Trùng Sinh: Trẫm Mỗi Ngày Đều Muốn Thoái Vị

Chương 4: Tìm chó hay tìm Hoàng thượng




Con chó được nuôi trong phủ Kinh Triệu Doãn này không ác, ngược lại có chút ngốc.

Không tìm thấy chậu cơm của mình, nhìn thấy trên tay Tống diễm có chậu cơm thì đi về phía y, ngồi xổm trước mặt Tống Diễm, thè lưỡi, không hề tấn công.

Tống Diễm quay đầu nhìn thoáng qua, ngoại trừ ăn mày nhỏ nói phải bảo vệ y ra, những người khác đã sớm chạy lúc chó dữ lại đây.

Tống Diễm nhìn ăm mày nhỏ: "Ngươi sao lại không trốn?".

Ăn mày nhỏ nghiêm túc: "Ta đã nói phải bảo vệ ngươi."

Tống Diễm muốn duỗi tay xoa đầu cậu, lại nhớ trên tay có chậu cơm, liền khom lưng đặt chậu cơm tới trước mặt chó dữ soái khí.

Ăn mày nhỏ buồn bực: "Nó sao lại không cắn ngươi nha?"

Tống Diễm cũng rất kỳ quái, "Chắc là nó thấy ta lương thiện đi?"

Chó dữ vùi đầu vào chậu khò khè một lúc thì đem chậu cơm tới trước mặt Tống Diễm, hơn nữa còn kêu to một tiếng với y.

Tống Diễm nhìn chậu cơm còn phân nửa, nói: "Không đủ ăn sao, vậy ta đây để lại, lát nữa có người thêm cơm cho mày."

Nói xong Tống Diễm quay người nhặt, lại bị chó dữ kêu một tiếng dọa dừng tay, sợ nó cắn mình.

Tống Diễm nhấp môi, có chút bất đắc dĩ nhìn con chó dữ kia: "Mày muốn làm cái gì chứ?"

Ăm mày nhỏ nghi hoặc: "Ngươi sao lại còn nói chuyện với nó?"

Tống Diễm đơ một chút, đúng nha, y sao lại đi nói chuyện với chó chứ. chó có thể nghe hiểu tiếng người sao?

Nhưng con chó này đúng là nghe hiểu được tiếng người thật, vì thế lại khò khè hai trận với chậu cơm rồi từ ái nhìn Tống Diễm.

Tống Diễm với ăn mày nhỏ nhìn nhau, bỗng nhiên ngộ ra ý của con chó.

Nó vậy mà muốn cùng nhau ăn cơm trong chậu, hơn nữa ánh mắt lúc này giống như là đồng tình với y, không có cơm ăn nên muốn cướp đồ ăn của chó, cho nên nó quyết định phân nửa đồ ăn của mình đưa cho Tống Diễm!

Sau khi hiểu được ý chó dữ, Tống Diễm ngồi xổm trước mặt nó, duỗi tay xoa xoa cái đầu lông mềm mụp của nó, càng xoa càng thích, căn bản là không ngừng được.

Mà chó dữ dường như cũng thích Tống Diễm xoa đầu nó, vì thế nhắm mắt hưởng thụ, chậm rãi lay động cơ thể, cuối cùng chìm đầu vào lồng ngực Tống Diễm, dọa bản thân nhảy dựng, cũng dọa y nhảy dựng.

Chó dữ gâu ẳng bảo y ăn đi, Tống Diễm bất đắc dĩ cười cười nói: "Mày ăn đi, tao không đói."

Chó dữ cọ chân y, lộ ra ánh mắt đồng tình, cuối cùng vươn lưỡi liếm tay y, mang y vào cửa sau Kinh Triệu Doãn. Tống Diễm không rõ, ăn mày nhỏ chắc cũng sợ Tống Diễm gặp nguy hiểm, vẫn luôn đi theo y.

Kết quả con chó dữ này vừa đi tới cửa sau, liền cất giọng gâu gâu, vừa gâu hai tiếng thì cửa sau mở.

Tống Diễm và ăn mày nhỏ mặt mày toàn tò mò, đối diện người nhiệt tình ló ra khi cửa mở, sau đó bang một tiếng, cửa đóng lại, không cho vị cẩu ca này chút mặt mũi nào.

Cho nên cẩu ca gâu gâu một tiếng, có chút nản lòng, quỳ rạp trên mặt đất khụt khịt.

Tống Diễm nghe âm thanh khụt khịt đầy tủi thân của nó, đột nhiên có chút đau lòng, xoa xoa đầu nó: "Mày có phải vì không cho tao ăn được nên buồn không?"

