Trùng Sinh: Tổng Tài Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 5: Ly hôn




Tiếng chuông điện thoại reo lên " reng reng "

" Alo " Cố Thời Ngôn nhàn nhạt trả lời.

" Rảnh không? Tối đến chỗ tôi chơi "

" Được " nói xong liền dập máy đi

Không hiểu cảm xúc của mình lúc này thế nào? Cố Thời Ngôn chỉ cảm thấy hơi khó chịu, bức rức vì câu nói vừa rồi của ba mình.

Quán bar Diệu

" Thời Ngôn ở đây " ai đó khi thấy hình dáng Cố Thời Ngôn bước vào thì liền vẫy vẫy tay chào.

Cố Thời Ngôn không một tia cảm xúc đi lại chỗ người đó.

" Tới trễ vậy " giọng nói này là của Lục Tuấn Khương

" Bận việc " Cố Thời Ngôn hết sức kiệm lời

" Thời Ngôn tự phạt đi " người này chính là người điện thoại rủ anh và cũng là người lúc nãy vẫy chào.

Hắn tên là Diệu Vũ gia đình trăm anh thế phiệt, một tay nắm giữ băng nhóm xã hội đen lớn nhất nước, quán bar Diệu là thuộc quyền sở hữu của anh ta.

Cố Thời Ngôn không trả lời chỉ cầm lấy chai rượu loại mạnh một hơi uống hết.

" Ê ê uống từ từ thôi " Diệu Vũ thấy anh uống như nước lã liền vội can ngăn

" Không sao, tôi tự biết tửu lượng của mình " anh buông vỏ chai rượu để xuống dưới gầm bàn đang ngồi.

" Có chuyện gì muộn phiền sao? " Lục Tuấn Khương nãy giờ chú ý từng hành động của Cố Thời Ngôn nhưng giờ mới mở miệng hỏi.

" Hừ, còn không phải là chuyện của con đàn bà đó sao! " Cố Thời Ngôn thấy bực mình khi ai đó nhắc đến Lam Ý

" Lại chuyện gì? " Diệp Vũ cũng tỏ ra chán ghét

" Cô ta đánh Hà Vân còn mắng chửi cô ấy, tôi bực mình quá nên đã ra tay với cô ta. Sau đó ba mẹ liền đến tìm mắng tôi một trận "

" Tôi nói này cô ta không phải loại đàng hoàng gì đâu nên cậu mau chóng chia tay đi. Hà Vân tốt như vậy cậu nỡ để cô ấy bên cạnh quài mà không cho cô ấy danh phận hay sao! " Diệu Vũ nói luyên thuyên như chuyên gia tư vấn tình yêu nhưng có cái là chuyên gia này mắt cũng mù giống ai kia.

" 2 cậu thôi được rồi đấy! " Lục Tuấn Khương tức giận lấy tay đập bàn.

" Tuấn Khương cậu làm gì vậy? Muốn phá quán bar của tôi hả! " Diệu Vũ giật mình

" Cậu đang bênh vực cho cô ta? " Cố Thời Ngôn cuộn lòng bàn tay mình lại như đang kiềm chế cơn tức giận.

" Đúng vậy đấy thì sao. Tôi không biết cậu nghĩ gì khi có thể hành hạ, đánh đập một người phụ nữ dã mang như vậy. Dù cô ấy có làm những chuyện đó thì chỉ cần đánh vài cái là được rồi dù sao người ta cũng là con gái còn đằng này cậu đánh người ta bán sống bán chết. Nếu tôi không đến kịp thì chắc giờ cô ấy nằm dưới đất rồi " Lục Tuấn Khương cảm thấy tức giận vô cùng nên xã một tràn văn chương.

" Vậy thì đã sao? Đó là cái giá phải trả khi cô ta dám đụng vào Hà Vân " Cố Thời Ngôn cũng không vừa gì liền trừng mắt nói lại Lục Tuấn Khương.

Như cảm thấy có chuyện không lành sắp diễn ra Diệu Vũ liền xoa dịu 2 ông tướng kia.

" Thôi bình tĩnh, bĩnh tĩnh đi. Vì một người đàn bà mà làm sức mẻ tình anh em có đáng không chứ! "

" Hừ " Cố Thời Ngôn không muốn ở đây thêm một phút nào nữa nên liền rời đi.

" Cậu xem cậu đang làm gì vậy hả? " Diệu Vũ không hiểu người bạn này của anh

" Tôi chỉ nói sự thật " Lục Tuấn Khương nói rồi với tay lấy một ly rượu uống cạn.

" Sự thật gì chứ? " Diệu Vũ càng ngày càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

" Cậu không cần biết. Hôm nay tới đây thôi, tôi về đây " nói rồi Lục Tuấn Khương cũng tạm biệt ra về

Bên này Cố Thời Ngôn vừa lái xe về đến nhà.

Giờ cũng đã khuya nên những người hầu đã đi nghỉ ngơi hết chỉ còn Lam Ý ngồi dưới phòng khách xem phim.

Bước vào trong nhà thấy đèn phòng khách còn sáng, tò mò không biết là ai nên Cố Thời Ngôn nhanh chóng bước vào xem.

Bước vào thì thấy thân hình mảnh khảnh của Lam Ý đang xem ngồi trên sô pha xem phim.

Vì trên người đang mặc đồ ngủ nên Lam Ý khoác thêm cái áo khoác bằng lụa mỏng cho đỡ lạnh. Nhưng khi người đàn ông đi lại gần thì vẫn thấy được những vết thương trên lưng của Lam Ý.

Đột nhiên nhớ lại vẻ mặt sợ hãi, cầu xin của Lam Ý khi bị mình đánh và những vết thương trên lưng cô, Cố Thời Ngôn cảm thấy hơi nhói đau ở tim. Nhưng sau đó liền dẹp bỏ ý nghĩ đó vì anh đã có người mình yêu rồi đó là Hà Vân.

Một hồi lâu sau, Lam Ý mới để ý hình như có người đang đứng sau lưng mình cô liền quay lại xem thì thấy Cố Thời Ngôn đang đứng đằng sau.

" A...Anh về rồi sao? " Lam Ý khi trông thấy Cố Thời Ngôn thì nhất thời hoảng sợ không biết làm sao.

" Ừm " Cố Thời Ngôn không lạnh không nhạt nói đúng một chữ.

" Anh có đói không để em làm gì đó cho anh ăn " Lam Ý thấy Cố Thời Ngôn về khuya như vậy sợ anh đói nên lo lắng

" Không cần tôi ăn ở ngoài rồi " lúc này Cố Thời Ngôn đi lại sô pha ngồi.

Lam Ý thấy hơi ngột ngạt khi Cố Thời Ngôn ngồi kế bên mình.

" Tôi có chuyện muốn nói với cô "

" A...Anh nói đi? " Lam Ý trả lời

" Chúng ta ly hôn đi " Cố Thời Ngôn đã hạ quyết tâm nên mới nói ra lời này.

" S...Sao, sao lại ly hôn? " Lam Ý bất ngờ khi nghe câu nói của anh.