Trùng Sinh Trở Thành Lão Bà Của Tướng Quân

Chương 14: Lời Xin Lỗi Trong Vô Thức




Lúc Phàm Ân đến, nhìn bộ dạng của Niên Bạch Hiên chỉ biết lắc đầu sau đó tiêm cho cậu một mũi

“Thứ đó là gì”

“Thuốc mới nghiên cứu của quân đội, an tâm nó chỉ giúp trị triệu chứng khó ngủ hay gặp ác mộng của các binh sĩ nên đừng lo, tôi cũng hay sử dụng mỗi khi gặp ác mộng”

Phàm Ân giải thích, Tư Ái Lạc cũng an tâm một chút

“Từ sau khi xảy ra chuyện nổ cơ giáp, Bạch Hiên cậu ta không khoẻ một chút nào, lại còn tiếp xúc gần tên Alpha trội Mạc Vỹ nữa”

Tư Ái Lạc phàn nàn, hắn là lo cho cậu, từ lúc tỉnh lại đến giờ từng cử chỉ hành động của Niên Bạch Hiên có chút khác thường, mặc dù cậu vẫn như trước đây nhưng vấn đề là Tư Ái Lạc nhìn thế nào cũng cảm giác được Niên Bạch Hiên có điểm khác lạ, cậu hành xử không còn bốc đồng như trước, có suy nghĩ hơn

“Tư Ái Lạc cậu không phải cũng là Alpha trội sao”

Phàm Ân thẳng thắng nói

“Nhưng tôi khác hắn ta, tôi biết kiểm soát bản thAn hơn nữa tôi biết Bạch Hiên là Omega cho nên không tiếp xúc quá gần với cậu ấy”

Phàm Ân xem như chưa nói gì, anh không hiểu rốt cuộc trong não Tư Ái Lạc chứa gì, Alpha nào cũng là Alpha thôi còn bày đặt khác, làm như anh không thấy được việc Tư Ái Lạc luôn kè kè bên cạnh Niên Bạch Hiên vậy, đôi lúc còn rất gần sát

“Không nói đến chuyện này nữa tôi nghĩ cậu nhanh chóng đưa cậu ấy đến khu điều trị kiểm tra một chút, yên tâm tôi sẽ xem lịch sắp xếp âm thầm cho hai người đến”

Tư Ái Lạc nghe đến lại làm kiểm tra liền lo lắng, quá trình kiểm tra đối với Alpha sẽ không đau nhưng đối với Omega sẽ rất đau nhưng Tư Ái Lạc vẫn phải đem cậu đi kiểm tra không thể để tình trạng cậu tiếp tục như vậy

Niên Bạch Hiên lần nửa tỉnh dậy, cậu thấy Tư Ái Lạc đang ngồi bên giường tra xem tin tức ở tinh cầu một cách nhàm chán

“Tỉnh rồi à”

“Cảm ơn cậu”



Tư Ái Lạc đỡ Niên Bạch Hiên ngồi dậy dựa vào giường

“Cậu nằm mơ thấy ác mộng gì đáng sợ lắm sao”

Niên Bạch Hiên không biết đó có phải là ác mộng hay không, nói là ác mộng cũng đúng nhưng cũng không phải, suy cho cùng tất cả đều là lỗi của cậu, cậu tổn thương Mạc Vỹ dù biết rằng Mạc Vỹ rất yêu cậu có thể làm tất cả mọi thứ vì cậu nhưng cậu không muốn Mạc Vỹ mạo hiểm

“Cứ cho là vậy, tôi cũng không nhớ nữa”

“Được rồi chuyện này để sau, Phàm Ân nói sẽ sắp xếp lịch cho cậu làm kiểm tra lại lần nữa, anh ta nghi ngờ cậu mắc phải bệnh gì đó cho nên bảo tôi đưa cậu đến khu điều trị kiểm tra”

Niên Bạch Hiên nghe khu điều trị liền cảm thấy đau, mặc dù kiếp trước cậu không ít lần ra vào đó, không thương tích chỗ này cũng là thương tích chỗ khác, may là kiếp này cũng không có nhiều thương tích nếu không cậu sợ rằng bản thân sẽ sợ khu điều trị mất

Mạc Vỹ hôm qua muốn đến tìm Niên Bạch Hiên sau khi cậu rời đi cùng Tư Ái Lạc nhưng Cảnh Hàn lại chạy về kéo hắn đi làm hắn lỡ mất việc đến tìm Niên Bạch Hiên