Chó ngẩng đầu nhìn y một cái, tiếp tục nằm bẹp dưới đất.

Tống Diễm duỗi tay nắm lấy chân trước nó bế lên, 'Tao không đói bụng, tao tự tìm đồ ăn được, đừng buồn, mày cứ ăn cơm đi, coi kĩ chậu cơm của mày, tao đi đây."

Tống Diễm âu yếm xoa đầu nó, sau đó đứng dậy tay cầm tay ăn nhỏ nhỏ đi ra ngoài, lại không ngờ con chó dữ kia lại lộc cộc đi theo.

Ăn mày nhỏ rất kì quái, "Ca ca ngươi kiểu này có tính là dụ dỗ chó dữ không?"

Tống Diễm nhấp môi: "Không tính."

Ăn mày nhỏ: "Vậy chúng ta mang nó đi cùng đi. Có nó, đám người bang kia sẽ không bao giờ dám bảo chúng ta gia nhập Cái Bang của bọn họ nữa."

Tống Diễm nghĩ nghĩ, rất có lí, vì thế nhếch môi, nhìn chó nói: "Mày nếu muốn đi theo chúng tao, thì kêu một tiếng đi."

Chó gâu một tiếng, cực kỳ chân thành tha thiết nhìn y.

Vì thế Tống Diễm đồng ý, mang theo nó cùng nhau trở về tòa miếu nát ngoài thành, coi như lễ vật thắng lợi mà khoe mẽ một phen với đám ăn mày hung ác kia.

Tống Diễm bên này mang chó dữ ra khỏi phủ Kinh Triệu Doãn, thừa tướng bên kia nổi giận đùng đùng tới tìm Kinh Triệu Doãn.

Kinh Triệu Doãn vì chuyện chó mình mất tích sứt đầu mẻ trán, vừa nghe thấy hoàng đế cũng mất tích, Kinh Triệu Doãn cảm thấy hôm nay là ngày không tầm thường nhất trong cuộc đời này của hắn.

Vì thế khi thừa tướng rời đi, hắn liền triệu tập ba đoàn nha dịch ở đại đường Kinh Triệu Doãn chờ phân phó.

"Bệ hạ trong cung mất tích, chó của lão gia cũng mất tích, thừa tướng nói việc này không phải chuyện nhỏ, không thể để lộ tiếng gió tránh náo động, bảo chúng ta trộm tìm Bệ hạ."

Bổ đầu: "Đại nhân, chúng ta tìm Bệ ha trước hay tìm chó trước?"

Kinh Triệu Doãn nói: "Tìm chó."

Bổ đầu có chút nghi hoặc, "Đại nhân, vì sao không tìm Bệ hạ trước ạ?"

Kinh Triệu Doãn trợn trắng mắt với hắn, có chút ghét bỏ: "Bệ hạ mất tích là cơ mật triều đình, không thể để lộ ra ngoài. Cho nên, bản lão gia cho accs ngươi đi tìm chó, thuận tiện hỏi thăm tung tích Bệ hạ, cái này gọi là che dấu tai mắt."

Bổ đầu lên tiếng: "Chính là giả bộ tìm chó, nhưng thực tế là tìm Bệ hạ. Vậy chó còn tìm không ạ?"

Kinh Triệu Doãn ẩn ẩn tức giận: "Tìm! Đều phải tìm! Đi mau!"

Bị Kinh Triệu Doãn rống một tiếng như vậy, ba đoàn nha dịch như bầy ong tan tổ, chuẩn bị tìm chó trong kinh thành........

Thuận tiện trộm tìm luôn Hoàng đế bệ hạ.

Mà trong miếu nát ngoài thành, bởi vì có chó tương trợ, bọn ăn mày ỷ lớn hiếp nhỏ kia đã bị dọa chạy, lúc này trong miếu chỉ có 5 người 1 chó.

Tống Diễm ngồi ở phía trước, chó ngồi xổm trước người y, bốn ăn mày ngồi ở đằng sau, đều là vẻ mặt thần kỳ nhìn Tống Diễm với con chó kia.

Chó ngồi xổm trong chốc lát, thì thè lưỡi đứng dậy chạy đến bên người Tống Diễm nằm xuống, củng củng tay y, ý bảo y xoa đầu mình, còn mình như đại gia nằm trong ngực Tống Diễm, nhắm mắt hưởng thụ.

Chẳng qua một lát sau, thì nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.

"Bọn ta nhìn thấy husky Kinh Triệu Doãn đại nhân bị đám ăn xin ở cái miếu nát này trộm mất."