Trùng Sinh: Tổng Tài Chuộc Lại Lỗi Lầm

Chương 1: Tiểu tam tìm đến cửa




2 năm trước, Lam Ý đem lần đầu tiên của mình trao cho người đàn ông tên Cố Thời Ngôn.

Cố Thời Ngôn vì bị người ta tính kế nên đã không khống chế được bản thân mà trải qua một đêm mặn nồng với Lam Ý.

Khi gia đình Cố Thời Ngôn biết chuyện liền hối thúc cưới Lam Ý để chịu trách nhiệm. Cố Thời Ngôn cũng không từ chối mà đồng ý với họ.

Ngày hôn lễ diễn ra Lam Ý cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này nhưng cô không hề biết hôn lễ này là bắt đầu cho một chuỗi bi kịch trong tương lai.

Hôn lễ diễn ra dưới sự chứng kiến của nhiều người. Người thì hâm mộ, người thì ghen ghét. Nhưng cũng may Lam Ý rất được bên gia đình chồng yêu thương.

Lam Ý từ lúc sinh ra đã bị đem đến cô nhi viện cho nên luôn thiếu thốn tình thương. Nên khi thấy mọi người đối xử tốt với mình thì rất hạnh phúc. Nhưng những hành động của Lam Ý qua mắt Cố Thời Ngôn đều được cho là giả tạo và anh thấy kinh tởm về điều đó.

Ngày kết hôn, sau khi cử hành xong hôn lễ thì Cố Thời Ngôn nhận được điện thoại gọi đến và liền rời đi trong nháy mắt. Bỏ lại Lam Ý một mình nơi xa hoa rộng lớn này, ba mẹ anh đang tiếp khách thấy con trai mình rời đi gấp như vậy cũng đoán được là ai gọi rồi. Họ không nói gì nữa chỉ đến bên cạnh an ủi cô nói là công ty có việc bận nên phải xử lý gấp.

Cô cũng gật đầu như hiểu chuyện, liền cùng ba mẹ Cố Thời Ngôn đi tiếp khách.

Đúng 1 ngày 1 đêm Cố Thời Ngôn mới trở về căn nhà riêng của 2 người. Lam Ý đang ngủ thì cảm nhận được có người nằm bên cạnh quay qua nhìn thì thấy anh đang nằm ngủ ngon lành, cô cũng hiểu ý không đánh thức anh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tầm 1 tháng sau

Cố Thời Ngôn không thường về nhà, Lam Ý không biết lí do nên hỏi thử:

" Thời Ngôn, công ty có việc gì hay sao mà anh không thường về nhà vậy? " giọng nói nhẹ nhàng của Lam Ý

" Bộ cô muốn công ty có chuyện lắm sao? " Cố Thời Ngôn đang đọc báo, ăn sáng thì bị Lam Ý làm phiền nên tỏ thái độ tức giận

" Em không có ý đó " Lam Ý khua tay múa chân

" Cô muốn biết lí do sao? "

Lam Ý gật đầu

" Vì cô ở đây nên tôi thấy kinh tởm ngôi nhà này " anh gằn giọng

Lam Ý bất ngờ về câu nói của anh. Kinh tởm ư? Vậy chẳng phải nói là cô dơ bẩn, thấp hèn hay sao!

Nước mắt cô rơi xuống. Giật mình ngồi dậy thì nghe tiếng nói lớn từ dưới nhà truyền lên:

" Lam Ý cô ra đây cho tôi! " giọng hét lớn làm mấy người hầu giật mình hoảng sợ

Cô nghe có người gọi tên mình nên tìm đại chiếc áo khoác bằng nhung khoác lên người vì hiện giờ cô đang mặc đồ ngủ khá mỏng.

Chậm rãi bước xuống lầu thì cô thấy bóng dáng của Hà Vân, người tình của chồng mình.

Hà Vân thấy Lam Ý bước xuống thì tiến lại tát vào mặt cô:

" Đồ đê tiện, 2 năm rồi mà cô vẫn không chịu ly hôn với anh ấy hả? "

Lam Ý hốt hoảng chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì liền đưa tay ôm lấy má phải của mình.

" Sao, câm rồi à? " Hà Vân không thấy cô trả lời liền nổi điên lên nữa.

" Nếu chỉ có vậy thì mời cô về cho " Lam Ý nuốt nước mắt vào trong, mở miệng nói

Ả ta liền điên tiếc lên:

" Cô đã tự coi vị trí Cố phu nhân là của mình rồi à! " Hà Vân nắm lấy tóc cô.

" Buông... ra " Lam Ý đau điếng nói từng chữ một

" Để tao nói cho mày biết, người Cố Thời Ngôn yêu là tao. Mày chỉ là loại gái đê tiện không biết xấu hổ mà bám theo thôi. Sớm muộn tao cũng sẽ giành lại những thứ mà mày đang có "

Như xả được giận Hà Vân buông tóc cô ra, đẩy cô ngã xuống sàn rồi quay phắt ra cổng đi mất.

Mấy người hầu nãy giờ chứng kiến mọi chuyện sợ xanh mặt thấy ả bỏ đi thì đi ra đỡ cô đứng dậy:

" Thiếu phu nhân, người có sao không? Có cần kêu bác sĩ không? "

" Tôi không sao" tóc cô rũ rượi che đi sự buồn bã trên khuôn mặt của mình

" Tôi hơi mệt nên lên phòng nghỉ, mọi người đi làm việc của mình đi " cô nói rồi gỡ tay mình ra khỏi tay của mấy người hầu đang đỡ mình từ từ bước lên lầu.

Mấy người hầu lo lắng cho thiếu phu nhân của họ lắm nhưng cũng không biết làm sao cho phải.

Bước lên lầu, Lam Ý mở cửa phòng của mình ra rồi đi đến giường rồi xuống. Cởi chiếc áo khoác ở ngoài ra liền hiện lên vết bầm tím ngay mắt cá chân.

Vì lúc nãy bị Hà Vân đẩy một cái Lam Ý chưa kịp chuẩn bị nên mất đà té ngã làm chân bị va vào cạnh ở cầu thang và bị bầm tím. Cũng may cô khoác thêm chiếc áo dài đến tận chân nên người hầu mới không thấy.

Lam Ý biết họ quan tâm mình nhưng Cố Thời Ngôn rất không ưa cô nếu anh biết họ giúp cô thì họ sẽ gặp rắc rối nên chỉ còn cách một mình chịu đựng và tự thoa thuốc mà thôi.