bụng của hắn, khiến hắn ta ngã lăn ra đất, ví tiền vừa cướp được cũng rơi ra.

"Mẹ kiếp, mày dám phá chuyện làm ăn của tao à?" Bị đánh đau, tên cướp hung hăng rút ra một con dao nhỏ, rồi hướng về phía Cố Trạch Thần đâm tới.

"Xoẹt." Vốn anh có thể dễ dàng tránh được, nhưng lo lắng Vân Chi Lâm đang ở phía sau, vậy nên anh vô tình khiến bản thân bị thương, lưỡi dao của tên cướp xẹt ngang cánh tay anh.

"Cố Trạch Thần!" Thấy máu chảy ra, Vân Chi Lâm hoảng hốt kêu lên.