Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 10: Đội mũ bơi giúp anh




“Xin hỏi, Cơ trưởng Phó có còn nhớ quy định của hãng Đông Xuyên đối với cơ trưởng, trước khi cất cánh, mấy tiếng không được uống rượu?”

Phó Nam Lễ vuốt ve ngón tay của Ôn Kiều, Ôn Kiều cảm thấy trong trường hợp nghiêm túc thế này, tư thế này không được đứng đắn lắm, thế là muốn rút tay ra nhưng không rút được, chỉ có thể tùy theo anh.

“Lúc trước là tám tiếng, hai năm trước đổi thành mười hai tiếng.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, chứng mất trí nhớ này đúng là kỳ lạ, chỉ không nhớ rõ quan hệ với người, nhưng tri thức của anh không mất đi.

Trịnh Bồi Đông lại hỏi: “Làm một cơ trưởng chuyến bay dân sự cần phải trải qua huấn luyện trong thời gian bao lâu?”

“250 tiếng huấn luyện phi hành với học viên, 2700 tiếng huấn luyện với cơ phó.”

Phó Nam Lễ hơi nhíu mày lại: “Cục trưởng Trịnh nghiêm túc sao? Hỏi mấy kiến thức phổ thông ai cũng biết này à?”

Ôn Kiều: “…”

Người bình thường nên biết à? Nhưng cô không biết!

Cục trưởng Trịnh bị ghét bỏ vội vàng giữ vững tôn nghiêm: “Mong Cơ trưởng Phó giải thích ý nghĩa của số Mach.”

“Một tham số tương tự như dòng chảy tốc độ cao, bình thường nói tới số M của máy bay là chỉ tốc độ bay của máy bay so với vận tốc âm thanh của khí quyển nơi đó, M1.6 biểu thị tốc độ của máy bay gấp 1.6 lần so với vận tốc âm thanh ở nơi đó.”

Cục trưởng Trịnh nhìn ra sự không kiên nhẫn đối với mấy vấn đề trẻ con này trong ánh mắt Phó Nam Lễ, mồ hôi ông chảy ròng ròng: “Tri thức của Cơ trưởng Phó vẫn rất vững chắc, tiếp theo là kiểm tra thể chất.”

Bàn tay anh rộng lớn, ấm áp, ngón tay hơi chai, sờ từng cái một làm cho Ôn Kiều miệng đắng lưỡi khô, lòng hoảng hốt.

“Hôm nay chúng ta phải làm kiểm tra, một bài là kiểm tra chịu đựng nhiệt độ thấp, một bài là kiểm tra lượng hô hấp, mời cơ phó Trưởng theo tôi đến phòng vệ sinh.”

Phòng vệ sinh trong phòng bệnh VIP rất rộng rãi, Trịnh Bồi Đông cầm một cái máy bấm giờ và một cái máy làm lạnh, đứng trước cửa phòng vệ sinh.

Phó Nam Lễ bỏ cái chăn mỏng trên người, tạm thời buông tay Ôn Kiều ra.

Ôn Kiều như trút được gánh nặng, đang định thở phào một hơi.

Người đàn ông lại nói: “Đi vào cùng với anh.”

Ôn Kiều lắp bắp: “Hả? Bảo… bảo em vào làm gì?”

Nhân viên đằng sau đưa một cái mũ bơi đến: “Để phòng ngừa việc vết thương trên đầu Cơ trưởng Phó ngấm nước, xin hãy đội mũ bơi cho anh ấy.”

Ôn Kiều không nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Anh tự đội cho anh ấy là được.”

Ngón tay thon dài, xương khớp rõ ràng của Phó Nam Lễ gõ hai cái lên cửa kính: “Còn không lại đây?”

Ôn Kiều chỉ có thể căng da dầu bước qua, ai bảo cô là bạn gái của Phó Nam Lễ nhà người ta chứ? Bao nhiêu ánh mắt cùng nhìn cô chằm chằm kìa.

Trước cửa phòng vệ sinh, cô bị bóng hình cao lớn của người đàn ông che phủ, cảm giác áp bách đè nén, anh quá cao, khoảng chừng 1 mét 88, cô muốn đội mũ bơi giúp anh thì không thể không nhón chân lên.

Vì tóc trước trán anh hơi rối, cô không thể không giơ tay ra vuốt tóc anh ra đằng sau, ngón tay không thể tránh được mà sờ nhẹ vào trán anh, da thịt của anh.

Ôn Kiều chỉ thấy đầu ngón tay như có dòng điện xẹt ngang.

Một tay người đàn ông chống trên cửa kính, một tay đặt ngang hông cô, cảm giác cơ thể muốn thân thiết theo bản năng.

Ôn Kiều mặt đỏ đến mang tai, ngước mắt nhìn anh, suýt nữa thì nói câu “anh làm gì đấy”, thì nhớ ra bọn họ là người yêu, là người yêu, bạn trai đặt tay ngang hông bạn gái là chuyện đương nhiên, hỏi thì lộ mất.

Chỉ có thể căng đầu ra tiếp tục đội mũ bơi giúp anh.

Trong mắt Phó Nam Lễ, làn da trắng như sứ của người con gái chợt ửng hồng, là kiểu màu hồng đẹp nhất, đôi mắt hoa đào như có ánh nước, ánh mắt ướt át, chóp mũi thẳng ngạo nghễ, cần cổ thiên nga, xương quai xanh tinh tế.

Hầu kết nhấp nhô, anh dời mắt, không tiếp tục nhìn cô chăm chú nữa.