Cảnh Hàn là phát hiện ra điểm bất thường trong trường cho nên trở về kéo Cảnh Hàn cùng theo điều tra. Không biết vì sao trong trường lại có người lén lút ra ngoài hơn nữa còn vào nửa đêm mà rời khỏi trường bằng lối đi dành cho giáo quan nhưng khi qua cổng lại chẳng cần mang thẻ giáo quan ra để mở cổng, thật kì lạ

“Mạc Vỹ cậu nghĩ xem rốt cuộc là như thế nào”

Nếu như lời Cảnh Hàn nói vậy thì trong trường không chỉ có một giáo quan có hành tung kì lạ, e là bọn họ phải điều tra lần nữa lại danh sách các giáo quan

Tối đêm đó Mạc Vỹ cùng Cảnh Hàn hai người lén lút vào phòng tư liệu, xâm nhập hệ thống với tài năng của Cảnh Hàn, họ nhanh chóng tìm được thông tin thật của tất cả các giáo quan một cách đầy đủ nhất, Mạc Vỹ nhanh chóng chuyển thông tin vào Tiểu Mạc rồi cùng Cảnh Hàn rời đi, trong lúc đó hắn cũng đã âm thầm xoá đi một tệp thông tin đặc biệt vào giấu nó đi

Hai người trở về đọc lại danh sách giáo quan, rốt cuộc cũng khoanh vùng được người đáng nghi chỉ là Mạc Vỹ cảm thấy có hai ngươi dường như vẫn không phải số lượng chính sát

“Tạm thời đừng bứt dây động rừng, tôi e là không chỉ có hai người này”

Cảnh Hàn gật đầu, hắn cũng cảm thấy như vậy, cho nên sáng hôm sau Cảnh Hàn liền lén viện cớ trở về Cảnh gia một chuyến để tìm thông tin thông qua truy cập máy chủ của Cảnh tướng ở Cảnh gia



Còn Mạc Vỹ lại đi tìm Niên Bạch Hiên, Niên Bạch Hiên sắc mặt không tốt một chút nào, cậu khóc đến mắt sưng không thể nào bình thường được, bất đâc dĩ hôm nay cậu phải mang kính đi học, trường không có quy định cấm nhưng dù có với sự bảo kê của Tư Ái Lạc cũng không ai dám làm khó cậu

Niên Bạch Hiên đến trường với cặp kính đen trên mắt, Mạc Vỹ nhìn cậu liền biết cậu không ổn nhưng Tư Ái Lạc luôn kè kè cậu hắn không có thể tiếp cận cậu

Đợi khi Tư Ái Lạc bị Hiệu trưởng Tư gọi đi, Mạc Vỹ mới có cơ hội tiếp cận Niên Bạch Hiên, cậu không biết Mạc Vỹ đã ngồi bên cạnh cậu cho đến khi cậu xoay người lại mới phát hiện

“Mắt cậu bị làm sao vậy”

“Bị đau mắt không muốn người khác nhìn thấy, cậu không sợ lây sao lại ở gần tôi vậy”

Mạc Vỹ nhún vai

“Nếu bị lây người lây đầu tiên là Tư Ái Lạc, không phải tôi”

Niên Bạch Hiên biết bản thân nói không lại liền im lặng, cậu vẫn chưa dám đối mặt với Mạc Vỹ sau giấc mơ hôm qua, cảm giác có lỗi vẫn luôn trong lòng cậu, cậu rất muốn xin lỗi. Không biết vì sao cậu lại mở miệng ra nói hai từ xin lỗi

“Xin lỗi”

Mạc Vỹ như nghe lầm liền hỏi lại

“Cậu đang nói gì vậy, Niên Bạch Hiên cậu có ổn không đấy”

Niên Bạch Hiên nhận ra bản thân đã lỡ miệng liền giải thích

“Tôi xin lỗi chuyện hôm qua, không có ý gì cả”

Mạc Vỹ làm sao tin tược, rõ ràng Niên Bạch Hiên xin lỗi hắn là lời xin lỗi vô thức nói ra hơn hết lời xin lỗi mà cậu nói giọng điệu lại như đang rất buồn bã vậy

Mạc Vỹ muốn hỏi cậu một chuyện nhưng hắn nhận ra nếu như cậu đã che giấu hắn hỏi cũng không có ích gì đợi khi cậu muốn cậu sẽ tự mình nói ra cho hắn, Mạc Vỹ tin là như vậy che nên hắn chọn cách im lặng ngồi bên cạnh cậu, trong lúc Niên Bạch Hiên lơ đãng đã giúp cậu hoàn thành bài đánh giá của tuần, Niên Bạch Hiên bất ngờ định nói gì đó thì Tư Ái Lạc trở lại, Mạc Vỹ chỉ đành rời đi trước sự thách thức của Tư Ái Lạc